Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói ra một lời trái lương tâm, cô khổ sở tự an ủi mình: "cuộc đời mình đã không hoàn mỹ, bây giờ cần gì phải quan tâm không hoàn chỉnh."
"Này, này, các người làm cái gì?"
tiếng gào thét ồm ồm làm cho đám người vốn ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, các ký giả quay đầu lại, nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi.
Du Tam Thuận nghi ngờ cau mày, bước nhanh đi vào trong phòng, đi tới trước mặt Tống Thu Liên, mới vừa rồi còn uy vũ khí thế trong nháy mắt trở nên ôn thuận: "Thu Liên, cái này, đây là xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi con gái anh đi, bà làm sao biết được!" Tống Thu Liên đóng cửa phòng ầm một tiếng, bỏ tất cả những ký giả cự tuyệt ở ngoài cửa.
"Tiểu Nhã chuyện gì?" Du Tam Thuận không cho khách vào nhà, vội vàng đem tầm mắt dời về phía con gái.
"Không có gì, con sắp kết hôn rồi, ký giả phỏng vấn một chút mà thôi."
Du Tĩnh Nhã trả lời vân đạm phong khinh, nhưng nghe vào trong tai cha mẹ cô, giống như biển khơi nổi lên cuồng phong bão táp.
"Có thật con phải gả tới nhà giàu làm Thiếu phu nhân sao?"
Tống Thu Liên vẫn hoài nghi tính chân thực chuyện này, ánh mắt bà nghi hoặc bên trong có quá nhiều không tự tin đối với Du Tĩnh Nhã, tựa như đến lượt Tĩnh Nhã không thể tìm được một người đàn ông bà mới cảm thấy vô cùng bình thường...
Cô cười tự giễu, Tĩnh Nhã tiến lên nhận ánh mắt dò xét của mẹ, chất vấn chế nhạo: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đối với con không có lòng tin, hay là đối với chính mình không có lòng tin vậy?"
Không đợi mẹ cô trả lời, cô nhíu chân mày suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ: "Con nhớ mẹ hẳn là đối với mình không có lòng tin."
"Tại sao?" Tống Thu Liên xanh mặt hỏi.
"Con là do mẹ sinh ra, mẹ nhất định đối với mình không có lòng tin, bởi vì mẹ cảm thấy dựa vào gien của mẹ căn bản không sanh được một con gái có thể gả vào nhà giàu có phải không?"
Cô nhìn chằm chằm mặt mẹ cô từ xanh đổi sang tím, khóe miệng mơ hồ có độ cong như có như không...