Khi Nguyễn Tố nhận được điện thoại của mẹ Quý, cô đang ở trong phòng bảo vệ của tiểu khu trước đây.
Chủ xe là giám đốc tiêu thụ của một công ty, sau khi nghe bảo vệ Lưu sư phụ kể chuyện, anh ta cũng không cự tuyệt giúp đỡ.
Nhưng nhìn thấy Nguyễn Tố thì anh ta càng nhiệt tình hơn.
Chủ xe nói anh ta thường xuyên đi công tác, sợ người trong tiểu khu đỗ xe không đúng quy định làm xước xe anh ta, vì vậy xe anh ta dùng đều là tắt máy rồi vẫn có thể tiếp tục công tác ghi hình.
Chỉ là lần này anh ta đi công tác thời gian quá lâu, muốn điều chỉnh nhật ký ghi hình cũng cần một chút thời gian.
Trong lúc Nguyễn Tố đang cùng chủ xe điều chỉnh nhật ký, cô nhận được điện thoại của mẹ Quý.
Trong điện thoại, mẹ Quý nói năng lộn xộn.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tố nhìn thấy mẹ Quý luống cuống như vậy.
Đợi sau khi nghe rõ ràng ý mẹ Quý muốn biểu đạt, trái tim cô cũng đã muốn nhấc tới cổ họng.
Trong lúc này, cô dường như có thể nghe được tiếng trái tim mình đập.
Ngón tay Quý Minh Sùng vậy mà động rồi!
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là anh đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Có lẽ đây là phản xạ có điều kiện của thân thể, nhưng những ngày trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên cũng khó trách mẹ Quý kích động đến nhường này.
Vốn dĩ Nguyễn Tố nói chuyện còn trật tự rõ ràng vậy mà sau khi cô gác máy, lúc này nhìn Lưu sư phụ, nhìn chủ xe, há miệng vậy mà không biết nên nói cái gì.
Toàn bộ suy nghĩ của cô bị xáo trộn, đại não cơ hồ là một mảnh trống rỗng.
Lưu sư phụ khá thích người trẻ tuổi như Nguyễn Tố, cũng biết nhà cô có chuyện gì, vội vàng nói: "Trong nhà có việc sao? Vậy thì về trước đi, dù sao nhật ký hành trình vẫn còn đây, cũng không phải trong một chốc một lát mà xử lý xong được."
Chủ xe cũng phụ họa, âm thanh ôn hòa: "Nguyễn tiểu thư, cô bận việc của cô đi.
Vừa hay tôi hai ngày tới cũng nghỉ phép, có thời gian giúp cô xem nhật ký.
Như vậy đi, chúng ta thêm WeChat, đợi tôi kiểm tra đến mấy ngày kia sẽ gửi cho cô.
Cô thấy sao?"
Nguyễn Tố lúc này mới thanh tỉnh một chút.
Lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi, cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý rồi.
Tay cô nắm điện thoại đều đang run lên nhè nhẹ.
Sau khi cùng chủ xe thêm WeChat, cô từ trong phòng bảo vệ đi ra.
Trời đông giá rét lạnh thấu xương, gió lạnh giống như con dao quất ở trên thân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời u ám.
Cô một đường chạy về nhà, ngón tay Quý Minh Sùng sau khi động vài cái, lại không có động tĩnh.
Nhưng bất luận là mẹ Quý hay là Đậu Tương đều vui mừng muốn chết.
Cô cũng dị thường kích động, liền nhờ người giúp đỡ đưa Quý Minh Sùng đến bệnh viện mà anh vẫn thường đến kiểm tra.
Trên đoạn đường đi mẹ Quý đã gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ ở bệnh viện.
Nguyễn Tố biết, bác sĩ chủ trị của Quý Minh Sùng là bạn thân nhiều năm của anh – Thịnh Viễn.
Vào cái thời mà Bác sĩ Thịnh và Quý Minh Sùng còn là học sinh, hai người đều là học bá rất lóa mắt.
Sau này bọn họ còn cùng nhau ra nước ngoài du học.
Quý Minh Sùng học tài chính, mà bác sĩ Thịnh học y khoa.
Đậu Tương cũng rất thích bác sĩ Thịnh, Nguyễn Tố cũng là từ Đậu Tương mà biết đến Thịnh Viễn.
Hôn lễ của cô và Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn cũng không kịp đến tham gia.
Nghe nói anh nửa năm này đều đang ở nước ngoài học bồi dưỡng lên cao.
Thịnh Viễn đã nghiên cứu vô số ca bệnh về người thực vật, là vì hy vọng có một ngày có thể giúp cho bạn thân tỉnh lại.
Làm bác sĩ đều rất bận.
Nguyễn Tố trước đây chưa từng gặp qua Thịnh Viễn, vừa vào bệnh viện cô chỉ thấy một người mặc áo blouse trắng đã đứng trong thang máy chờ rồi.
Anh mang khẩu trang, Nguyễn Tố cũng không nhìn rõ dáng vẻ của anh như thế nào.
Thịnh Viễn hiển nhiên cũng rất kích động, nhưng anh không quên mình là bác sĩ, liền cùng mẹ Quý vào thang máy, vẫn không quên giải thích với bà: "Bá mẫu, trong điện thoại bác nói ngón tay Minh Sùng động đậy rồi, thật ra đây cũng có thể tính là phản xạ có điều kiện của thân thể.
Nhưng mà, chúng ta vẫn phải làm kiểm tra đo lường toàn diện cho cậu ấy một lần nữa.
Bác nhất định phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn không thể ngã xuống."
Làm một bác sĩ, rất nhiều lúc không thể lạc quan mù quáng.
Khi Thịnh Viễn vừa nhận được điện thoại, anh cũng kích động đến nỗi không biết nên xuy xét thế nào.
Nhưng trong quá trình đợi mẹ Quý đến bệnh viện, anh nhìn bệnh viện này người đến người đi, kịp thời nhớ lại chức vụ của mình lại bình tĩnh trở lại.
Anh đây là đang nhắc nhở mẹ Quý, không thể ôm quá nhiều kỳ vọng.
Nếu như hy vọng sụp đổ, e là thân thể của bà sẽ không chịu nỗi.
Mẹ Quý tựa hồ cũng phản ứng lại được, nhưng trên mặt không thay đổi vẫn là vẻ chờ mong.
Bà không dám nghĩ, trong năm năm qua con trai căn bản chưa từng có phản ứng như vậy.
Bây giờ có rồi, bà làm sao khống chế bản thân không nghĩ đến phương hướng tốt được đây?
Khi Quý Minh Sùng được đẩy đi làm các loại kiểm tra, Thịnh Viễn vì dời đi lực chú ý của mẹ Quý nên nhìn Nguyễn Tố một cái, hỏi: "Bá mẫu, vị này là?"
Anh biết Nguyễn Tố là ai.
Trên thực tế, ngay từ đầu khi biết mẹ Quý kiên trì muốn để con gái nhà họ Nguyễn gả cho Quý Minh Sùng, anh cũng đã thử khuyên nhủ qua.
Anh nói, nếu như Minh Sùng tỉnh lại, anh nhất định sẽ không bằng lòng dùng hôn ước để vây khốn một người không liên can.
Năm đó Quý Minh Sùng cũng không thích Nguyễn Mạn, dù sao cũng chưa gặp được mấy lần.
Chỉ là ba Quý có cái ý nguyện này, lại thêm Quý Thị và Nguyễn Thị cũng có mấy cái hạng mục đang hợp tác.
Các ví dụ về liên hôn giữa các gia tộc trong vòng này có đếm cũng đếm không xuể.
Hơn nữa, Quý Minh Sùng hoàn toàn say mê với sự nghiệp, đối với anh mà nói, cơ hồ kết hôn cùng với ai cũng như nhau.
Nếu nhất định phải liên hôn, vậy thì đính hôn với Nguyễn Mạn cũng là một lựa chọn không tồi.
Lời khuyên nhủ của anh, mẹ Quý không hề nghe vào tai.
Anh nghĩ, đây đại khái là một việc làm hồ đồ duy nhất trong đời của mẹ Quý.
Mẹ Quý hồi phục lại tinh thần, lôi kéo Nguyễn Tố, để cho hai người tiến hành giới thiệu: "A Viễn, đây là Nguyễn Tố, bây giờ đều là do con bé chăm sóc Minh Sùng."
Thịnh Viễn kinh ngạc, mẹ Quý vậy mà không giới thiệu Nguyễn Tố là vợ của Minh Sùng.
Chẳng lẽ là không chấp nhận, không tán thành? Vậy cũng không nên, anh nhìn ra được thái độ của mẹ Quý đối với Nguyễn Tố coi như là thân cận, vậy đây là việc gì?
"Nguyễn Tố, đây là A Viễn, bình thường con gọi nó là Thịnh bác sĩ, là bạn của Minh Sùng.
Mấy năm nay đều là nó trị liệu cho Minh Sùng."
Hôm nay Nguyễn Tố một đường chạy đến, đầu tóc có chút loạn.
Cô cười cười với Thịnh Viễn, chủ động chào hỏi: "Chào anh, bác sĩ Thịnh."
Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố, anh cũng là lần đầu nhìn thấy cô.
Thời gian trước anh có gọi điện thoại cho mẹ Quý, Đậu Tương cũng nhận điện thoại, anh vẫn còn nhớ Đậu Tương nói như thế này.
"Thím con xinh đẹp nhất, so với cô giáo Bánh Quy còn xinh đẹp hơn.
Tiểu Mẫn cũng nói như vậy, nói thím còn đẹp hơn nữ minh tinh!"
"Thím đối với con đặc biệt tốt, mua bánh kem lớn cho con, đưa con đi xem gấu, thím nấu cơm cực kỳ ngon."
"Dù sao thì thím con vẫn tốt nhất!"
Hôm nay Nguyễn Tố mặc áo khoát màu nâu nhạt, áo khoác dài đến bắp chân, dáng người cô mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn.
Thịnh Viễn cũng tính là gặp qua không ít người, rất ít người ở độ tuổi như Nguyễn Tố mà vẫn sở hữu đôi mắt thanh triệt sáng ngời như cô.
Trực giác của trẻ em rất chuẩn, Thịnh Viễn càng tin tưởng mắt nhìn của mẹ Quý hơn.
Nếu mẹ Quý đã đối với Nguyễn Tố ôn hòa như thế này, vậy thì đánh giá của Đậu Tương dành cho Nguyễn Tố có lẽ cũng không tính là quá khoa trương.
Cô hẳn là một người rất tốt.
"Chào cô, Nguyễn tiểu thư." Thịnh Viễn chào hỏi lại cô.
Mẹ Quý trãi qua những năm này, vẫn là định kỳ đưa Quý Minh Sùng đến bệnh viện kiểm tra.
Tình hình Quý Minh Sùng những năm này như thế nào bệnh viện đều ghi chép lại.
Sau khi làm một vài loại kiểm tra, Thịnh Viễn cầm lấy báo cáo so sánh một chút, lại tự mình chẩn bệnh cho Quý Minh Sùng.
Anh cau mày, mẹ Quý và Nguyễn Tố giờ phút này đều không hẹn mà cùng nín thở ngưng thần.
Hai người nhìn chằm chằm Thịnh Viễn, muốn nghe anh nói chút gì đó nhưng lại sợ anh sẽ nói ra kết quả làm cho hai người thất vọng.
Thịnh Viễn cũng không dám tin vào những gì mà mắt anh nhìn thấy, trạng thái thân thể của một người như thế nào, báo cáo y học đều sẽ thể hiện ra đại khái.
So với tình hình của Quý Minh Sùng trước đây thì lần này thân thể của anh xuất hiện sự thay đổi rất lớn.
Đương nhiên, là thay đổi theo hướng tốt lên.
Người thực vật nằm trên giường lâu năm, lại không có ý thức, không thể tránh khỏi cơ bắp sẽ bị teo nhỏ lại.
Thời gian hôn mê nằm trên giường càng dài thì mức độ cơ bắp bị teo nhỏ cũng càng nghiêm trọng.
Mà xem tình hình Quý Minh Sùng trước mắt, anh thậm chí so với lúc vừa hôn mê được một năm càng tốt hơn, điều này rất khác thường.
Quý Minh Sùng sở dĩ hôn mê là do đại não đã chịu tổn thương.
Xem Hình chụp, trạng huống của anh đang cải thiện từng chút một.
Bác sĩ cũng đã làm các kiểm tra khác cho anh, mấy người bác sĩ cũng đã mở một cuộc họp nhỏ.
Sau khi tiến hành thảo luận, bọn họ thống nhất đưa ra một kết luận, đó chính là Quý Minh Sùng đích xác có dấu hiệu thức tỉnh.
Thịnh Viễn rất khϊếp sợ, cũng rất hiếu kỳ, anh lật giở báo cáo kiểm tra một năm trở lại đây của Quý Minh Sùng, nhịn không được hỏi: "Mấy tháng gần đây đã làm cái gì sao?"
Mẹ Quý nghe chính miệng Thịnh Viễn nói con trai có dấu hiệu thức tỉnh, bà liền rơi nước mắt.
Bà chịu đựng đã năm năm ròng rã, trong năm năm có bao nhiêu ngày trắng, bao nhiêu đêm thâu, bà vẫn luôn kiên trì, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rạng đông rồi.
Nếu như không phải Nguyễn Tố bước lên đỡ lấy bà, e là bà đã kích động đến độ muốn ngã xuống.
Mẹ Quý quay đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt Nguyễn Tố.
Bà nhớ lại mấy tháng nay Nguyễn Tố đã làm đủ mọi thứ, bà biết không có giờ khắc nào so với hiện tại càng rõ ràng hơn, cô gái này đã đem đến sinh khí, cũng đem đến hy vọng cho nhà họ Quý.
Thịnh Viễn nghi hoặc, đứng trên góc độ của bác sĩ, anh tự nhiên là không tán đồng với cách giải thích này.
Năm năm qua, mẹ Quý đã tận tâm tận sức mà chăm sóc Quý Minh Sùng.
Trên phương diện chăm sóc Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn tin rằng dù là Nguyễn Tố cũng không thể càng để tâm càng tận sức hơn mẹ Quý được.
Nguyễn Tố cũng nghĩ như vậy.
Cô không hề làm cái gì, những việc mà cô làm thì mẹ Quý cũng đã từng làm trước đây..
Làm sao có thể vì sự chăm sóc của cô mà Quý Minh Sùng mới xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh được.
Lời này nói ra ai cũng sẽ không tin.
Nhưng mẹ Quý liền nhận định như vậy.
Làm một người mẹ, phàm là có phương pháp có thể khiến cho con trai tỉnh lại bà đều sẽ thử qua.
Trước đây bà không bao giờ tin Phật, cũng không tin quỷ thần, nhưng bà sẽ cùng với bà Vương đi đến những chùa miếu nổi tiếng để bái thần.
Nghe người khác nói con trai đã mất đi hồn phách, bà càng kiên trì mỗi buổi tối sẽ kêu một lần, Minh Sùng, Minh Sùng, con về đi.
Bà sáu mươi tuổi rồi, nhưng bà cũng đã đọc qua nhiều sách và kiến thức, vậy mà bà vẫn tin tưởng vào những thứ ngu muội vô tri trong mắt người ngoài, cũng là vì khẩn cầu một tia hy vọng.
Nếu có người nói, có thể đổi mạng của bà để con trai được tỉnh lại, bà cũng tuyệt đối không chút do dự.
Hiện tại y học cũng giải thích không được chuyện này, bà không có suy nghĩ qua, cũng không muốn suy nghĩ, liền nhận định là công lao của Nguyễn Tố.
Bằng không sao có thể khéo như vậy, đã năm năm rồi con trai vẫn không tỉnh, Nguyễn Tố đến chăm sóc mấy tháng con trai liền có dấu hiệu thức tỉnh?
Coi như không phải do sự chăm sóc của Nguyễn Tố, thì cũng là do cô mang đến vận may.
"Con không làm gì cả." Nguyễn Tố nói: "Minh Sùng sẽ tỉnh lại, đều là bởi vì anh ấy và mẹ cùng nhau nỗ lực."
Tất cả kỳ tích y học đều là do bản thân người bệnh không từ bỏ, cùng với đó là sự đồng hành không oán không hận của người nhà..