- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 81
Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
Chương 81
Lương Tiêu có chút chột dạ vì giấu đầu lòi đuôi, cậu dùng nhiệt kế chọc chọc vào người Hoắc tổng.
Cột thủy ngân bị pheromone tác động làm di chuyển, nhấp nhô lên xuống ở khoảng giữa vạch kẻ rồi dừng lại ở bốn mươi phẩy hai độ, không di chuyển nữa.
Hoắc Lan: “…”
Hoắc Lan lấy lại nhiệt kế rồi đem cất đi: “Có nóng không?”
Lương Tiêu không dám nói lời nào, chỉ ấp a ấp úng trong miệng một tiếng, ngồi thẳng vai, chìa hai tay ra, tập trung tinh thần như đang luyện võ công.
Hoắc Lan nhìn cậu, im lặng đợi một hồi, không thấy Lương Tiêu trả lời, đưa tay cởϊ áσ sơ mi trên người cậu.
Lương Tiêu bị dọa một phen, nắm chặt cổ áo vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Lương Tiêu bắt gặp ánh mắt của Hoắc tổng nhà bọn họ, ho khan hai tiếng, kiên trì đến cùng mà thú nhận: “Đỏ…đỏ thôi, không có bị phỏng.”
Suy cho cùng, muốn tạo ra trạng thái bị sốt trông y như thật thì không chỉ cần có sự phối hợp của nhiệt kế mà người cũng phải nóng một chút, ít nhất thì lúc ôm phải cho người khác cảm nhận được sự nặng nề và cảm giác bí bách.
Lương Tiêu được cái này nhưng lại mất cái kia, nhất thời sơ suất, bị Hoắc tổng phát hiện manh mối từ phương diện nặng nề và cảm giác bí bách.
Hoắc Lan nhìn cậu, ấn nhẹ mi tâm.
Khi còn là một thiếu niên, cơ thể Lương Tiêu đã suy nhược quá mức, di chứng của đợt bùng phát pheromone vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn như cũ. Hoắc Lan không dám lơ là, bởi vì bệnh tình của Lương Tiêu mà lo lắng suốt mười ngày, đã gọi bác sĩ chụp X-quang kiểm tra đến mấy lần.
Lập ra hai đội ngũ y tế, thảo luận hơn mười giả thuyết về việc mỗi ngày Lương tiên sinh trở về khách sạn đều sốt cao.
…không có bất kì một giải thuyết nào nghĩ đến túi chườm nóng.
Vài ngày trước lúc Hoắc Lan ôm Lương Tiêu cảm thấy có hơi choáng ngợp mới lờ mờ phát hiện ra manh mối, nghĩ mấy năm năng hiếm khi Lương Tiêu lại tùy hứng giày vò nhau như vậy, cũng phối hợp mà không vạch trần, cùng cậu càn quấy vài ngày.
Nhưng số lượng túi chườm nóng càng ngày càng nhiều, nếu không ngăn lại, nói không chừng nhiệt kế cũng sẽ bị nóng đến nổ.
Hoắc Lan xoa xoa đầu của cậu, kìm nén tâm trạng: “Sao lại đặt nhiều như vậy?”
Lương Tiêu thành thật thừa nhận lỗi lầm: “Thời gian hạ nhiệt độ vật lý có thể lâu hơn một chút.”
Dù sao ngoại trừ việc để ý đến cuộc sống thường ngày, còn cần có vật lý hạ nhiệt, cách hạ nhiệt độ này chủ yếu là để đề phòng khi Hoắc tổng của bọn họ ôm cậu.
Hai người ôm nhau thành một cục, thời gian càng dài, chuyện có thể làm sẽ càng nhiều.
Lương Tiêu tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú, tin chắc chờ đến lúc đủ sáu túi chườm nóng, thì có thể gạt Hoắc tổng của bọn họ hoảng đến đạp chết chân ga.
Lương Tiêu nghĩ mình có hơi nóng nảy, khóe miệng bất giác nhếch lên, cố sức nghiêm túc lại.
Hoắc Lan: “…”
Hoắc Lan ấn mạnh trán, hít sâu một hơi.
Đột nhiên anh có hơi lo lắng, nếu như không phải loại pheromone quá đặc biệt, nói không chừng Lương Tiêu sẽ mua một lọ nước hoa cùng loại với mùi pheromone, mỗi tối vào đúng tám giờ sẽ tiến vào kỳ động dục.
“…” Yết hầu của Lương Tiêu động đậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động, cố làm như không có gì mà lấy điện thoại ra, nhấn vào app mua sắm lướt xem thử.
Hoắc Lan đau đầu một hồi, tịch thu điện thoại của cậu, cất kỹ với nhiệt kế: “Không phải…”
Trước khi cả hai làm rõ chuyện trước đây, Hoắc Lan trước sau như một đều không vượt qua ranh giới, nhưng lại lo lắng cho cơ thể của Lương Tiêu, cũng luôn bứt rứt trong lòng, muốn cho Lương Tiêu một cơ hội cuối cùng để lựa chọn quay về với tự do.
Anh sẵn lòng thân mật với Lương Tiêu, cũng sẵn lòng chăm sóc Lương Tiêu và không cảm thấy có cái gì vất vả.
Những gì nên nói đều đã nói rõ ràng, anh và Lương Tiêu cũng đã là người một nhà, những việc thân mật hơn bình thường sớm muộn gì cũng sẽ làm.
…
Nhưng vậy cũng không thể nhét túi chườm nóng để phát sốt liên tục suốt nửa tháng.
Mấy ngày nay Hoắc Lan cũng láng máng nghe thấy quản gia với những người khác âm thầm bàn tán, anh ngồi xổm xuống đất, nâng mắt khẽ nói: “Không phải là tôi không muốn.”
Đầu Lương Tiêu ‘oanh’ một tiếng, nóng bừng không dám động đậy.
“Cho rằng em bị bệnh, tôi lại càng không dám làm bậy.”
Hoắc Lan nhìn cậu: “Trước hết em phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, sau khi khỏe rồi, chúng ta mới nói đến chuyện khác.”
Lương Tiêu được chăm sóc suốt nửa tháng, cảm thấy bản thân đã khỏe hết mức, vừa định mở miệng muốn nói, lại bắt gặp ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Hoắc Lan, trong lòng cũng mềm nhũn theo.
Lương Tiêu cúi mặt xuống, thành thật trả lời: “Dạ.”
Hoắc Lan nắm tay cậu, nghiêng người chạm nhẹ vào môi cậu: “Đợi em khỏe rồi thì làm gì cũng được.”
Lương Tiêu nuốt nước bọt: “Dạ.”
Sau cùng Hoắc Lan cũng không an tâm, cởϊ qυầи áo trên người cậu ra, kiểm tra tỉ mỉ chỗ bị nóng làm ửng đỏ, xác nhận hoàn toàn không hề bị phỏng rồi mới lấy đồ ngủ cẩn thận thay vào cho Lương Tiêu.
Lương Tiêu duỗi tay ra, ngoan ngoãn để anh tròng tay áo vào, nhỏ giọng gọi tên anh: “Hoắc Lan.”
Hoắc Lan cẩn thận chỉnh lại vạt áo, giương mắt nhìn cậu.
“Anh không giận sao?” Lương Tiêu trượt xuống theo cạnh giường, mặt đối mặt ngồi xổm xuống cạnh anh, “Thấy anh mấy ngày này vất vả quá…Muốn gây sự với anh, để anh thay đổi tâm trạng.”
Lương Tiêu chữa tốt thành xấu, có hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Không gây náo nữa…”
Hoắc Lan nhẹ giọng trả lời: “Anh biết.”
Lương Tiêu hơi giật mình.
Hoắc Lan ôm lấy vai cậu, dùng lực một chút, ôm trọn Lương Tiêu vào trong lòng, trực tiếp ngồi xuống đất.
Lương Tiêu: “…”
Cậu hoài nghi Hoắc tổng nhà bọn họ sớm muộn gì cũng có thể bưng cậu lên ném chơi.
Lương Tiêu nhích người thay đổi vị trí, khó khăn lắm mới ngồi vững, thỏa mãn ngồi chễm chệ trên người Hoắc tổng nhà bọn họ.
Nhịp tim của Hoắc Lan trầm tĩnh nhưng có lực, Lương Tiêu cách quá gần, có thể nghe thấy rõ từng nhịp đập ổn định, giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng theo, cậu thì thầm ở cổ của anh: “Sao…anh lại biết?”
“Vẫn luôn biết.”
Hoắc Lan nhắm mắt, ôm chặt cậu: “Em thấy anh vất vả thì đều sẽ nghĩ cách, làm cho anh vui vẻ, phấn chấn hơn.”
Anh nói quá rõ, Lương Tiêu lại có hơi ngượng ngùng, chủ động thừa nhận: “Lần này chủ yếu là do em muốn.”
Dù sao khả năng kiểm soát tốc độ của Hoắc tổng quá ổn định, cho dù là đi bước nào cũng có thế kỹ càng phanh lại một cách chặt chẽ.
Giống như bây giờ.
Lương Tiêu kéo kéo tay áo của anh, vành tai đỏ lên, mặt dày đòi phần thưởng: “Khuy áo còn chưa được cài.”
Hoắc Lan thấp giọng: “Không cài nữa.”
Lương Tiêu còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ trong đầu mình, gật đầu theo bản năng: “Cũng được, vậy…”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, túm lấy Hoắc Lan sờ sờ, cảm nhận độ ấm trên người anh.
Hoắc Lan bất lực, khẽ mím khóe môi dưới, giữ lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình: “Bác sĩ nói, tình trạng sức khỏe bây giờ của em chỉ vừa khôi phục, chỉ có thể thích ứng được với một mức độ kí©h thí©ɧ nhẹ nhất định.”
Lương Tiêu khô khan nuốt nước bọt, sững sờ: “Không, không làm đến cùng sao…”
Hoắc Lan sờ sờ sau gáy cậu, có chút trầm ngâm.
Khoảng thời gian trước thân thể của Lương Tiêu có vẻ như không chịu đựng được dấu hiệu tạm thời, anh không dám mạo hiểm, chỉ có thể để cho Lương Tiêu quay về chế độ ổn định pheromone bằng thuốc ức chế.
Bây giờ cơ thể của Lương Tiêu đã gần như giống với bình thường, Hoắc Lan vốn muốn cùng cậu thử một lần, khôi phục dấu hiệu tạm thời, xem thử có thể ổn định pheromone đến trình độ nào.
Từng bước từng bước tiến tới, không làm đến cùng, một khi Lương Tiêu cảm thấy không chịu nổi nữa thì lập tức dừng lại.
Hoắc Lan gật đầu: “Không làm đến cùng.”
Quản gia: “!”
Đoạn Minh: “!!”
Lương Tiêu: “!!!”
Lương Tiêu run run sờ đến đùi mình, véo véo bắp thịt.
Hoắc Lan đứng dậy chuẩn bị, nhấn chuông bảo quản gia canh ở ngoài cửa, ôm lấy Lương tiên sinh không biết vì cái gì lại đột nhiên nằm thẳng để hai tay khoan thai, nhẹ nhàng đặt lại trên giường.
…
Người đại diện không thể nhịn được nữa, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo Lương Tiêu thăm dò suốt ba ngày.
“Sau đó thì sao?”
Đoàn Minh bảo trợ lý canh giữ người, túm lấy Lương Tiêu, hạ giọng hỏi nhỏ: “Hoắc tổng bế cậu đặt lên đùi, ôm cậu rồi làm gì nữa?”
Lương Tiêu thực sự không thể trốn được, buông kịch bản xuống, thở dài một hơi: “Không khác lắm so với kế hoạch.”
Đoàn Minh đã xem qua kế hoạch mà cậu viết, vừa nghe xong liền trợn tròn mắt: “Thật sao?”
Đoàn Minh: “Đầu tiên Hoắc tổng ngậm sau gáy của cậu, không cho cậu cử động, sau đó khống chế tay cậu, đè cậu ở đầu giường, sau đó mây mưa, mãi cho đến lúc cậu bất tỉnh, nửa giờ sau, ôm cậu vào phòng tắm…”
Lương Tiêu đâm lao theo lao: “Không khác cho lắm.”
Lương Tiêu sợ như vậy còn chưa đủ: “Nhảy…nhảy một ít bước.”
“Không sao hết, thêm một bước, bỏ một bước cũng không sao.”
Đoàn Minh xua xua tay: “Nhảy từ bước nào?”
Lương Tiêu: “Hoắc tổng ngậm gáy tôi.”
Đoàn Minh đợi nửa ngày, thấy cậu không có ý định nói tiếp: “…Sau đó thì sao?”
Lương Tiêu có chút ngượng ngùng: “Tôi nghỉ nửa giờ, bị Hoắc tổng ôm vào phòng tắm.”
Đoàn Minh: “…”
Cảm giác tuyến thể bị cấn ở giữa răng thật sự quá kí©h thí©ɧ, Lương Tiêu nghĩ lại vẫn còn rùng mình: “Lâu rồi không cắn, không quen…”
Và bởi vì chỉ đơn thuần thả ra pheromone, khác với đánh dấu tạm thời dùng để làm dịu pheromone của alpha, nếu chủ yếu là làm dịu pheromone của omega thì yêu cầu cao hơn rất nhiều, quy trình và thao tác cũng càng khó khăn và phức tạp hơn.
Cũng càng……kí©h thí©ɧ.
Lương Tiêu nuốt nước bọt, không nhịn được mà nghĩ nghĩ.
Hoắc Lan đã kiềm chế hết mức, nhưng cảm giác áp bách ở khắp mọi nơi vẫn quấn chặt lấy cậu.
Tuyến thể bị cọ sát, hơi thở thấm lạnh băng tuyết mát lạnh tràn từ điểm đặc biệt mẫn cảm sau gáy cậu, quấn lấy ý thức của cậu, khiến chúng cũng biến thành một vùng băng tuyết trắng xóa.
Có một ngọn lửa đang cháy dưới lớp băng, nằm ở một bên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, gần như có thể nghe thấy tiếng vang của giọt mồ hôi rơi xuống làn da.
Đoàn Minh nhịn không được mà gọi cậu dậy: “Vậy là Hoắc tổng cắn cậu một cái.”
“Anh Đoàn, beta mấy anh không thể cảm nhận được.”
Lương Tiêu mặt đỏ tai hồng: “Cấu tạo sinh lý, mấy cái tồn kho mà anh cất giữ, độ phù hợp cũng không cao như vậy…”
Đoàn Minh trước giờ chưa từng nghĩ đến, bị cậu nhắc vậy, nhịn không được mà xoa xoa trán: “Đúng vậy, độ phù hợp của hai người chắc chắn cao.”
“Chẳng trách cậu đối với Hoắc tổng mẫn cảm như vậy.” Đoàn Minh đột nhiên nghĩ thông suốt, “Pheromone của Hoắc tổng là bị cậu dẫn dụ ra, toàn thế giới chắc cũng chỉ có một trường hợp này, nếu thật sự tính ra, độ phù hợp của hai người hẳn là còn cao hơn một trăm phần trăm…”
Lương Tiêu hoàn hồn, nhíu nhíu mày: “Anh Đoàn.”
Đoàn Minh sửng sốt một chút, ý thức được bản thân vô ý nói sai rồi, vội vàng im bặt.
Mấy ngày nay Đoàn Minh còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này, nhìn nét mặt của Lương Tiêu, thấp giọng: “Hoắc tổng…vẫn chưa biết sao?”
Lương Tiêu cười cười: “Biết chuyện này làm gì?”
Đoàn Minh gật đầu: “Hiểu rồi, tôi dán miệng lại.”
Loại chuyện này không phải chuyện đơn giản, không chỉ là vấn đề người này đau lòng người kia, điều mà Lương Tiêu lo lắng nhất chính là Giang Nam Dã A biết chuyện lúc trước, bây giờ Giang Nam Dã A đã trở thành Hoắc Lan, càng phải xử lý cẩn thận.
“Không phải kế lâu dài.”
Đoàn Minh thấp giọng nhắc nhở cậu: “Giấu không được, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy.”
“Tôi biết.” Lương Tiêu nói, “Chí ít…chậm một chút.”
Mấy ngày này Lương Tiêu đi ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, đều phát hiện Hoắc Lan đang nắm cổ tay mình, đầu ngón tay dán vào chỗ mạch đập.”
Dù cho giải mẫn cảm nhiều ngày như vậy, thỉnh thoảng Hoắc Lan vẫn gặp ác mộng như cũ. Lương Tiêu cũng tự biết cảm giác chìm vào giấc mơ và không thể tỉnh lại là như thế nào, không muốn để Hoắc Lan bị quá khứ sớm đã phủ đầy bụi quấy rầy, rồi lại chìm sâu vào đó.
“Tôi biết, mẹ của Hoắc tổng cũng là bởi vì pheromone của anh ấy mà bệnh nặng mấy năm liền.”
Đoàn Minh cau mày gật đầu: “Nếu để cậu ấy biết chuyện này…”
Đoàn Minh không nhiều lời nữa, nghĩ ngợi nửa ngày mới giật giật khóe miệng: “Cậu nói xem trước đây phía Hoắc tổng muốn để chúng ta từ từ gia nhập vào, muốn cho cậu biết quan hệ của cậu ấy và Giang Nam Dã A, có phải cũng nơm nớp lo sợ như vậy hay không?”
Đoàn Minh chiều lòng cậu, cố ý trêu chọc Lương Tiêu: “Phong thủy luân chuyển, huề nhau rồi.”
Lương Tiêu cười theo: “Không có huề.”
Đoàn Minh ngơ ra: “Sao lại không huề nhau?”
“Không biết nữa, Hoắc tổng nói là không huề.”
Hai tai Lương Tiêu nóng lên: “Vốn dĩ nói là hôn mười cái, Hoắc tổng không làm đủ, đành phải cho vay nặng lãi.”
Đoàn Minh: “…”
“Bỏ chín lấy mười ba, có lẽ mấy người không hiểu đâu.”
Lương Tiêu rất đau não, sợ nói sơ vậy kiến thức của người đại diện không đủ phong phú nên có lòng giải thích thêm: “Cho vay nặng lãi, vay mười đưa chín trả lại mười ba, lợi nhuận theo thời hạn, cỡ hai ba năm, không nhầm thì hôn cả đời cũng chưa trả hết…”
Đoàn Minh nghe vậy liền hối hận khi bắt chuyện với cậu, cầm một quả tuyết lê được rửa sạch sẽ lên lau lau rồi nhét vào trong miệng cậu.
“Lại nói.” Lương Tiêu ngậm quả lê cắn một ngụm, tiếp tục lầm bầm: “Cũng may…là tôi đã biết trước rồi.”
Hai người càng ngày càng gần gũi, chuyện gì cậu cũng đều muốn nói với Hoắc Lan, nói không chừng một ngày nào đó lòng tin bị lung lay, nhất thời lanh mồm lanh miệng thừa nhận những chuyện mà mình đã làm năm đó.
Nếu như còn chưa xác nhận chuyện Hoắc Lan thật sự là Giang Nam Dã A, mà lại đem chuyện này ra nói, Hoắc Lan lập tức sẽ đối chiếu tất cả các chi tiết một cách chặt chẽ.
Lương Tiêu thậm chí không dám nghĩ…Hoắc Lan sẽ phản ứng như thế nào.
Đoàn Minh nghĩ tới đó, rùng mình một cái: “Đoàn phim của chúng ta sẽ bị đóng băng chứ?”
Lương Tiêu: “…”
Đoàn Minh: “…”
Lương Tiêu không có cách nào phản bác, giơ tay ôm quyền hành lễ hướng về phía anh ta, ngậm lê đi hóa trang.
-
Diễn viên chính đã bình phục, đoàn phim cũng khôi phục lại tiến độ như cũ. Trong một lượt, quay chỉn chu toàn bộ phân cảnh tiểu Hầu gia ở trong cung với Tân hoàng đế lên ngôi trong hơn nửa tháng.
Lương Tiêu ngồi trong phòng trang điểm, đối mặt với những dải vải rách muôn màu rực rỡ, ít nhiều cũng cảm ơn thời tiết đang dần dần ấm áp.
“Mấy cảnh diễn tiếp theo phải chịu khổ.”
Đạo diễn Cận đến nói đùa, ôm tay đứng nhìn thợ trang điểm đang trang điểm cho cậu: “Bây giờ tình trạng cơ thể của cậu rất phù hợp, không cần giảm cân nữa.”
Giám đốc sản xuất lại tới xem náo nhiệt, đang cùng Lương Tiêu lĩnh hội như thế nào để phất cái quạt trong tay vừa ngầu vừa đẹp , nghe vậy tò mò: “Không phải là cậu ấy phải chạy trốn sao?”
“Chạy trốn cũng không cần phải bỏ bữa cơm.” Cận Chấn Ba nói, “Lúc trước vai diễn đã định tuổi, tiểu Hầu gia tuổi còn nhỏ, không thể cảm nhận được cảm giác thiếu niên đơn bạc, mới để cho cậu ấy duy trì hình thể.”
Cận Chấn Ba nhìn thoáng qua Lương Tiêu, giải thích cho ông ấy: “Nếu như lại gầy như trước kia, gió thổi một cái đã bay, không phù hợp với đoạn cuối tiếp viện ngàn dặm kia.”
“…” Lương Tiêu đã dần dần thích ứng với đánh giá của đạo diễn, ho khan một tiếng: “Vâng.”
Cận Chấn Ba cúi đầu nhìn lướt qua kịch bản: “Kịch bản ở phần này chủ yếu tập trung vào nhóm người làm mưa làm gió trong cung, vai diễn của cậu không khó…Lâm vào bước đường cùng nhưng không tuyệt vọng, bị bỏ rơi nhưng không vứt bỏ chí tiến thủ, có thể nắm được chứ?”
Lương Tiêu yên lặng suy nghĩ một lúc: “Nắm chắc được.”
“Vậy thì ổn rồi.”
Cận Chấn Ba gật gật đầu: “Phần này phân cảnh của cậu không nhiều lắm, trạng thái nếu quay cách quãng không thể thống nhất. Chúng ta thương lượng một chút, tập trung quay toàn bộ cảnh của cậu trước, cậu có thể theo được hay không?”
“Vừa lúc Tinh Quan cũng liên hệ với chúng tôi, nói sắp tới cậu có một chương trình tạp kỹ.”
Giám đốc sản xuất sợ hãi trước cách thương lượng theo kiểu thông báo của đạo diễn, kéo Cận Chấn Ba sang một bên, lập tức bổ sung thêm: “Chúng tôi ở bên này sắp xếp một chút, tranh thủ cho chương trình tạp kỹ của cậu vào tháng 5, hoàn thành xong hết các cảnh trước khi quay chương trình tạp kỹ.”
Đạo diễn Cận không nghe ra sự khác nhau giữa hai cách nói, nhíu nhíu mày, vẫn khăng khăng: “Để trạng thái của cậu được tốt…”
Giám đốc sản xuất bịt miệng đạo diễn Cận lại, kéo ông ấy ra sau lưng.
Lương Tiêu không nhịn được cười, gật gật đầu: “Được, cảm ơn đoàn phim.”
Giám đốc sản xuất thở phào nhẹ nhõm, xua tay cười: “Thành toàn lẫn nhau, bọn tôi cũng phải cảm ơn sự chuyên nghiệp của cậu.”
Đặt ở mấy năm trước, lịch trình hằng ngày của diễn viên gần như đều do đoàn phim sắp xếp, việc điều chỉnh như thể này cũng không cần phải đặc biệt thương lượng như thế này.
Mấy năm gần đây, trong nghề bị tư bản đánh sâu vào, xu hướng chung là đều kiêu căng, nghệ sĩ một là không muốn chịu đựng vất vả, hai là không thể tự chủ tự do, để công ty bòn hết giá trị, đã có vô số tình huống xảy ra.
Diễn viên thành danh từ lâu cũng đỡ hơn một chút, giống như Lương Tiêu vừa có kỹ năng, vừa khiêm tốn, công ty đứng sau cũng không gây trở ngại, có thể gánh được thế hệ trẻ, thế lực mới, cũng là người có thể gặp không thể cầu.
Trong lòng Lương Tiêu hiểu rõ, khẽ a một tiếng: “Ngài quá khen rồi…chỉ là tôi rãnh rỗi không có việc gì làm.”
“Vậy cũng không dễ dàng,” Giám đốc sản xuất khen cậu: “Thường thì người trẻ tuổi nổi tiếng như cậu rồi thì ít nhiều gì cũng muốn bay rồi.”
Đạo diễn Cận bị đẩy ra phía sau, không được phép lên tiếng, còn đang tức giận: “Không phải là sợ cậu ấy vừa bị gió thổi đã “bay” sao? Còn nói để cậu ấy ăn nhiều một chút…”
Giám đốc sản xuất vỗ vỗ đạo diễn Cận, nhét cho ông một chiếc quạt để giải sầu, rồi quay sang Lương Tiêu: “Có rãnh rỗi hay không thì cũng không dễ dàng, đợi đến lúc thật sự bận rồi, lúc mà đọc thông báo cũng đọc không kịp, thì lại nhớ đến khoảng thời gian không có việc gì làm.”
Lương Tiêu cười cười: “Phải.”
Giám đốc sản xuất vỗ vai cậu, ý bảo cậu chuyên tâm đọc kịch bản để vào trạng thái, kéo đạo diễn Cận ra khỏi phòng trang điểm.
……
Nói thế mà lại thành thật.
Tiến độ quay phim của đoàn đến cuối tháng, thật sự định xong.
“Cũng không phải chuyện của chúng ta.”
Đoàn Minh đón Lương Tiêu quay về khách sạn sau khi kết thúc, trước hết báo tin cho cậu: “Việc thu mua sáp nhập đã thương lượng xong, Hoắc tổng phải trở về xử lý.”
Lương Tiêu sửng sốt: “Nhanh đến vậy sao?”
“Không khác lắm, cổ phần của Long Đào căn bản đã bị người ta gặm sạch, tường thành bị mọi người đẩy xuống, thật sự Tinh Quan ở phía sau không hề tác động gì thêm.”
Đoàn Minh chỉ nói sơ qua cho cậu: “Không có nhiều nghệ sĩ bằng lòng ở lại Tinh Quan, phần lớn là đi ăn máng khác, bị đào đi không ít.”
Lương Tiêu gật gật đầu: “Không có gì bất ngờ.”
“Đúng vậy.” Đoàn Minh gật đầu, “Ở Long Đào đi quan hệ quen rồi, cũng không chắc có thể thích ứng được với bầu không khí cạnh tranh công bằng ở Tinh Quan, không bằng sang công ty nhỏ, làm nghệ sĩ hưởng tài nguyên độc quyền của công ty.
Tiêu chí chọn nghệ sĩ từ trước tới nay của Tinh Quan luôn hơn không kém, hướng phát triển đa phần thiên về lấy thực lực làm trọng, lưu lượng làm phụ, nói thật, đối với những nghệ sĩ chú trọng marketing cũng không thân thiện mấy.
Lần này các nghệ sĩ của Long Đào đều bỏ của chạy lấy người, không thể không có Tinh Quan ở sau lưng trợ lực giật dây. Tổng giám đốc của Long Đào tức điên lên, tìm Tinh Quan chất vấn lý luận, ở bộ phận thư kí đã chạm phải chiếc đinh không mềm không cứng: “Hoắc tổng của chúng tôi nếu như muốn đào nghệ sĩ thì sớm đã đào xong rồi, không tội gì phải cướp. Đã vậy tiềm lực trên người mấy người này còn lâu mới khai quật được, chỗ này bây giờ đang tập trung bồi dưỡng, không có thời gian rảnh…”
Tổng giám đốc của Long Đào tức giận đến nói không nên lời, sau khi trở về suýt nữa đã đập phá hết văn phòng của mình.
Đoàn Minh trở lại chủ đề chính: “Chỉ có điều là lúc này Hoắc tổng chưa thể trở về trong thời gian ngắn…còn quá nhiều việc phải làm.”
Đoàn Minh: “Con lạc đà bị đói chết còn to hơn con ngựa, bên Long Đào cho dù đã hoàn toàn nguội lạnh rồi, muốn chính thức thu mua, còn phải chỉnh đốn đàng hoàng, cũng là một dự án không nhỏ, không giống như trước đây chỉ dựa vào hội nghị qua video và fax là có thể giải quyết, ít gì cũng phải mất một tháng.”
Lương Tiêu nhẩm tính thời gian: “Đúng thật là vậy…Một tháng còn có hơi nhanh.”
Lương Tiêu cẩn thận ngẫm nghĩ: “Nói không chừng sẽ kéo dài đến lúc tôi đóng máy.”
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh nhắc khéo: “Cậu cũng không thể đi tìm Hoắc tổng, phân cảnh của cậu bên này dày đặc đến mức một con ruồi cũng không bay vào được.”
Lương Tiêu khẽ thở dài: “Đúng vậy.”
Đoàn Minh nhìn cậu: “…”
Lương Tiêu không hiểu sao lại bị anh ta nhìn như vậy, cúi đầu nhìn chính mình: “Sao vậy?”
Tối hôm qua Đoàn Minh còn nhìn lén qua từ khe cửa thấy hai người ôm nhau thành một cục đi ngủ, nhịn không được mà nhíu mày: “Nhanh như vậy đã đồng giường dị mộng rồi sao?”
Vừa mới làm rõ chưa bao lâu, vất vả lắm mới có thể ở cùng một chỗ, Đoàn Minh có chút lo lắng, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: “Cậu phối hợp nhớ lại một chút, tôi chuẩn bị một bao giấy rồi bỏ không.”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu day day trán, bật cười: “Không được…lãng phí quá.”
Đoàn Minh sửng sốt: “Hả?”
“Quá phí phạm, chờ Hoắc tổng trở về thì có rất nhiều thời gian để nhớ.”
Lương Tiêu cực kỳ bình tĩnh: “Bây giờ phải suy nghĩ lý trí, thời gian có hạn thì có thể làm được gì.”
Đoàn Minh há miệng, bị sự bình tĩnh của cậu cảm hóa, thấp giọng nói: “Làm cái gì?”
“Có thể khiến chúng ta vừa mở mắt đã nhớ đến đối phương, cũng không đến nỗi muốn làm cái gì đều làm không được.”
Lương Tiêu trầm ngâm: “Tôi đặt làm một tượng sáp có kích thước y như người thật trong tư thế ôm, đặt nó sau cửa văn phòng của Hoắc tổng.”
“…” Đoàn Minh nhẹ lòng rồi: “Không được…rất khủng bố.”
Lương Tiêu có hơi tiếc nuối: “Khủng bố hả?”
“Tự cậu nghĩ xem.” Đoàn Minh miêu tả cho cậu, “Hoắc tổng nửa đêm tới công ty tăng ca, ánh trăng mờ, cây lá lập lòe, bóng đêm dày đặc, đằng sau cánh cửa có một người đang dang tay ra ôm.”
Lương Tiêu nghĩ tới đây, bị chính mình dọa cho giật mình: “Quên đi.”
Lương Tiêu nghĩ kỹ hơn rồi nói thêm: “Nhỡ đâu Long Đào cho người nửa đêm đến đột kích đánh Hoắc tổng, bảo vệ cũng không dễ phân biệt được nên bảo vệ ai.”
Đoàn Minh có hơi khó hiểu mà nhìn cậu một cái, ra sức tự hỏi: “Cậu làm gì cho Hoắc tổng?”
“Mấy loại đồ handmade.” Đoàn Minh nói, “Hoắc tổng rất thích hai chiếc ô giấy nhỏ của cậu.”
Mấy ngày trước lúc dọn dẹp phòng, trợ lý không cẩn thận mà vô tình làm hỏng một chiếc, khiến cho cả đoàn đội rơi vào tình trạng khủng hoảng sinh tồn.
May sao đội trưởng đội bảo an bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng thật ra lại cẩn thận và dịu dàng đã tìm tới một chút nhựa cao su, dán lại tỉ mỉ, còn nhờ vậy mà thuận lợi thăng chức, được điều trở về nội vây một lần nữa.
Vì sơ suất lần này, Hoắc tổng đã nghiêm khắc tự phạt mình không được phép bóc quả óc chó trong hai ngày.
Mấy ngày nay Lương Tiêu thấy Hoắc Lan quả thật không giống thường ngày, hỏi thế nào cũng không hỏi ra, trong lòng còn rất lo lắng, nghe vậy dở khóc dở cười: “Thứ này làm chỉ mất có hai phút…”
“Cho dù cậu lấy tờ giấy vẽ hai nét trên đó, Hoắc tổng cũng không cho phép người khác đυ.ng vào.”
Đoàn Minh rất ý thức được: “Không thì cậu cứ tìm một cuốn tập, vẽ đơn giản cho Hoắc tổng ba mươi trang là được.”
Lương Tiêu rầu rĩ: “Tôi không thể viết cho Hoắc tổng ba mươi bức thư, mỗi ngày một bức sao?”
Đoàn Minh nhìn cậu.
Lương Tiêu: “…Không thể.”
Viết ba mươi bức thư, có thể cậu sẽ phải mất một năm không ăn không ngủ, hai tay không ngừng, mỗi giây đều phải chạy đua với đồng hồ cả ngày lẫn đêm.
Lương Tiêu tỉnh táo lại, hạ quyết tâm, kéo lấy người đại diện nói nhỏ vài câu rồi xuống xe đi vào khách sạn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 81