Hoắc Lan như thể đang mơ một giấc mơ khác lạ.
Trong mơ anh mơ thấy mình vẫn còn ở Giang Nam, toàn bộ khoảng thời gian thời niên thiếu chỉ có lượng sắc, bên người đều là Lương Tiêu.
Tiểu Lương Tiêu lôi kéo anh vui đùa, lôi kéo anh phớt lờ lời người khác nói, lôi kéo anh đi làm chuyện xấu mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ làm.
Lôi kéo anh chơi đùa trong mưa, cùng nhau đạp những ánh đèn trên mặt nước, con đường trống vắng rộng lớn ướt đẫm nước mưa, bóng đêm yên tĩnh nhẹ nhàng lóe lên, ánh đèn đường ấm áp, sáng ngời giống như có thể leo lên với loài hoa thủy tiên vậy.
Thiếu niên Hoắc Lan cảm thấy không có gì thú vị, chỉ thấy ngu ngốc cổ hủ đến mức khiến cho người ta tức đến chết. Tiểu Lương Tiêu bị anh làm cho tức giận đến mức khóa oa oa mà chạy đi lay lay cánh tay của Phong Hỏa Luân, cuối cùng lại tự mình nguôi giận, nũng nịu mà chạy lại cọ cọ người anh, cho anh một tờ giấy.
Đứa trẻ nhỏ gầy guộc mảnh khảnh, vô cùng vui mừng không lo không nghĩ, trong đôi mắt mang theo nét cười sáng ngời như thể chưa bao giờ có một chút mờ mịt nào.
Khiến cho anh thấy được rằng thế giới này…… Nên là như thế.
Anh chưa bao giờ biết việc tiểu Lương Tiêu đi làm công, cũng không biết được tiểu Lương Tiêu đã tích cóp tiền để mua đồ bồi bổ sức khỏe cho mình, càng không biết Rằng tiểu Lương Tiêu ngầm che chở cho anh nên bị đám người kia không từ thủ đoạn trả thù uy hϊếp, thế nhưng cậu vẫn ngoan cố như cũ không chịu rời đi.
Không biết được người đã ở bên cạnh mình đến hôn hôn trầm trầm trong buổi tối ngày hôm ấy vốn dĩ chính là tiểu Lương Tiêu.
Ở bên cạnh anh, không ngần ngại dùng thuốc kí©h thí©ɧ cưỡng ép thúc đẩy quá trình phân hóa tuyến thể của bản thân, mạnh mẽ làm cho tin tức tố mất khống chế mà bùng nổ.
Chỉ vì cứu lấy mạng sống của anh.
Ấn tượng phân hoá trong đêm mưa tầm tã ngày hôm đó, thì ra vốn dĩ là chưa từng tồn tại, cũng càng không phải là ảo giác gì cả, là chính Lương Tiêu đã dùng hết toàn lực thôi phát, dùng để cứu lấy tin tức tố của anh.
Đáy lòng Hoắc Lan lạnh băng, ngực hô hấp dồn dập, anh dường như đã lạnh đến phát run rồi.
Anh không thể nào làm chủ bản thân mà nhớ lại quá khứ đã qua, đã vô số lần có thể phát hiện ra sớm một chút nhưng lại bị một chi tiết nào đó cố ý hay vô tình xẹt làm gián đoạn, bỗng nhiên đến cả sự thật cũng bỏ qua.
Mối quan hệ của hai người ngày đó, Lương Tiêu hình như đã từng nói với anh, không muốn thấy người kia nữa.
Sau khi say Lương Tiêu khóc đến mức thở cũng không xong, cậu vẫn như cũ cắn răng chịu đựng không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào, bởi vì có việc còn muốn giấu đi, không thể để bạn bè nơi Giang Nam nghe thấy được.
Hậu quả sau buổi tối ngày hôm đó, Lương Tiêu sốt cao đến mức mất cả ý thức, còn không nghe lời mà túm chặt lấy anh, nói gì mà không cho bất kì ai bắt nạt thiếu niên Hoắc Lan kia của cậu.
……
Hoắc Lan không dám làm trái lời Lương Tiêu, rồi lại khó khăn tự chế giễu căm ghét bản thân ngay lúc ấy.
Sao lại có thể ngu ngốc đến nước này cơ chứ.
Sao lại không phát hiện ra bất cứ điều gì như vậy.
Đã rõ ràng như vậy rồi, vì sao lại vẫn luôn không phát hiện ra, vẫn luôn chưa từng nghĩ kỹ lại.
Vì sao lại thoải mái vô tư mà trở về đế đô, thoải mái vô tư trải qua nhiều năm như thế, thoải mái vô tư mà sống đến tận bây giờ.
Ngực Hoắc Lan đau đến mức như thể đã mất đi cảm giác, nhắm mắt lại.
Những buổi tối ngày đó, tiểu Lương Tiêu bị bùng nổ tin tức tố mà run run rẩy rẩy, bị một tờ lại một tờ một lần nữa vẽ QAQ.
Đến tột cùng là có bao nhiêu lời muốn nói với anh…… Nhưng vẫn không kịp nói.
“Lương tiên sinh có chuyện muốn nói với ngài.”
Quản gia canh giữ bên cạnh anh, cẩn thận dè dặt lên tiếng: “Vốn dĩ là muốn tìm một cơ hội tốt hơn rồi nói hết tất cả cho ngài, Lương tiên sinh vẫn luôn lo lắng rằng lỡ như ngài muốn biết nên đã ghi âm lại cho ngài……”
Quản gia nắm chặt chiếc bút ghi âm vốn đã được chuẩn bị tốt từ trước, do dự: “Ngài muốn nghe không?”
Tầm mắt Hoắc Lan dừng lại trên chiếc bút ghi âm kia, đáy mắt thoáng dịu dàng hơn, duỗi tay chạm chạm.
Hoắc Lan nhận lấy bút ghi âm, chậm rãi nắm chặt trong tay.
Quản gia có chút vội vàng: “Không phải, phải ấn vào đây để phát lời ——”
Hoắc Lan lắc lắc đầu, né tránh tay quản gia, cẩn thận cất bút ghi âm đi.
“Em ấy sẽ nói.” Hoắc Lan nói, “Không cho tôi tự trách mình, em ấy sẽ vui biết bao khi gặp được tôi, gặp được tôi chuyện mà em ấy vui mừng nhất”
Quản gia ngưng lại, mím môi, không thể nói thêm lời nào khác.
Hoắc Lan rũ mắt, giọng nói thậm chí so với ngày thường còn mềm nhẹ hòa hoãn hơn, như thể sợ rằng sẽ làm hỏng mất cảnh nào đó ở trong mơ: “Em ấy sẽ rất vui, sẽ dỗ tôi, sẽ giả bộ rằng một chút cũng không hề đau, để tôi không thấy khó chịu.”
“Em ấy sẽ nói rằng…… Không từ mà biệt là lỗi của em ấy, lừa dối tôi cũng là lỗi của em ấy, là do khi đó tuổi của em ấy còn quá nhỏ, không tìm được thì sẽ càng tốt cho việc xử lý hơn.”
Đáy mắt Hoắc Lan yên lặng không chút gợn sóng, sắc mặt lại vẫn dịu dàng như cũ: “Em ấy sẽ nói cho tôi, chuyện quá khứ qua rồi thì qua đi, chúng ta vẫn còn có tương lai dài phía trước.”
Quản gia vốn còn muốn gọi điện thoại cho Lương tiên sinh, nắm chặt di động rồi chậm rãi buông tay xuống, nhìn anh một lúc lâu, thấp giọng nghẹn ngào: “Ngài đừng nói nữa.”
Hoắc Lan rất muốn nói, lắc lắc đầu, nhẹ giọng: “Từ trong nhà chạy ra ——”
Anh bị những lời này đâm chọc, đáy mắt đau đến mức run rẩy, đỉnh mày hơi hơi nhíu, một lần nữa sửa miệng lại: “Từ nơi tôi ở chạy ra đi về phía sau.”
“Em ấy lưu lạc cả hai tháng trời, không có cơm ăn thì liều mạng uống nước máy, không có chỗ ở thì nằm ngủ trên ghế.”
Hoắc Lan: “Em ấy không rảnh mà lo chăm sóc thân thể cho tốt, vẫn luôn luôn liều mạng kiếm tiền, có chỗ ở mà lại đi nhặt thư.”
“Khi đó, dược nghiệp Phi Dương còn chưa phát minh ra ức chế tề.” Hoắc Lan chậm rãi nói tiếp, “Ức chế tề của bệnh viện lại có hiệu quả không ổn định, cần phải sử dụng thời gian dài, đôi lúc sẽ gây ra việc mất khống chế tin tức tố.”
Hoắc Lan dừng lại: “Mỗi lần mất khống chế, lại là một lần lượn qua quỷ môn quan.”
Quản gia thật sự đau lòng đến nỗi không thể nghe tiếp nữa, khàn giọng nói: “Hoắc tổng ——”
“Tôi cũng không nghe nổi nữa.” Hoắc Lan nói, “Nhưng em ấy vẫn sống sót quay về.”
Mỗi một lần anh nghe được đầy đủ đều vô cùng gian nan, là Lương Tiêu vì anh mà nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo sống sót qua mười năm với đầy những vết thương chồng chất.
Nếu như không gặp được anh, Lương Tiêu không nhất định phải đi nhặt thư, sẽ rất khỏe mạnh, có thể làm bất cứ chuyện gì mà bản thân muốn làm.
Nếu không gặp phải anh, Lương Tiêu sẽ không bị phân gia nhằm vào, không cần bỏ chạy thật xa đi tới đế đô, sẽ không hủy hoại thân thể đến mức bây giờ cũng chưa thể hồi phục lại được.
Sẽ không bị Long Đào lợi dụng làm mồi nhử, sẽ không rơi vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh thêm một lần nào nữa.
Hoắc Lan cố gắng kiềm chế áy náy của mình, anh không ngờ rằng sự áy náy ấy đã trở thành cửa ải gian tay mà hai người phải vượt qua, muốn cùng với Lương Tiêu ở bên nhau thật tốt, muốn cho Lương Tiêu những thứ mà cậu đáng lẽ phải có được từ sớm.
Nhưng…… Một cọng rơm cuối cùng này, anh vậy mà lại không nghĩ đến.
Anh không nghĩ đến, cũng cũng không dám nghĩ đến dù chỉ là một chút.
Thậm chí Hoắc Lan có thể tưởng tượng được Lương Tiêu sẽ an ủi mình như thế nào, sẽ nói những gì, nhưng những lời ấy dường như đều không đủ để có thể gột rửa quá khứ.
Quản gia đau đến run run, khàn giọng: “Không trách ngài, hơn nữa ngài vẫn luôn không biết……”
Tầm mắt Hoắc Lan dừng lại bên ngoài cửa sổ xe, nhìn màn mưa giăng che trời lấp đất, hỏi lại ông: “Đây còn không phải là nên trách tôi hay sao?”
Quản gia nghẹn lời.
Hoắc Lan nhắm mắt lại.
Vận mệnh của Lương Tiêu chỉ bởi vì gặp phải anh mà đeo lên những vết thương chất chồng khắp thân, còn anh thì cái gì cũng không biết.
Anh đều không biết gì cả, còn sống một cách thoải mái vô tư, thích Lương tiên sinh cũng thích đến mức thoải mái vô tư như thế.
Người ở bên cạnh anh cứ như thể đều trốn tránh đi hết nhưng rồi đến cuối cùng cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn, anh cho rằng khi anh làm hại mẹ mình đã là tội không thể tha, một Lương Tiêu quật cường vùng vẫy giành lại sự sống, dốc hết toàn lực mới có thể khó khăn mà sống tiếp.
Anh thậm chí còn mơ mộng về tương lai sau này của hai người.
Anh đã hại Lương Tiêu tới bước đường này rồi mà vẫn còn mơ mộng về tương lai ngày sau.
Hoắc Lan rũ mắt, nhẹ giọng lặp lại tự trách bản thân: “Thế nhưng cái gì tôi cũng không biết.”
Hoắc Lan: “Tôi phải bù đắp cho em ấy như nào bây giờ?”
-
Khi xe dừng lại ở cửa biệt thự, mưa đã rơi tầm tã che kín cả bóng người.
Bóng đêm càng thêm tối tăm hơn, mọi điều trước mắt đều bị bao phủ trong màn mưa, màn nước lạnh lẽo che trời lấp đất, ép cho người ta không thể nào thở nổi.
Hoắc Lan không cho quản gia đi theo, một mình đi lên lầu.
“Sao lại biến thành như thế?” Đội trưởng đội bảo an vẫn luôn đề phòng phân gia tới phá rối, không thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, gấp gáo đến mức xoay mòng mòng, “Làm sao bây giờ? Liên lạc với Lương tiên sinh sao?”
Cả thể xác lẫn tinh thần quản gia đều mệt mỏi: “Trước hết…… Đừng nên nóng vội.”
Tình huống hiện tại của Hoắc Lan quá kém, quản gia cũng không chắc lúc này có nên liên lạc với Lương tiên sinh hay không, thở dài một hơi thật mạnh: “Bây giờ Lương tiên sinh mà đến, đối với Hoắc tổng cũng chưa chắc là chuyện tốt…… Trước mắt cứ để Hoắc tổng bình tĩnh lại cái đã.”
“Tôi gọi bác sĩ trước, tin tức tố của Hoắc tổng có lẽ gặp vấn đề rồi.”
Quản gia túm đội trưởng đội bảo an lại: “Bên phía phân gia cậu nhất định phải coi chừng cho thật kĩ, ai dám gây chuyện, trực tiếp gϊếŧ chết để gϊếŧ gà dọa khỉ.”
“Tôi biết rồi.” Đội trưởng đội bảo an nghiến răng, sát khí đùng đùng, “Dám giúp tên chó chết kia được nước lấn tới……”
Sức khỏe của Alpha tốt hơn rất nhiều so với người thường, Hoắc Lan ngoại trừ việc tin tức tố xảy ra vấn đề thì đã nhiều năm rồi không có bệnh gì. Lần này đột nhiên không kịp đề phòng, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị đả kích, nói không chừng sẽ gặp chuyện.
Quản gia không dám thả lỏng, liên lạc với bác sĩ rồi lại nhìn về phía đội trưởng đội bảo an, khẽ cắn môi: “Cho tôi mượn…… Mấy người bảo vệ của bên cậu.”
Lòng đội trưởng đội bảo an trầm xuống, nhăn chặt mi: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Phải rào trước, không thể để mất bò mới lo làm chuồng được.” Quản gia cũng không nói gì nhiều, nặng nề mà thở dài, “Trước tiên cứ chờ một ngày đã rồi nói tiếp.”
Quản gia nhìn mưa đang rơi ngoài cửa, thấp giọng: “Hoắc tổng nếu như không qua được ải lần này, chúng ta cũng không thể mặc kệ được…… Đi bước nào tính bước ấy vậy.”
Một lời chắc nịch.
Mưa cứ rơi suốt cả ngày, biệt thự không có người đi lại, yên tĩnh đến mức gió yên sóng lặng.
Hoắc Lan cũng không quá bất thường, thậm chí buổi đêm ngày hôm sau còn muốn ăn cơm chiều. Quản gia vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm sau bếp làm, cơm xong rồi thì tự mình đưa đến thì thấy Hoắc Lan vẫn nghiêm túc mà làm đề Lương tiên sinh đưa cho.
Đã làm được hết rồi, chỉ còn lại một bước cuối cùng mà thôi.
Quản gia không dám làm phiền đến anh, buông đồ ăn rồi lặng lẽ rời đi, hai tiếng sau bỗng nhiên cảm thấy có điều bất thường thì vội dẫn người phá cửa xông vào.
Hoắc Lan ngã giữa phòng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, trong phòng lạnh lẽo đến dọa người.
……
“Tin tức tố ứng bùng nổ…… Vốn dĩ tin tức tố của Alpha đã không đủ ổn định, cực kì dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.”
Bác sĩ không vào được trong phòng, canh giữ bên ngoài: “Thuốc ức chế có thể kìm hãm nhưng hậu quả lại quá lớn, đặc biệt là biến dị hình Alpha đặc thù, mức độ tin tức tố còn mạnh hơn gấp từ ba đến năm lần.”
Bác sĩ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Tốt nhất —— vẫn là có Omega ở đây.”
“Không phải là không cho Lương tiên sinh tới.”
Quản gia sao có thể không hiểu chứ, ông thở mạnh một hơi thật dài: “Bây giờ nếu như để Lương tiên sinh đến, chỉ sợ rằng cảm xúc của Hoắc tổng càng thêm mất khống chế mà thôi.”
Khi tin tức tố của Hoắc Lan bùng nổ đã bị bản năng đánh sâu đến mức khó có thể tự kiềm chế, chỉ có thể chống đỡ bằng ý chí, lúc trước mới vừa ký hợp đồng xong liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa làm bị thương Lương Tiêu, còn rước lấy cái hot search to đùng.
Nếu như lần bùng nổ tin tức tố này lại làm Lương tiên sinh bị thương……
Quản gia không dám nghĩ tiếp nữa, dùng sức lắc lắc đầu: “Trước mắt…… Cứ dùng thuốc ức chế khẩn cấp đã.”
“Hoắc tổng cũng có ý này.” Quản gia thấp giọng, “Tôi có thể tự quyết.”
Bác sĩ thở dài, không hề cố chấp, kê đơn thuốc: “Phương án trị liệu ngài cũng có thể quyết định được hay sao?”
Quản gia khẽ cắn môi, đang muốn gật đầu, bỗng nhiên sửng sốt lại.
Tình trạng của Hoắc Lan không chờ được nữa, bác sĩ chính chờ ông trả lời, vội vã thúc giục: “Có thể không?”
Quản gia mím chặt môi, gian nan nói: “Không……”
Bác sĩ cảm thấy không được đúng cho lắm, cùng ông lùi về sau.
Lương Tiêu một mạch chạy đi, còn chưa thở xong, chống hai chân đứng thẳng.
Đội trưởng đội bảo an ở dưới lầu bị Lương Tiêu bắt ép nói ra toàn bộ chân tướng sự việc, không thể ngăn người lại được, hấp tấp đuổi theo, gấp đến mức ở cửa cầu thang cũng không giữ người lại được.
Lương Tiêu tôi có thể quyết định, duỗi tay nhận lấy đơn thuốc từ bác sĩ, cậu nhìn nhìn.
“Lương tiên sinh.” Quản gia dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng được vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, “Sao ngài lại ——”
Lương Tiêu thuận tay xoa nhẹ đơn thuốc: “Hoắc tổng đã biết hết rồi?”
Quản gia giãy giụa sau một lúc lâu, gian nan gật đầu.
Lương Tiêu nhắm mắt lại, thở sâu, cơn ho suyễn mà cậu đã nhịn xuống cả quãng đường bùng lên, ho xong cậu mới thở ra được.
“Ngài…… Ngài đừng nóng vội.” Quản gia đỡ cậu, “Là lỗi do chúng tôi……”
“Không trách ngài, là do tôi đã không nghĩ đến việc bên này vẫn còn có chuyện phải làm.”
Lương Tiêu day day trán: “Lúc trước khi bọn họ tới tìm tôi, tôi cũng không nghĩ rằng bọn họ là phân gia…… Vốn còn tưởng rằng bọn họ là người lừa lọc đoạt mất phiến khu của chúng ta.”
Quản gia: “……”
Quản gia cười khổ hạ, thấp giọng: “Cũng không sai là bao……”
Lương Tiêu gật gật đầu: “Để tôi vào.”
Quản gia hoảng sợ, vội vàng cản cậu lại: “Không được, bây giờ Hoắc tổng không được bình tĩnh.”
Quản gia thật sự rất sợ cậu lại bị thương, kinh hồn táng đảm cầu xin cậu: “Ngài đừng ép Hoắc tổng mà, Hoắc tổng thật sự không muốn làm ngài bị thương. Cậu ấy là thật sự không biết nên phải làm gì vào lúc này, so với tất cả những người khác Hoắc Lan muốn bảo vệ ngài tốt hơn hết cả……”
Lương Tiêu nhíu mày: “Tôi biết mà.”
Tối hôm qua không liên lạc được với Hoắc Lan, quản gia cũng nói những lời hàm hồ không rõ nghĩa, Lương Tiêu liền đoán được rằng đã xảy ra chuyện.
Cậu đợi cả một đêm cũng không chờ được câu trả lời. Sáng sớm hôm nay đã xin nghỉ mà đặt vé bay trở về, đến cả người đại diện cùng trợ lý cũng chưa tới kịp, đối với việc này đã có chuẩn bị từ trước: “Không phải là tin tức tố của Hoắc tổng không ổn định đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Quản gia gấp đến không còn tỉnh táo nữa, “Tin tức tố của Alpha cùng với cảm xúc có mối quan hệ chặt chẽ, ngài vào rồi, chỉ sợ Hoắc tổng sẽ càng thêm mất khống chế ——”
Lương Tiêu hoài nghi: “Vì sao tôi lại khiến Hoắc tổng càng thêm mất khống chế?”
Quản gia sửng sốt, không nói thêm câu nào.
Lương Tiêu còn mang theo thuốc kí©h thí©ɧ chuyên dụng cho phân hóa của thanh thiếu niên, chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất, sẽ không khiến cho việc giúp Hoắc Lan bình tĩnh trở nên khó khăn.
Cậu không muốn kéo dài thời gian nữa, sờ soạng túi mình, dọc theo cổ áo lấy ra chiếc chìa khóa treo trong dây tơ hồng, mở rồi lại đóng cửa phòng ngủ chính.
Quản gia vẫn không yên tâm như cũ, vội vã đi đi lại lại, cuối cùng bị bác sĩ kéo trở về.
Lương Tiêu trở tay đóng cửa lại.