Chương 82

Đã có khá nhiều nhân viên trong dãy phòng bận rộn thu dọn đồ đạc, Lương Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, không quấy rầy họ nữa, chào hỏi với quản gia.

Quản gia đang chỉ huy vài người dọn đồ, nhìn thấy Lương Tiêu thì bước nhanh lại: “Lương tiên sinh.”

Quản gia quan sát kỹ thần sắc của cậu, xoay người thấp giọng dặn dò vài câu, để những người thu dọn ra khỏi phòng trước.

Lương Tiêu cười cười: “Thật ra không cần…”

“Trước tiên không để bọn họ đi qua đi lại vòng quanh làm phiền nữa.” Quản gia nhẹ nhàng thở ra, cũng cười theo: “Cậu không sao là chúng ta có thể an tâm rồi.”

Hoắc Lan vẫn còn đang mở hội nghị trực tuyến, quản gia nhìn về phía cửa, thấp giọng giải thích với Lương Tiêu: “Cũng vừa mới thỏa thuận, ban đầu vẫn luôn còn giằng co, kết quả nghệ sĩ không có tiếng tăm gì của Long Đào bỗng nhiên hôm nay thanh minh về việc đi ăn máng khác… Toàn mạng đã tràn ngập rồi.”

Loại hành động đi ăn máng khác hay đào người này đều là bí mật cần giấu kín nhất của các công ty. Mặc dù Tinh Quan vẫn luôn âm thầm giật dây và quạt gió thêm củi thì đối với biến cố xảy đến thình lình này cũng không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Giá cổ phiếu của Long Đào lao dốc và sụp đổ trên diện rộng, mất đi con át chủ bài, trong nháy mắt cũng làm sụp đổ hết giá cả.

Bên kia đại khái là sợ tiếp tục kéo xuống thì sẽ lỗ sạch vốn nên hầu như vô cùng lo lắng đồng ý thu mua, giá cả cũng ép xuống thấp hơn của Tinh Quan đến 10%.

“Không ngờ rằng lại nhanh đến vậy.”

Quản gia không giấu được sự áy náy: “Nếu không thì chắc chắn đã thương lượng với cậu từ lâu rồi, bây giờ Hoắc tổng vẫn chưa nói xong.”

“Thật sự không nghiêm trọng như thế đâu.” Lương Tiêu mạnh miệng: “Chỉ là ở một chỗ khác, cũng không phải là không bao giờ gặp lại được nữa.”

Hai người đã sống nhiều năm ở đất khách quê người như thế mà vẫn ổn, chỉ là một hai tháng thôi, nhịn một chút cũng không tính là quá dài.

Lương Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, không yên tâm lắm mà hỏi quản gia: “Tôi và Hoắc tổng còn chưa đánh dấu vĩnh cửu, vậy lúc tách thì kỳ nhạy cảm của anh ấy có thể có vấn đề gì không?”

Quản gia cũng lo lắng chuyện này, chỉ là bất kể ra sao thì cũng không dám nói, cúi đầu đáp: “Vấn đề sẽ không quá lớn đâu…”

Kỳ nhạy cảm của Hoắc Lan chỉ ảnh hưởng tới cảm xúc, xét theo mức độ trách móc nặng nề của Hoắc tổng bọn họ đối với chính mình thì phần lớn cảm xúc vô dụng trong công việc đều nên vứt bỏ, giải quyết công việc của công ty cũng không gặp nhiều lắm xáo trộn.

Nhiều nhất chỉ là tổn phí quả óc chó thôi, cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện chính sự.

Lương Tiêu tất nhiên hiểu rõ rằng Hoắc Lan sẽ không chậm trễ chuyện chính sự, mỉm cười nói: “Ý tôi không phải là hỏi chuyện này.”

Lúc trước khi Lương Tiêu nằm viện một lần, có hỏi qua cố vấn bệnh viện: “Tin tức tố của tôi và Hoắc tổng có độ xứng đôi, chắc hẳn là một lần tách ra thì sẽ đến kỳ nhạy cảm.”

Bên phía bệnh viện giới thiệu rất rõ ràng, Lương Tiêu đã cẩn thận ghi chép lại, bây giờ lật lật lại bản ghi nhớ: “Nói là có thể phối hợp tạo tin tức tố áp chế, nhưng mà cần có tin tức tố mẫu của Omega.”

Quản gia không ngờ rằng cậu cũng hỏi chuyện này, ngẩn người ra, sau một lúc lâu vùi đầu rối rắm thì thấp giọng, ấp a ấp úng thừa nhận với cậu: “Chúng tôi… cũng đã từng đề xuất với Hoắc tổng.”

Lương Tiêu tò mò: “Hoắc tổng không đồng ý sao?”

Quản gia thở dài: “Đúng vậy…”

“Tôi biết rồi.” Lương Tiêu rất trầm ổn: “Tôi sẽ lén lút làm vậy.”

Quản gia nghe được nửa câu đầu còn hơi thở phào nhẹ nhõm, đến nửa câu sau đã trở tay không kịp rồi, hoảng sợ, vội vàng ngăn cậu lại: “Không được, không được đâu ——”

“Yên tâm đi, tôi sẽ có chừng mực.”

Lương Tiêu xoa nhẹ tuyến thể ở sau gáy, cười cười: “Thật ra thì đã hồi phục khá tốt rồi, cũng không yếu ớt như Hoắc tổng đã nghĩ đâu.”

Mấy ngày nay quản gia chăm sóc cậu đã được tận mắt chứng kiến Lương Tiêu có biết bao định nghĩa với “Hồi phục khá tốt”, “Cơ thể khỏe mạnh” rồi, không dám đồng ý, vẫn kiên trì lắc đầu: “Không được đâu, trừ phi cậu đã thương lượng thật kỹ với Hoắc tổng.”

Quản gia đã từng thấy qua cảnh Hoắc Lan nổi giận, hoàn toàn không nghĩ đến loại chuyện có tính khiêu chiến cực hạn này: “Cơ thể của cậu là quan trọng nhất. Nếu kỳ nhạy cảm của Hoắc tổng ở bên kia quá nghiêm trọng, thuốc ức chế cũng không có hiệu quả tốt thì sẽ tìm thời gian vào buổi tối rồi bay qua đây tìm cậu, ngày hôm sau lại quay về cũng giống nhau.”

“Thời gian làm việc không đủ.” Lương Tiêu không tán thành, nhíu mày: “Như vậy thì quá vất vả.”

Gần đây cường độ công việc của Hoắc Lan đã rất cao, vừa phải chắc chắn thu mua được Long Đào, vừa phải đề phòng khoảng thời gian này sẽ có người âm thầm sinh sự, tuyệt đối không phải chỉ là tùy tiện nói mấy câu đơn giản như thế.

Mấy ngày nay Lương Tiêu càng thêm phiền, trong lòng đại khái hiểu rõ, trước tiên lui lại một bước: “Đến lúc đó hãy liên hệ với tôi, xem ở bên phía đoàn phim có thể sắp xếp thời gian không.”

Quản gia đoán rằng Hoắc tổng tuyệt đối sẽ không thể lui đến bước này, chần chờ một lúc vẫn là không muốn làm Lương tiên tức giận, gật đầu đáp: “Vâng.”

Lương Tiêu xem giờ: “Khi nào đi vậy?”

“Buổi sáng ngày mai.” Quản gia nói: “Ngày kia sẽ chính thức ký hợp đồng, trước tiên Hoắc tổng sẽ đi kiểm tra được.”

Lương Tiêu trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Vẫn còn kịp.”

Quản gia hơi giật mình: “Hả?”

Lương Tiêu vô cùng tự tin, cực kỳ thần bí mà vẫy vẫy tay, nhận lấy một túi đồ đó người đại diện xách tới, sau khi vào sửa lại cửa sổ xong thì lại phòng ngủ chính lại quay về vẻ quạnh quẽ vắng bóng người.

-

Hội nghị kết thúc thì đã gần rạng sáng.

Tình hình đột ngột thay đổi, cho dù hoàn toàn có lợi cho Tinh Quan thì vẫn còn quá nhiều nội dung phải thảo luận, sau khi phát động toàn bộ công ty, mỗi một trưởng bộ phận đều có một chồng báo cáo cho bộ phận của mình cần được xử lý khẩn cấp.

Sau khi đề xuất cuối cùng được chấp thuận, kim đồng hồ đã trôi qua một chút, bắt đầu chầm chậm di chuyển từng chút từng chút một.

Hoắc Lan đóng lại máy tính, nhắm mắt đè lên thái dương.

Quản gia vẫn luôn chờ sẵn ở ngoài cửa, lúc này lặng lẽ đẩy cửa bước vào, đưa một ly cà phê cho anh: “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan ấn thái dương: “Lương tiên sinh ngủ rồi sao?”

Quản gia: “Chắc hẳn là… vẫn chưa.”

Hoắc Lan nhíu mày, mở to mắt.

“Lương tiên sinh biết ngài phải đi, vẫn ổn, không phải là buồn bã đâu.” Quản gia vội vàng giải thích: “Chỉ là đang bận.”

Quản gia không rõ là Lương Tiêu đang bận làm gì, chần chờ một chút rồi thấp giọng nói: “Ngài —— qua đó xem thử đi?”

Hoắc Lan rũ mắt, vai lưng hơi căng cứng, không nói gì.

Quản gia thuần thục chọn một quả óc chó mỏng vỏ, đặt vào trong tay anh.

Hoắc Lan nhíu mày, nhìn quả óc chó kia: “Làm gì thế?”

“……” Quản gia vốn tưởng rằng anh đang vào lúc nhạy cảm, nhất thời hiểu ra, vươn tay lấy về: “Không có việc gì cả.”

Quản gia hỗ trợ thu dọn cái bàn, thử thăm dò hỏi: “Ngài đang suy nghĩ cái gì thế?”

Hoắc Lan thấp giọng: “Tôi đã nói rồi, sẽ luôn ở bên em ấy.”

Quản gia: “……”

Người không biết còn tưởng rằng Hoắc tổng nhà bọn họ muốn đi quyết đấu sinh tử với lão tổng của Long Đào.

Điều quản gia lo lắng cũng đơn giản là lần này đi quá bất ngờ, Lương tiên sinh không kịp chuẩn bị, không ngờ rằng Hoắc Lan lại xem trọng lời hứa hẹn tới mức độ nghiêm khắc như thế này.

Đã nói rằng sẽ luôn ở bên chính là sẽ luôn ở bên.

Cho dù chỉ là một tháng, một tuần hay một ngày, cũng không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh được.

Quản gia có tâm nhắc nhở Hoắc Lan hiện tại khoa học kỹ thuật đã rất phát triển, chẳng sợ hai người không thể sớm chiều ở chung ở một khối, còn có thể thông qua việc gọi video để liên hệ trò chuyện với nhau: “Thật ra thì ——”

Hoắc Lan thần sắc ủ rũ, vô cùng lạnh lẽo ngước mắt lên.

“Thật ra thì…”

Quản gia nuốt xuống, đổi thành: “Lần này cũng không trách được ngài.”

Quản gia nói với anh: “Quả thật là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ban đầu còn chuẩn bị dùng nguyên một quý để giải quyết hoàn toàn mà, nếu có trách thì chỉ trách Long Đào không biết cố gắng, nói phá sản là phá sản luôn rồi.”

Quản gia bảo đảm: “Lương tiên sinh đã biết rồi, cũng không trách ngài một câu nào cả.”

Hoắc Lan rũ mắt xuống: “Tôi biết.”

Anh rất nhiên hiểu rõ rằng Lương Tiêu sẽ không trách anh.

Tựa như mấy năm bỏ lỡ, chênh vênh và khát khao, Lương Tiêu ngoại trừ bản thân ra thì từ trước đến nay đều không trách cứ bất kỳ người nào.

Hoắc Lan không chậm trễ nữa, đẩy ly cà phê ra rồi đứng dậy.

“Ngài đi xem Lương tiên sinh sao?”

Quản gia vô cùng hoan hỉ: “Ngài và Lương tiên sinh hãy nghỉ ngơi một đêm thật yên nhé, không cần vội vàng khởi hành đây, chúng ta sẽ thu dọn ổn thỏa đồ đạc cho sáng mai, ngài muốn mang cái gì thì…”

Hoắc Lan: “Không cần.”

Quản gia sửng sốt: “Cái gì cũng không mang theo sao?”

Hoắc Lan lắc đầu, đi tới cửa, xoay người nhấn mạnh: “Cầm theo hai cái dù kia.”

“……” Quản gia ban đầu còn chuẩn bị sẵn ba trang danh sách đồ đạc, bây giờ gấp chúng lại rồi khô khan trả lời: “Đúng vậy.”

“Còn có tờ giấy mà Lương tiên sinh viết cho tôi nữa.”

Hoắc Lan lo lắng bọn họ không tìm thấy: “Trong cuốn sách thứ ba từ bên trái ở hàng thứ hai trên giá sách, trang thứ năm mươi bảy.”

Quản gia: “… Vâng.”

Hoắc Lan nhìn thái độ của ông ấy không tập túc lắm, khẽ nhăn mày: “Còn có ——”

“Còn có đạo cụ bánh ngọt mà Lương tiên sinh lấy từ đoàn phim về cho ngài.”

Quản gia thức trắng cả một đêm, thở dài, đờ đẫn cướp lời nói trước: “Bản viết tay kịch bản của Lương tiên sinh bị phạt, túi chườm nóng mà Lương tiên sinh đã từng ôm trong lòng ngực… Có cần chúng tôi trộm luôn gối của Lương tiên sinh về không?”

Hoắc Lan nhìn ông ấy một cái: “Không cần.”

Quản gia đáp vâng một cái, cả người đầy tang thương mở cửa đi ra ngoài.

Hoắc Lan đứng ở cửa một lúc lâu, sau khi cau mày nhìn chiếc gối kìa một lúc, cất về chỗ cũ rồi ra cửa.

-

Đèn trong phòng ngủ chính đang bật lên.

Thật ra Lương Tiêu đã ghé vào trên bàn mơ màng ngủ một lúc rồi, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa thì xoa nhẹ mắt, chống tay ngồi dậy, thấy Hoắc Lan liền mỉm cười: “Xong rồi à?”

Hoắc Lan gật đầu, khép cửa lại rồi bước qua đó.

Lương Tiêu vừa mới tỉnh thì vẫn còn mơ màng một lúc, nhìn thấy Hoắc Lan đi tới, bỗng nhiên nhớ ra mình bận rộn đến khuya như thế này là vì cái gì, vội vàng che kín mặt bàn, lưu loát đóng lại tập bản vẽ.

Hoắc Lan thấy cậu hoảng sợ kinh thiên động địa động như vậy thì dừng một chút: “Đó là cái gì thế?”

“Bí mật.” Lương Tiêu ấn chặt lên cuốn vở, lấy dải ruy băng đã nhờ người đại diện mua giúp ra, thành thạo lưu loát cột lại: “Cho ngươi trở về xem, một ngày nhiều nhất xem một tờ.”

Hoắc Lan hơi giật mình, dừng lại bước chân.

Lương Tiêu đã đặc biệt làm một cái nơ bướm cho Hoắc tổng của bọn họ, cầm kéo lên và khéo léo cắt một đường ren trên dải ruy băng. Sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Sao thế?”

Lương Tiêu quan sát kỹ vẻ mặt của Hoắc Lan, buông đồ trong tay rồi vòng, nũng nịu nói với anh: “Không bỏ được đi?”

Hoắc Lan nhìn cậu, thấp giọng nói: “ Đã từng nói là không rời đi rời mà.”

“Cái này không thể gọi là rời đi được.”

Lương Tiêu không nhịn được cười, kéo anh vào phòng ngồi xuống: “Chúng ta như thế này được gọi là đi công tác, đi công tác chính là ra ngoài bận rộn một lúc rồi quay về nhà.”

Lương Tiêu chủ động kiểm điểm lại: “Giống như khi em nói đi là biến mất không còn bóng dáng, dù anh có tìm như thế nào cũng không tìm ra thì mới gọi là rời đi.”

Hoắc Lan không nghĩ ra sự khác biệt này, giật mình, ngước mắt lên nhìn cậu.

Sau ngày đầu tiên Lương Tiêu bị đυ.ng xe thì vẫn luôn cần cù chăm chỉ cộng tác làm việc với Hoắc Lan đánh dấu tạm thời, trong quá trình này anh ta hơi quá mức thành thục và không thể chống lại phản xạ có điều kiện, cậu đã thành thói quen ngồi trên đùi Hoắc tổng nhà bịn họ rồi.

Vành tai của Lương Tiêu nóng lên, khụ một tiếng rồi kiên nhẫn giảng giải cho anh: “Lần này chúng ta không có ai rời đi cả, chỉ là cùng nhau đi công tác rồi.”

Lương Tiêu chọc chọc vào eo anh: “Trước đây anh cũng từng đi công tác rồi đúng không?”

Hoắc Lan khẽ mím môi đáp: “Ừm.”

“Đi công tác rất tốt mà, còn có thể mua quà kỷ niệm nữa.”

Lương Tiêu mặc sức tưởng tượng: “Còn có thể thúc đẩy tình cảm. Trên TV đều diễn như vậy đấy, tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô lửa bốc…”

Lương Tiêu lại có khát khao muốn khởi động lại kế hoạch của mình, nhỏ giọng lặp lại mãi: “Củi khô lửa bốc, rõ như ban ngày.”

Hoắc Lan nghe chứ không hiểu được nhiều, nhưng mơ hồ nhận ra khát vọng mãnh liệt của cậu, ôm người vào trong lòng lòng, gật đầu đáp: “Được.”

Lương Tiêu không nhịn được, vui vẻ cong môi cười, ngáp một cái, vùi đầu vào cổ Hoắc Lan.

Trên người Hoắc Lan lạnh lẽo, chỉ khi lại gần mới có thể lộ ra tầng ấm áp ổn định, hơi thở trong làn tuyết trong vắt bao bọc quanh thân, ý nghĩ gì cũng đều có thể theo đó mà ổn định lắm.

Lương Tiêu biết anh bất an, nắm chặt lấy tay Hoắc Lan: “Yên tâm đi, anh trở về cũng nhớ rõ phải ăn ngủ thật tốt nhé.”

Hoắc Lan hồi nắm lấy cậu, thấp giọng: “Đừng chơi game vào lúc nửa đêm nữa.”

Lương Tiêu: “…”

Hai người lưu luyến chia tay, Lương Tiêu cảm thấy loại lời thoại này thật ra không thích hợp xuất hiện ở cốt truyện này lắm, mơ hồ đồng ý: “Vâng.”

Lương Tiêu nghĩ mãi không ra: “Sao có thể phát hiện được thế? Em đều lén lút chơi lúc anh tăng ca mà, còn bật cả chế độ im lặng nữa…”

Lương Tiêu cố ý trốn ở trong chăn giả vờ ngủ, thử mấy lần đều không phát ra thứ gì, Hoắc Lan cũng không có thói quen kiểm tra điện thoại của cậu.

Với trình độ tập trung của Hoắc tổng nhà bọn họ, chắc hẳn là không chú ý được cả nhịp tim hô hấp của cậu đâu.

Lương Tiêu nghĩ một hồi lâu cũng không ra manh mối, nhất thời có chút hoài nghi, Hoắc tổng nhà bọn họ có phải biết bói toán hay không.

Hoắc tổng biết bói toán nắm lấy tay cậu, trầm ngâm một lúc, nói thật: “Lúc em xuất chiêu, người em sẽ xuất chiêu theo.”

Lương Tiêu: “…”

Hoắc Lan có tìm hiểu qua trò chơi, gần đây còn cố gắng nghiên cứu thao tác trong game, cũng học xong mấy thuật ngữ chuyên nghiệp, “Lúc điều khiển nhân vật chạy, em cũng sẽ chạy theo —”

Lương Tiêu chỉ muốn đâm đầu vào vai anh tự tử, “Được rồi không cần nói nữa!”

Hoắc Lan biết nghe lời phải mà dừng lại, ánh mắt dán lên người cậu, khóe môi hơi mím lại, ôm lấy Lương Tiêu vào trong lòng.

Lương Tiêu trước giờ luôn chơi game một mình, nên không hề để ý, cậu không dám tưởng tượng dáng vẻ mình uốn éo dưới chăn, lòng ngập tràn tuyệt vọng: “Em không bao giờ chơi game nữa…”

“Có thể chơi.” Hoắc Lan nhẹ giọng, “Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi là được.”

Lương Tiêu nghiêm nghị lắc đầu, mặt đỏ tai hồng sờ điện thoại di động, kiên quyết xóa trò chơi rác rưởi chỉ biết bẫy người chơi.

Ngoài cửa sổ yên ắng, đêm đã về khuya.

Lương Tiêu nằm ghé trên bàn ngủ một giấc, bây giờ vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn chưa tỉnh hẳn nên hẹn thời gian cho bản thân sử dụng chế độ thiếu niên xung kích,, cậu nhét điện thoại xuống dưới gối ôm, lại lần nữa tựa đầu vào vai Hoắc Lan.

Hoắc Lan giơ tay ôm lấy cậu, mơn trớn sống lưng: “Đi ngủ đi.”

“Không buồn ngủ.” Lương Tiêu hứng thú bừng bừng, “Anh về rồi có nhớ em không?”

Vai Hoắc Lan căng cứng, càng dùng sức ôm lấy người trong ngực, không nói gì.

“Em chắc chắn sẽ rất nhớ.” Lương Tiêu thoải mái nói đòi đồ của hắn, “Anh cho em một cái áo khoác, thắt lưng cũng cho em một cái, áo sơ mi —”

Lương Tiêu nghĩ một lúc, lỗ tai không kìm được mà đỏ bừng, mặt dày nói, “Áo sơ mi cho em hai cái, em làm áo ngủ.”

Hoắc Lan nghe thấy khẽ giật mình, lập tức nhướng mi, bình tĩnh mà nhìn cậu.

“Chọn cái rẻ thôi là được.” Lương Tiêu vốn đang rất lãng mạn, lại nhớ đến giá của mấy cái áo sơ mi của Hoắc tổng nhà bọn họ, ngay lập tức da thịt cảm giác trở nên đau nhói, “Nếu không thì em sẽ không dám trở người mất.”

Hoắc Lan chưa từng biết hóa ra những người yêu nhau có thể làm chuyện như vậy, anh siết chặt tay, cúi đầu hôn lên mắt cậu: “Được.”

Lương Tiêu cọ cọ anb, nhỏ giọng thương lượng: “Lại hôn thêm một cái nữa được không?”

Hoắc Lan thấp giọng: “Không ngủ được à?”

Lương Tiêu ít nhiều vẫn còn biết xấu hổ, vành tai cậu đỏ bừng, cúi đầu “Ừm” một tiếng.

Hoắc Lan ôm cậu đứng dậy, thả nhẹ lực tay, nhẹ nhàng đặt người xuống giường, cúi đầu bao bọc lấy cậu.

Nụ hôn của Hoắc Lan từ trước tới giờ luôn kìm chế nhẹ nhàng, Lương Tiêu cực thích kiểu thân mật lướt qua lại ngừng này, cậu thả lỏng bản thân giữa hơi thở băng tuyết quen thuộc, sờ soạng nắm lấy tay áo anh, xoắn hai vòng quanh đầu ngón tay, “Đúng rồi.”

Hoắc Lan tỉ mỉ hôn cậu, ngực thoáng phập phồng, đáp: “Cái gì?”

“Em vẫn còn chưa biết.” Lương Tiêu được tin tức tố của anh không kẽ hở, tuyến thể khôi phục hơn phân nửa cũng theo đó mà mơ hồ xao động, một bàn tay không dấu vết mở nút thắt trên áo Hoắc tổng nhà bọn họ, cậu nhẹ thở dốc, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tin tức tố của anh gọi là gì?”

Lương Tiêu trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện tại nghĩ lại, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: “Lúc trước trò chuyện thì em đã nói tin tức tố của mình với anh, anh không nói cho em chuyện của anh…”

Hoắc Lan luôn ám ảnh đến việc trao đổi ngang bằng, một vấn đề quan trọng như vậy sao lại có thể bỏ qua được, Lương Tiêu cảm giác chuyện này nhất định có gì đó: “Là gì vậy?”

Bờ vai Hoắc Lan hơi cứng lại, xoa xoa đầu cậu, không nói chuyện.

Lương Tiêu biết tin tức tố của Hoắc Lan vốn là tin tức tố khuynh hướng lạnh, nhưng tin tức tố "màu cỏ" của anh cực kỳ hiếm, cậu đã tìm kiếm nhiều ngày như vậy cũng không tìm được loại nước hoa thay thế tương tự.

Lúc trước sự cấp tòng quyền(*), Tiểu Lương Tiêu hấp tấp ra trận, nói không chừng sẽ có thể biết được Hoắc Lan có thể có nhánh gì kỳ lạ.

(Chú thích: 事急从权 sự cấp tòng quyền: khi khẩn cấp thì có thể linh động mà làm việc, không cần bám vào quy tắc. )

Lương Tiêu không yên tâm lắm, dừng gảy gảy nút áo sơ mi trên người Hoắc Lan: “Là… cực kỳ hiếm thấy có phải không?”

Hoắc Lan yên lặng gật đầu: “Đúng vậy.”

Lương Tiêu lo lắng sốt ruột bỏi: “Kỷ băng hà sao?!”

“……” Hoắc Lan cũng không phải bởi vì hiếm thấy mới trước sau không nói cho cậu biết, anh xoa nhẹ trán cậu, cởϊ qυầи áo, ôm lấy Lương Tiêu vào trong ngực, “Không phải.”

Hoắc Lan: “Là Hồng Nhạn.”

Lương Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hồng nhạn đạp tuyết.” Hoắc Lan nhẹ giọng nói: “Tin tức tố của anh cũng không phải là tuyết.”

Nhân sinh đáo xứ tri hà tự, ứng tựa phi hồng đạp tuyết nê.(*)

(*) Câu thơ trong bài thơ Mãnh trì hoài cựu của Tử Do: hai câu thơ trên có thể dịch nghĩa là Đời người đi đến giống gì đây, giống chim hồng nhạn đạp lên tuyết bùn.

Lương Tiêu đọc câu thơ này như tư liệu sống, nghĩ đến cảnh thiếu niên Hoắc Lan một mình kiểm tra tin tức tố, ngực đột nhiên đau nhói.

“Em nhớ… cái này có phải chính là để chỉ.” Lương Tiêu cọ cọ lên cần cổ anh, mi mắt khép hờ, thấp giọng nói, “Những người và việc mà anh gặp được ở đời này, cũng tựa như chim hồng nhạn đạp lên tuyết, không phải chịu trách nhiệm, dù để lại dấu chân cũng mặc kệ mà đi thẳng…”

“Không phải.” Hoắc Lan nói.

Hốc mắt Lương Tiêu đỏ hoe, sửng sốt, có chút xấu hổ: “Không, không phải sao?”

“Là kinh hồng chiếu tuyết.” Giọng nói Hoắc Lan trở nên khàn khàn, “Hồng nhạn đã lưu lại dấu vết, tuyết rơi không đủ, không tìm thấy nó.”

Hoắc Lan dán môi mình lên giữa mi tâm cậu, khép mắt, nói từng câu từng chữ: “Em sẽ không bỏ mặc anh. Nếu em phải đi, đó cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh.”

Hô hấp Lương Tiêu chợt ngừng lại, đáy mắt trở nên nóng rực, cậu nhắm mắt mỉm cười: “Bóp méo thành ngữ, giải nghĩa sai thơ cổ, trừ 5 điểm.”

“Cho em trừ hết.” Hoắc Lan đệm tay sau vai cậu, “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu không kìm được: “Có.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu bây giờ đã trưởng thành, có thể trừ Hoắc Lan 5 điểm, nhưng cậu không biết phản xạ có điều kiện của mình bao giờ mới đỡ hơn đây, cậu rầu thúi ruột: “Anh hồi đó rốt cuộc đã luyện em thành —”

Hoắc Lan: “Anh thích em.”

Lương Tiêu mấp máy môi, không nói thành lời.

Hoắc tổng của bọn họ luôn rất giỏi trong chuyện thể hiện sự chân thành của mình, từ trước đến nay đều rất thật thà trong vấn đề này, lần gần đây nhất là ở trong buổi tiệc rượu, trực tiếp nhảy ra nói: “Lương tiên sinh cũng thích tôi”.

Đại khái là bởi vì sắp phải xa nhau, kỳ nhạy cảm kỳ cũng có dự cảm, lập tức tìm tới của trước.

Đây là lần đầu tiên Lương Tiêu nghe thấy anh nói những lời này, mặt đỏ tim đập nửa ngày, chờ xem Hoắc Lan còn muốn nói gì nữa, cậu đột nhiên giơ tay che miệng anh lại: “Chờ một lát đã.”

Hoắc Lan có chút giật mình.

Lương Tiêu tránh khỏi người anh rồi chui ra, nhảy xuống giường vọt tới bên sô pha, cầm điện thoại mở ứng dụng ghi âm nhấn bắt đầu, một loạt động tác liền mạch lưu loát: “Được rồi, anh nói đi.”

Hoắc Lan sững sờ trong không khí: “...”

Lương Tiêu chui về trong l*иg ngực anh, giơ điện thoại lên, ánh mắt tha thiết.

Hoắc Lan dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, nắm tay cậu, dời bàn tay đang cầm điện thoại đảm nhiệm như microphone, “Sau này anh sẽ thường xuyên nói với em hơn.”

“Chuyện anh thích em.” Hoắc Lan ôm lấy Lương Tiêu, tinh tế hôn lên môi cậu, lại dời một đường lên mắt l*иg mày, tai, “Sẽ liên tục, lâu dài.”

Lương Tiêu bất giác cười toe toét, vui quên trời quên đất, lắp bắp phỏng vấn: “Lâu, lâu đến mức nào?”

Hoắc Lan khép mi mắt, nhẹ giọng: “Lâu đến khi nó được khắc thành một câu, dùng làm bia một cho chúng ta.”

Lương Tiêu ngẩn ra, chóp mũi đột nhiên trở nên chua xót.

Cậu bỗng nhiên có chút biết ơn thiết lập kỳ nhạy cảm của Alpha.

Năm đó cậu bị bỏ lại ở Giang Nam, một người cô độc bước đi giữa vô số âm mưu phong ba đến bên thiếu niên Hoắc Lan, hóa ra thời gian đã được phong ấn, vẫn luôn chờ cậu.

Mắt Lương Tiêu đỏ hoe, cậu hít thở sâu ngăn giọt lệ rơi xuống, gật đầu: “Khắc… khắc cũng được.”

Lương Tiêu khụt khịt mũi, nhoẻn miệng cười: “Khắc lên không xong, cũng tốt hơn là dấu chân chim hồng nhạn dẫm lên tuyết.”

Hoắc Lan đón lấy ánh mắt cậu, nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

Lương Tiêu rất thích Hoắc Lan cười như vậy, cậu dùng sức lau mắt ngẩng đầu, tìm lại một chút dáng vẻ thiếu niên năm đó trên khuôn mặt Hoắc Lan: “Anh lặp lại lần nữa đi, lúc nãy em không kịp ghi âm lại.”

Hoắc Lan ngẩn ra, nhẹ giọng: “Anh thích em…”

“Em cũng thích anh.” Lương Tiêu hôn lên đôi mắt anh, áp trán mình lên trán anh, ôm chặt lấy Hoắc Lan: “Anh lớn lên đừng làm diễn viên cái gì, cũng đừng chạy lung tung, … Làm tổng tài cũng khá được, em sẽ đi tìm anh.”

Hoắc Lan bỗng hiểu ra cậu đang nói cái gì, ngực thắt lại, anh khép chặt mắt, đáp: “Được.”

“Quay về kế thừa gia nghiệp nhà anh, còn có cả 327 cái chìa khóa trong biệt thự.”

Lương Tiêu xoa đầu hắn: “Ngoan ngoãn kinh doanh thật tốt công ty Dược Phi Dương của nhà các anh, em còn phải nhờ nó cứu mạng đấy…”

Lương Tiêu lẩm bẩm mấy lần, mơ hồ cảm thấy không đúng: “Khoan đã, tại sao lại là công ty dược này —”

“……” Hoắc Lan: “Được.”

Lương Tiêu gật đầu, còn muốn hỏi thêm: “Nghề dược ——”

Vai Hoắc Lan căng cứng, cúi đầu hôn lấy môi cậu.

Lương Tiêu bị hôn đến mơ màng, quên luôn cả chuyện công ty dược, mềm nhũn thành một vũng nước xuân: “Còn nữa.”

Lương Tiêu nuốt nước miếng, chui vào trong ngực hắn cọ cọ, “Kinh doanh thật tốt Tinh Quan Ảnh Nghiệp của nhà anh…… Thử tìm xem có người nào tên là Lương Tiêu, là kẻ năm đó lừa cơm nhà anh.”

Hoắc Lan khàn giọng: “Anh sẽ nhớ kỹ.”

“Anh nhặt cậu ấy sớm một chút, cho cậu ấy đến công ty của anh, kiếm tiền giúp anh.”

Lương Tiêu nhắm mắt, cọ cọ lên áo sơ mi cao cấp của hắn, “Cậu ấy mạnh miệng, nhưng thật sự rất muốn anh.”

Cánh tay Hoắc Lan gần như run rẩy, siết chặt vòng tay, nhốt Lương Tiêu trong ngực: “Được.”

“Tìm được rồi thì không cần phải nghe cậu ấy nói gì hết, đừng khách khí, cứ đánh hôn mê rồi khiêng về nhà.”

Lương Tiêu một lòng muốn dỗ anh, ôm chặt Hoắc Lan nhẹ nhàng lắc lắc: “Cậu ấy không cần sự trong sạch, cậu ấy chỉ cần anh.”

Hoắc Lan nói không nên lời, ngực phập phồng, vùi mặt vào trong cần cổ Lương Tiêu.

Lương Tiêu ôm anh, kéo cả hai vào trong ổ chăn, liên tục nhẹ hôn.

Cậu biết Hoắc Lan để ý thế nào, cũng biết Hoắc Lan khó khăn bao nhiêu.

Lúc Hoắc Lan thổ lộ, Lương Tiêu vẫn còn bị hôn đến choáng váng mơ màng, chỉ còn lại một ý nghĩ rằng không được để cho Hoắc Lan tự trách lung tung nên có rất nhiều chuyện cũng chưa kịp hỏi cho rõ ràng.

Sau lại hoàn toàn tỉnh, cũng dần dần liên hệ với chuyện trong quá khứ, Lương Tiêu vẫn luôn có một tâm niệm, muốn được ôm lấy thiếu niên Hoắc Lan bị bỏ lại Giang Nam ngày trước.

Sương đao tuyết kiếm, lí băng lâm uyên,thiếu niên Hoắc Lan đã đi đến, đón cậu trở về nhà.

Bây giờ đến lượt Lương Tiêu đi đón anh.

Lương Tiêu giang hai tay ra, thoải mái ôm lấy anh, xoa xoa tóc anh: “Còn có điều gì tiếc nuối nữa không?”

“Không.” Hoắc Lan hắng giọng: “Anh đi mua Long Đào cho em.”

Lương Tiêu: “……”

Thiếu niên Hoắc Lan trưởng thành có chút nhanh, Lương Tiêu nhất thời không biết trả lời thế nào: “... Ò.”

Hoắc Lan bế cậu lại giường trịnh trọng hôn xuống, sau đó đi ra ngoài dặn dò chuẩn bị chuyến bay buổi sáng.