- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 79
Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
Chương 79
Đoàn Minh khẩn trương liên lạc với đoàn phim, rồi đuổi theo lên lầu, nhìn Lương Tiêu bị đẩy vào phòng bệnh truyền dịch, khẩn cấp tiến hành các loại kiểm tra thân thể.
Hoắc Lan một bước cũng không rời, nắm chặt bàn tay cậu, bộ dáng yên tĩnh đến mức khó có thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.
“Xác thật là bị cảm mạo…… Không bị nhiễm trùng đến phổi nhưng vẫn phải làm cơn sốt hạ xuống.”
Ở ngoài cửa quản gia đang ngăn lại người đại diện, giải thích với anh ta: “Cơ sở không tốt, gần đây không nghỉ ngơi đủ, lao tâm phí lực, nên vẫn phải nghỉ dưỡng.”
Quản gia thấp giọng: “Bác sĩ nói, phát sốt cũng là do thân thể tự động kích phát bảo hộ. Không phải cơn sốt cao kéo dài, đối thân thể cũng có chỗ tốt nhất định, chủ yếu vẫn là nghỉ ngơi……”
Đoàn Minh hít sâu, thở phào một hơi, dựa về phía sau tường: “Đã biết.”
Lương Tiêu còn đang sốt đến bất tỉnh nhân sự, hiện tại đi vào nhiều người cũng không có ích gì.
Giúp không được gì, ngược lại đi theo quấy rầy thêm phiền.
“Hoắc tổng……”
Đoàn Minh lại hướng trong phòng bệnh nhìn, mới miễn cưỡng hạ xuống tâm tình lo lắng, cố hết sức kéo lý trí trở về: “Hoắc tổng thật là Giang Nam ——”
Quản gia cười khổ: “Thật sự.”
“Vốn dĩ muốn dựa ngài ấy để Lương tiên sinh chậm rãi tiếp thu.”
Quản gia thấp giọng giải thích: “Cho nên tôi vẫn luôn khuyên bảo ngài ấy, không nghĩ tới những người đó lại ra tay trước.”
Đoàn Minh thần sắc âm trầm: “Là những nhánh khác của Hoắc thị sao?”
“Không chỉ có những người đó.” Quản gia nói, “Mà lần này còn có Long Đào nhị gia, và các nhánh khác phía trên của Hoắc gia.”
Đối với việc thu mua Long Đào, đã chính thức được đưa vào kế hoạch, Tinh Quan đưa ra áp lực càng lúc càng lớn, Long Đào đã chịu đựng không nổi, lại vẫn là muốn ở giây phút cuối cùng giãy giụa một hồi, ít nhất cũng giành được một chút lợi thế trong lúc đàm phán ra giá.
Không chỉ riêng một mình Lương Tiêu, mà không ít nghệ sĩ Tinh Quan đều bị Long Đào toàn diện, tàn nhẫn xuống tay, các bộ phận xã giao marketing mấy ngày nay đều đang dốc toàn lực ứng phó.
Trong tay các nhánh khác của gia tộc nắm chặt việc này, dồn ép đến mức sau khi Hoắc Lan cùng Lương Tiêu công khai, nói không chừng bọn họ thật sự có thể khuấy động một vũng nước đυ.c rồi thả câu khiến khán giả hoang mang. Nhưng hiện tại bị Long Đào hấp dẫn lực chú ý, nên không thể không thả tin tức ra, nhưng mấy ngày nay phòng quan hệ của Tinh Quan cùng Long Đào đối chiến, nên việc này thậm chí còn không tạo nên bọt nước nào.
“Cho nên ban đầu bên phía Tinh Quan cũng không để trong lòng…… Chỉ kẹp ở báo cáo bình thường trình lên, cũng không cố ý đánh dấu.”
Quản gia thấp giọng: “Chờ Hoắc tổng thấy, đã chậm.”
Gần mấy năm Tinh Quan từng bước đi vào quỹ đạo, cũng đã thật lâu chưa thấy Hoắc Lan tức giận như vậy, một phòng tổ công tác im như ve sầu mùa đông, không dám nói lời nào, vội vàng chuẩn bị xe đi đoàn phim.
Hoắc Lan ở trên xe vẫn luôn tự mình gọi điện thoại cho Lương Tiêu, nhưng đều không có ai bắt máy.
Đoàn Minh dùng sức đem mặt xoa, cười khổ: “Thời điểm cậu ấy đóng phim đều bật chế độ yên tĩnh, chúng tôi cũng không chú ý……”
“Chúng tôi biết.” Quản gia vội gật đầu: “Không có ý tứ trách ngài cùng Lương tiên sinh.”
“Hoắc tổng…… Vẫn luôn sợ Lương tiên sinh hiểu lầm.”
Quản gia nhìn cánh cửa phòng bệnh hơi khép hờ: “Hoắc tổng đã sớm muốn cùng Lương tiên sinh nói rõ ràng, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp, cũng đã làm tốt chuẩn bị, không nghĩ tới cuối cùng sẽ là trường hợp như thế này.”
Quản gia hơi do dự, nhìn về phía Đoàn Minh: “Ngài ——”
“Tôi cũng không biết ngài ấy nghe thấy có để trong lòng hay không.”
Đoàn Minh khóe miệng hơi giật, đoạt lấy lời quản gia nói: “Thời điểm tôi nói chuyện này với cậu ấy, cậu ấy liền nghe không vào, lăn qua lộn lại cũng chỉ nhớ kỹ nói cho tôi Giang Nam không phải là người đã bán đứng cậu ấy.”
Đoàn Minh tận lực nghe xong đoạn đối thoại của Lương Tiêu cùng Hoắc Lan trước khi bị sốt đến ngất đi, nghe được cũng không hiểu chuyện gì, hiện tại cũng không có manh mối gì: “Có khả năng Hoắc tổng nói nhiều như vậy, cậu ấy cũng không nghe thấy một câu……”
Quản gia không nghĩ tới việc anh ta muốn nói chính là cái này, lắc đầu: “Lương tiên sinh nghe lọt được.”
Đoàn Minh sửng sốt: “Vì cái gì?”
“Lương tiên sinh nghe lọt được, nên mới có thể nói với Hoắc tổng là không nên trách anh ấy .”
Quản gia theo Hoắc Lan nhiều năm, so với người khác thấy được rõ ràng, yên lặng một lúc mới nói tiếp: “Lương tiên sinh hẳn là thực không hy vọng…… Năm đó người kia chính là Hoắc tổng.”
“Là……” Đoàn Minh nhớ tới, gật đầu, khó hiểu, “Nhưng vì cái gì ——”
“Lương tiên sinh so bất luận kẻ nào đều rõ ràng.” Quản gia thấp giọng nói, “Nếu lúc ấy bọn họ gặp được lẫn nhau……”
Quản gia: “Nhất sẽ không tha thứ cho việc năm đó người ở Giang Nam, lại chính là Hoắc tổng.”
-
Lương Tiêu sốt đến hôn mê, nhưng cảm giác khó chịu trên người đã giảm bớt, ý thức lướt nhẹ, hỗn loạn mà lăn qua lộn lại.
Dinh dưỡng không tốt, có thể bị hạ gục chỉ bằng một tay.
Phạt cậu chép kịch bản, bắt cậu ngồi thẳng, biết rõ cậu nhất định không nhớ rõ.
Biết cậu sợ uống thuốc, biết rõ cậu thích kẹo gì.
Bất luận có vấn đề gì đều nhất định sẽ nói cho cậu nghe đến khi hoàn toàn hiểu rõ hoặc là hỏng mất mới thôi.
Nói tỉ mỉ đến mức gần như cứng nhắc, người khác nói cái gì đều tin, tin liền ngây ngốc mà giúp. Chỉ cần đưa cho cậu ấy thẻ ăn và nửa cái kho ức chế tề, liền tự nhiên biến thành một con dê béo……
Thanh âm của Hoắc Lan ở bên tai cậu, lặp đi lặp lại.
Trong trí nhớ của cậu, thiếu niên thon gầy, đơn bạc, mang mắt kính, bỗng nhiên liền có tên.
Liên quan đến việc cái tên đột nhiên xuất hiện, những giấc mơ về quá khứ cứ nối tiếp nhau, quy định phạm vi hoạt động của cậu, nên dù cậu có làm như thế nào cũng không thể tỉnh lại.
……
Mí mắt hơi mở ra nhìn khung cảnh đang diễn ra ở bên ngoài, Lương Tiêu cau mày, tận lực nghiêng đầu, hướng nơi yên tĩnh mà tránh đi.
Bàn tay quen thuộc vươn tới, khô ráo ấm áp, cẩn thận thay cậu đem đôi mắt che lại.
Lương Tiêu thả lỏng một chút rồi lại một lần nữa chìm vào giấc mơ.
Thời điểm thiếu niên vừa mới được thiếu niên Hoắc Lan mang về nhà, cậu ấy vẫn còn rất bình tĩnh.
Sách thật sự quá khó hiểu, Tiểu Lương Tiêu ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, cảm thấy buồn chán mà gấp máy bay giấy muốn ném xuống phía dưới, bị hiếu niên Hoắc Lan không chút để ý ngăn lại, nói là sẽ ô nhiễm môi trường phá hư sự phủ xanh.
Tiểu Lương Tiêu thật sự muốn chơi, uể oải mà ở trong phòng bay đi bay lại khắp nơi, rốt cuộc đem người đang làm bài ở trước bàn cảm thấy bất lực, buông bút đứng dậy.
Sợ người đó muốn đem chính mình từ cửa sổ ném xuống, Tiểu Lương Tiêu phòng ngừa chu đáo, nắm lấy bức màn liền quấn một vòng quanh chính mình.
Thiếu niên Hoắc Lan mang mắt kính, khác xa với khí chất lạnh lùng nghiêm nghị như bây giờ, nhấp môi, nghiêm túc lại cảm thấy đau đầu mà đem cậu từ trong bức màn ôm ra, hỏi cậu lại quậy phá cái gì.
Tiểu Lương Tiêu run rẩy, hỏi anh ta có phải hay không muốn mưu tài hại mệnh.
Tiểu Lương Tiêu lanh mồm lanh miệng, một câu thuận miệng liền thừa nhận chính mình muốn tiền không có muốn mệnh, ý thức được mình nói sai muốn sửa miệng, lại phát hiện Hoắc Lan căn bản không nghe cậu hồ ngôn loạn ngữ.
Bên ngoài còn có chút lạnh, thiếu niên Hoắc Lan mặc vào áo khoác, chuẩn bị đi mở cửa.
Tiểu Lương Tiêu bị thiếu niên dọa, cho rằng cậu phải rời đi, nhảy xuống chạy tới kéo hắn lại, đáng thương vô cùng mà cúi đầu nhận lỗi sai của mình: “Không quậy nữa……”
Thiếu niên Hoắc Lan bị cậu kéo đến lảo đảo, ngẩn người, duỗi tay sờ soạng đầu của cậu.
……
Buổi tối hôm đó, thiếu niên Hoắc Lan ở dưới lầu giúp cậu nhặt máy bay giấy cả đêm.
Sắc trời từng chút tối lại, mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều đem thế giới đều nhuộm thành một màu đỏ cam.
Thiếu niên gầy yếu đỡ đầu gối nhẹ thở gấp, ngửa đầu nghiêm túc mà nhìn về phương hướng cậu ném phi cơ, chạy vội đuổi theo.
Lương Tiêu đáy mắt hơi nóng, cậu quay mặt sang một bên, xoa nhẹ vào lòng bàn tay đang che mắt mình.
Kỳ thật Hoắc Lan đối với cậu một chút đều không nghiêm khắc.
Cậu không biết nhà là cái dạng như thế nào, thiếu niên Hoắc Lan cũng không biết làm sao để kết bạn với người khác. Ngoài tính tỉ mỉ và nghiêm túc trong học tập, còn lại chỉ cần cậu ở trước mặt thiếu niên làm lại nhiều lần, thì thiếu niên đều sẽ từ bỏ nguyên tắc phối hợp với cậu cùng làm.
Cậu ở trong phòng dịch chuyển gia cụ đi lung tung, Hoắc Lan liền giúp cậu khiêng. Cậu muốn thêm một số đồ vật trang trí trong nhà, mua tranh dán tường lau keo nước, Hoắc Lan liền giúp cậu đỡ ghế, làm cậu dán lên trên cửa sổ một câu " hồng song hỉ tự", đây là một món đồ mà cậu mua ở ven đường.
*" hồng song hỉ tự",có nghĩa là hạnh phúc nhân đôi
Cậu đột nhiên muốn câu cá, nhưng bảo an dưới lầu không cho, náo loạn hai ngày thì tự mình đều quên mất. Hoắc Lan vẫn như cũ tận lực mua cho cậu một bể cá cẩm lý, sau đó lại đi mua một chiếc cần câu dài bốn đến năm mét, rồi tới lúc nửa đêm, thần sắc mệt mỏi mà gõ mở cửa rồi khiêng đến để trên bàn.
Tiểu Lương Tiêu nhìn ra được Hoắc Lan cũng không vui vẻ, lại nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể tận lực mang theo cậu chơi đùa.
Đều là thiếu niên nhỏ tuổi, lại có tâm hồn trầm ổn trưởng thành sớm, bị bạn cùng tuổi bắt nạt, cũng khó tránh khỏi sẽ có cùng ý tưởng chơi đùa.
Tiểu Lương Tiêu tận lực cùng hắn không làm việc đàng hoàng, kéo thiếu niên Hoắc Lan chạy ra bên ngoài, ra cửa liền đi thêm hai km nữa ăn tào phớ nổi tiếng, đi chợ đêm ăn một chút đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, cạy khóa cửa của sân thượng, ngồi ở trên mái nhà đung đưa hai chân cùng xem mặt trời lặn.
Mấy năm nay, mỗi lần Lương Tiêu nhớ lại, đều cảm thấy đoạn thời gian kia trải qua đặc biệt vui vẻ.
Vui vẻ đến nỗi về sau mỗi lần cảm thấy dày vò khổ sở, nhắm mắt lại làm bộ trở về lúc ấy, thật giống như chính mình còn có thể trải qua thời gian tốt đẹp đó.
Nhưng cuộc sống như vậy lại giống như quá ngắn cũng quá ít.
Cậu thậm chí còn chưa kịp cùng Hoắc Lan nói xong lời từ biệt, thì hết lần này đến lần khác sự kiện ngoài ý muốn lại nhấn chìm bọn họ, bản thân cậu còn khó bảo toàn, lại cứ muốn dùng bất cứ giá nào liều mạng muốn bảo vệ Hoắc Lan, cuối cùng giống như đã làm được, lại giống như việc gì cũng chưa làm được.
Lương Tiêu không tự khống chế mà hết lần này đến lần khác ở trong mộng nhớ lại, lúc trước thời điểm cậu rời đi đã làm những việc gì, mang đi cái gì, để lại cái gì.
Cậu để lại cho Hoắc Lan cái gì, cậu làm cho Hoắc Lan một mình đối mặt với những chuyện gì.
Mấy năm nay Hoắc Lan là như thế nào trưởng thành, thời điểm tìm không thấy cậu lại bị các nhánh khác của Hoắc gia tính kế, thời điểm cha mẹ mất, bên người không có một người nào có thể tín nhiệm, từng bước nguy cơ giống như vực sâu.
Hoắc Lan nói, cậu là thế giới của anh.
Lương Tiêu chưa từng suy nghĩ những lời này, lúc này lại bỗng nhiên minh bạch.
Bầu trời mưa nhỏ nhuận như tô, lại gần nhìn xem không thấy màu xanh.
…… Gần lại vô.
Hoắc Lan bắt đầu từ lúc ấy cũng đã biết mọi chuyện, nhưng không những không giận cậu, thậm chí còn muốn ôm cậu vào lòng.
Khóe mắt Lương Tiêu chảy ra nước mắt nóng hổi, hô hấp nặng nề, cố gắng sờ soạng muốn tìm kiếm thiếu niên alpha bị cậu bỏ rơi ở Giang Nam.
Hoắc Lan ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cúi người đem cậu toàn bộ ôm lấy, cẩn thận hôn lên thái dương cậu để trấn an.
Lương Tiêu không thể phân rõ đâu là cảnh trong mơ đâu là hiện thực, thở gấp gáp tìm anh: “Hoắc Lan……”
“Anh ở đây.” Hoắc Lan nắm chặt tay cậu: “Không có việc gì, anh ở đây.”
Lương Tiêu sợ anh không chịu tha thứ chuyện năm đó bị bỏ rơi ở Giang Nam, ho nhẹ một tiếng, kéo lấy anh: “Anh đừng phạt cậu ấy, trách em, là em sai rồi, đừng phạt cậu ấy……”
Hoắc Lan trong cổ họng nóng rực, ôm chặt Lương Tiêu, cúi đầu chôn ở cần cổ cậu: “Không phải.”
“Không phải em sai.”
Hoắc Lan theo lời Lương Tiêu từng dạy, giọng nói khàn khàn, đọc từng chút một cho cậu nghe: “Trời xui đất khiến, ý trời trêu người.”
Vốn dĩ Lương Tiêu giãy giụa rất lợi hại, bị anh dán ở bên tai niệm hai câu, run rẩy, mơ hồ bình tĩnh vài giây, ngược lại trong l*иg ngực ngày càng phập phồng.
Hoắc Lan lo lắng cậu không thoải mái, vội vã ôm lấy Lương Tiêu, duỗi tay muốn đi ấn chuông, bị Lương Tiêu giãy giụa gắt gao túm chặt cổ tay áo.
Trong cổ họng Lương Tiêu hơi giật, nước mắt chảy dài trên khéo mắt, phát không ra tiếng nghẹn ngào nỉ non.
Hoắc Lan ôm lấy cậu, đem người đặt lên trên người mình, chịu đựng đau đớn, nín thở tiến lại gần lắng nghe.
Lương Tiêu ở trong lòng ngực anh, cậu run lên, khàn giọng lặp đi lặp lại một câu: “Không náo loạn……”
Hoắc Lan ngực đau đến mơ hồ không thở nổi, khép lại đôi mắt.
Ở Giang Nam, Tiểu Lương Tiêu thực thích chọc anh sinh khí.
Mỗi lần đều làm loạn chơi đùa, lúc cậu thật sự làm cho anh tức giận liền lập tức gục đầu xuống cúi đầu nhận sai, xoay người liền đem anh dỗ trở về.
Thiếu niên Hoắc Lan về sau cũng là trong lúc mơ hồ bị dưỡng ra tính cách nóng nảy, học xong lại bị quấy rối đến cực kỳ đau đầu, liền buông bút đi lấy áo khoác, làm bộ phải rời đi.
Tiểu Lương Tiêu mỗi lần đều quả quyết nhận sai, cũng không bao giờ mất lý trí, kiên quyết không thay đổi, mỗi lần không cho cậu đi, cậu liền lăn qua lộn lại cùng một câu như thế này.
“Em làm loạn.” Hoắc Lan dùng sức ôm lấy hắn, ngạnh thanh, “Em làm loạn, tôi không đi, tôi sẽ không đi.”
Hoắc Lan không biết mình nằm mơ lúc nào, tận lực nhớ lại, khàn giọng giải thích: “Anh ra ngoài là muốn đi mua chút đồ …… em muốn cái gì, anh đi cho người mua, em không cần phải sợ, anh thật nhanh sẽ trở về ——”
Lương Tiêu bị cảnh trong mơ làm cho sợ hãi nên ở hiện thực gắt gao ôm chặt, cuộn ở trong ngực anh, rốt cuộc hỏng mất: “Tôi nhớ nhà……”
Hoắc Lan trong đầu ong một tiếng, trong lòng đau đến mơ hồ mất đi tri giác.
Lương Tiêu lại muốn cắn một lần nữa, bị Hoắc Lan nhẹ nhàng chế trụ, đem cậu ôm ở cần cổ của mình.
Lương Tiêu giãy giụa một lúc lâu, bị anh chặt chẽ ôm ở trong ngực, không thể nào nói chuyện, dùng sức cắn bả vai Hoắc Lan.
Lương Tiêu run rẩy, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, âm thanh nghẹn ngào đứt quảng rốt cuộc không áp chế được nữa, liên tục tràn ra khỏi cổ họng.
Hoắc Lan khép mắt lại, hết lần này đến lần khác vuốt ve sống lưng của Lương Tiêu, yên tĩnh một lúc lâu, cố hết sức dùng đôi tay vững vàng mà lau nước mắt cho cậu.
“Anh cũng nhớ.” cổ họng Hoắc Lan nghẹn ngào: “Gia còn ở.”
“nhà còn ở đó, anh không yên tâm để lại cho bọn họ, đều mang về…… Liền ở biệt thự.”
Hoắc Lan không biết cậu có thể nghe thấy bao nhiêu, nên ghé vào bên tai Lương Tiêu thấp giọng nói cho cậu nghe: “Sau khi quay xong, chúng ta liền trở về.”
“Có một cái hồ nước, anh đã bảo bọn họ nuôi cá, đều cho em câu.”
Hoắc Lan lại nói: “Muốn gấp bao nhiêu máy bay giấy liền gấp, không phá hư hoàn cảnh…… Đẹp.”
Hoắc Lan khép mắt lại, tiếng nói hơi khàn: "Buổi tối ngày hôm đó anh đã cảm thấy rất đẹp, chỉ là bởi vì sĩ diện, không chịu cùng em nói.”
“Anh thực sự rất thích em dẫn anh đi ăn đồ ăn vặt, thích em dẫn anh cùng chơi đùa. Trò đùa dai của em, kỳ thật cũng không có làm anh tức giận, chỉ là thích em làm loạn.”
Hoắc Lan mơ hồ nói không ra lời, nghẹn ngào nói: “Anh ——”
Lương Tiêu suyễn đến có chút sặc làm cho cậu ho khan mấy lần, Hoắc Lan cẩn thận vỗ nhẹ nhàng cho cậu, kêu Lương Tiêu dựa vào trong ngực mình.
Hoắc Lan cúi đầu hôn cậu: “Anh rất nhớ em.”
Lương Tiêu lại chịu đựng không nổi, gắt gao chôn đầu trên bờ vai của anh, lên tiếng khóc rống.
-
Không quan tâm chuyện gì cả khóc rống một hồi, Lương Tiêu rốt cuộc thoát khỏi ác mộng đã cuốn lấy mình mấy năm nay, ở trong lòng ngực Hoắc Lan dần bình tĩnh trở lại.
Cơn sốt không khó lui, chỉ là mấy ngày này Lương Tiêu trong lòng đều tích tụ nhiều tâm sự, càng tích tụ càng nhiều không chỗ giải quyết, rốt cuộc tìm được chỗ hở nên cực liệt chống trả, oanh liệt mà lăn lộn đến rất khó chịu.
Hoắc Lan trước sau luôn canh giữ bên cạnh cậu, chườm lạnh hạ nhiệt độ, cho uống nước và thuốc, canh giữ đến rạng sáng, Lương Tiêu trên người sốt cao rốt cuộc bắt đầu dần dần hạ xuống.
“Vấn đề không lớn, cơn sốt hạ đến 38.5℃ liền không cần lại tiếp tục uống thuốc.”
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra dặn dò, nhẹ nhàng thở ra: “Chậm rãi hạ sốt, lấy biện pháp hạ nhiệt vật lý hạ nhiệt làm chủ yếu, uống nhiều nước một chút.”
Quản gia canh giữ ở bên cạnh, giúp đỡ hỏi thêm: “Sẽ khó chịu sao?”
“Không thoải mái là khó tránh khỏi.”
Bác sĩ gật đầu: “Thời điểm sốt cao thân thể cảm giác không rõ ràng, quá trình hạ nhiệt ngược lại muốn khó chịu một chút, đặc biệt ở lúc gần phạm vi 38℃, thân thể không khoẻ sẽ tương đối nghiêm trọng.”
Bác sĩ suy nghĩ, đại khái giới thiệu: “Khả năng sẽ có đau đầu, trên người đau nhức mệt mỏi, sợ lạnh, có một số người sẽ có triệu chứng về đường tiêu hóa, dẫn đến việc không muốn ăn gì.”
Quản gia sốt ruột lo lắng: “Có cần dùng loại thuốc nào không?”
“Việc này thì không cần.” Bác sĩ mỉm cười: “Đây là cơ chế bảo vệ tự nhiên của thân thể con người, chủ yếu dựa vào người nhà cà sự chăm sóc của họ là được.”
Quản gia có chút yên tâm, cùng bác sĩ nói cảm ơn, liền khách khí đem người đưa ra khỏi phòng bệnh.
Hoắc Lan ngồi ở mép giường.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, trừ bỏ chườm lạnh khi tắm rửa bằng khăn lông, thì anh cơ hồ không rời khỏi giường bệnh, tầm mắt trước sau dừng ở trên người Lương tiên sinh.
Quản gia sợ anh nghe mình nói, mang theo trợ lý đưa cơm sáng đi tới: “Hoắc tổng…… Bác sĩ nói Lương tiên sinh không có vấn đề gì nữa.”
Hoắc Lan không muốn ăn uống gì: “Không cần.”
Quản gia không cùng anh tranh luận, gật đầu, đem hộp cơm đặt ở một bên: “Bác sĩ nói đến 38.5℃ liền không cần dùng thuốc, nhưng Lương tiên sinh khả năng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Hoắc Lan nhíu mày, ngước mắt nhìn ông.
“Là phản ứng tự nhiên của thân thể.” Quản gia thuần thục tự nhiên mà đọc lại một lần: “Chủ yếu là dựa vào sự quan tâm và chăm sóc của người nhà.”
Tâm trí Hoắc Lan đều đặt ở trên người Lương Tiêu, chậm rãi giúp Lương Tiêu xoa chỗ máu bầm lúc truyền dịch tạo thành, mơ hồ không đuổi kịp phương thức thuyết minh như vậy: “…… Cái gì?”
Quản gia nghĩ sao nói vậy: “Làm ngài chăm sóc Lương tiên sinh nhiều hơn một chút .”
Hoắc Lan: “……”
Quản gia: “……”
Lương Tiêu không kìm được, mà trong lúc còn đang nhắm chặt hai mắt lại ho khan một tiếng.
Quản gia hoảng sợ, đang muốn kiểm tra, Hoắc Lan đã ôm lấy vai của Lương Tiêu, nhẹ giọng: “Tỉnh?”
Kỳ thật Lương Tiêu đã tỉnh được một lúc, chính là đối với việc chính mình cắn bả vai Hoắc tổng gào khóc không còn mặt mũi, còn chưa biết đối mặt với hiện thức như thế nào, vẫn luôn không dám hấp tấp hành động.
Lương Tiêu có điểm ngượng ngùng, mở ra mí mắt, cẩn thận liếc nhìn: “Ừm.”
Đôi mắt của Hoắc Lan cuối cùng cũng hơi sáng lên, anh sờ cái trán của cậu, ôm Lương Tiêu ngồi dậy.
Phòng bệnh yên tĩnh, quản gia tự nhiên biến mất ở khung cảnh này, còn chu đáo hỗ trợ khép lại cửa của phòng bệnh.
Lương Tiêu mở miệng, lỗ tai vốn đã nóng như lửa đốt hiện tại không còn cảm thấy nóng, ho nhẹ một tiếng: “Em——”
Hoắc Lan lẳng lặng chờ cậu nói.
Lương Tiêu nhìn Hoắc Lan, cẩn thận xác nhận: “Dê béo?”
Hoắc Lan: “……”
Hoắc Lan muốn làm cho cậu vui vẻ, nhắm mắt lại, cố hết sức mím môi nói với cậu: "Đúng vậy.”
Lương Tiêu nhạy bén, không yên tâm mà nhìn anh, sờ soạng nắm lấy tay Hoắc Lan: “Không cao hứng sao?”
Hoắc Lan thật sự không vui với biệt danh này, im lặng một lúc lâu, phản ứng lại nắm lấy tay kia của cậu, lắc đầu: “Không có.”
Hoắc Lan dùng hết khả năng của mình, không dấu vết dẫn dắt rời khỏi đề tài này: “Sau khi em đi ——”
Lương Tiêu: “Em liền giúp anh theo đuổi giấc mộng trong giới nghệ sĩ.”
Hoắc Lan ngẩn ra, ngước mắt nhìn cậu.
“Xuất thân chính quy, em đã làm rất tốt trong bài kiểm tra.”
Kỳ thật Lương Tiêu đã rất vừa lòng, vẫn luôn muốn cùng anh khoe khoang: “So với một nửa của 600 phân đều cao hơn, phần lớn mọi người đều học không bằng em, năm thứ hai em học lớp phụ đạo văn hóa để chạy nước rút trước kỳ thi.”
Hoắc Lan quan sát cậu một lúc lâu, đáy mắt dần dần tản ra một màu ấm áp, gật đầu, yên tĩnh nghe.
“Dùng bộ thủ kia của anh mạnh mẽ đấm, cứng rắn thủ đoạn, hiệu quả đặc biệt tốt.”
Đến bây giờ Lương Tiêu vẫn như cũ nhớ rõ vinh quang năm đó: “Tiếng kêu than bùng nổ trời đất, ngày nào cũng phải khóa cửa bằng ổ khóa, bằng không người đều chạy hết.”
Hoắc Lan cầm lòng không được, nhẹ nhàng cười một cái.
Lương Tiêu thích xem anh cười, nên cũng đi theo kéo lên khóe miệng: “Thật sự…… Không lừa anh.”
Lương Tiêu nhìn Hoắc Lan, ánh mắt nghiêm túc: “Những gì anh nghe đều là sự khó chịu của em, nhưng thật ra em rất vui, em muốn nói cho anh nghe.”
Hoắc Lan nắm tay cậu, cúi người ở khóe môi của Lương Tiêu hôn một cái: “Được.”
Lương Tiêu sốt đến nhìn không ra là đang mặt đỏ, bị anh hôn đến mơ hồ, sờ đến mép giường có sữa chua vặn ra, đem nắp bình đưa cho Hoắc Lan: “Xem.”
Hoắc Lan hơi giật mình: “Cái gì?”
Lương Tiêu liệt miệng: “Lại đến một chút.”
Hoắc Lan hơi khàn, nhìn bìa sữa chua không viết cái gì, tiếp nhận tới vặn lại, ôm lấy Lương Tiêu, cúi đầu ở bên kia khóe môi cũng cẩn thận chạm một chút.
Người đại diện vội vàng đi tới cửa, mơ hồ nhìn thấy hình bóng hai người bên trong hai, khó khăn dừng lại, xoay người rón ra rón rén đi rồi.
……
Lương Tiêu phát sốt, lúc trước thể lực cũng không đủ, dễ như trở bàn tay đã bị hôn thành một tiểu đoàn, hơi thở thoi thóp dựa vào cánh tay Hoắc Lan dùng cái miệng nhỏ thở dốc.
Hoắc Lan sờ cái trán của cậu, thay đổi khối khăn lông đã chuẩn bị từ trước, ngồi trở lại đầu giường, ôm lấy Lương Tiêu dựa vào trên người mình.
Lương Tiêu thoải mái đến nhịn không được nheo đôi mắt lại, cọ xát cần cổ của Hoắc Lan: “Anh thì đâu?”
Hoắc Lan cúi đầu: “Cái gì?”
“Em…… Đi về sau.”
Lương Tiêu mơ hồ: “Em làm gì?”
Hoắc Lan tận lực suy nghĩ, tìm việc vui mừng nhất nói cho cậu: “Anh đem phòng của chúng ta…… Dọn về nhà.”
Lương Tiêu: “??”
Hoắc Lan đoán thời điểm hắn hôn mê không nghe thấy, im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Liền ở biệt thự.”
Quản gia nói qua, hai người bọn họ yêu nhau, có thể thu thập những kỉ niệm quá khứ đối với nhiều năm sau thực sự trân quý, còn có thể làm cho Lương tiên sinh vui vẻ.
Hoắc Lan tận lực thấp giọng cho giải thích cho cậu: “Anh vẫn luôn cất giấu, không để cho người khác tiến vào.”
Lương Tiêu: “……”
Lương Tiêu đè cái trán, hít vào một hơi: “Chính là…… phòng 327 phải không, em đem tất cả chìa khóa đều không mở được căn phòng kia.”
Hoắc Lan gật đầu.
Lương Tiêu: “Bên trong chính là đồ vật năm đó chúng ta dùng tại ngôi nhà kia……”
Hoắc Lan gật đầu.
Lương Tiêu lẩm bẩm: “…… Trong phòng là tất cả đồ vật.”
“Đều mang đi.”
Bả vai Hoắc Lan khẽ vươn, thấp giọng nói: “Cái gì cũng không để lại cho bọn họ.”
Lương Tiêu ở trong lòng khóc to một trận, nhưng anh ấy chưa từng bỏ mặc mình, nhìn Hoắc Lan rũ mắt thần sắc chân thành, một thân buồn bực sống sờ sờ bị nghẹn trở về: “Làm tốt lắm…… Xinh đẹp.”
Hoắc Lan khó có được cũng mẫn cảm, nhăn mày, nhẹ giọng hỏi: “Không vui sao?”
“Em rất vui.” Lương Tiêu hơi thở thoi thóp: “Như thế nào không đem khóa cũng thay đổi……”
Hoắc Lan thấp giọng: “Em dạy cho anh, phản kháng khi khóa cửa vô dụng.”
Lương Tiêu cho chính mình khi còn thiếu niên một cái đầu chùy.
“Muốn dẫn anh vào l*иg, làm cho bọn họ nghĩ mở cửa thật dễ dàng, kỳ thật cái gì đều không chiếm được.”
Hoắc Lan: “Thời điểm anh tiếp nhận Hoắc thị cái gì cũng đều không hiểu, đây là chuyện thứ nhất anh học được.”
Lương Tiêu nghẹn một lúc lâu, tâm mềm một chút, ngẩng đầu hôn bên gáy của anh: “Cũng đúng.”
Hy sinh cậu, phỏng chừng cũng hố không ít đám người lúc ấy dám nhớ thương thiếu niên Hoắc Lan.
Lương Tiêu cảm thấy rất giá trị, lại có điểm cao hứng, nắm tay Hoắc Lan ở trong lòng ngực anh xê dịch: “Chờ lúc trở về, mang em đi nhìn xem đi.”
Hoắc Lan nhẹ giọng: “Đều là của em.”
Lương Tiêu đôi mắt không biết cố gắng mà nóng lên, khụ một tiếng, tiếp tục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Em còn muốn trang hoàng phòng ngủ chính…… Giường cách cái bàn quá xa, không có thuận tiện.”
Hoắc Lan gật đầu: “Được.”
Lương Tiêu bay nhanh thuận thế hướng bên trong tiếp tục tranh thủ đốt lửa : “Em còn không muốn chép kịch bản……”
Hoắc Lan: “……”
Lương Tiêu còn nhớ rõ lời dặn của bác sĩ ở mép giường, bỗng nhiên liền không quá thoải mái, hơi thở thoi thóp men theo cánh tay anh đi xuống: “Đau đầu.”
Hoắc Lan nhấp khóe môi, cúi đầu muốn nói chuyện, nhìn Lương Tiêu ôm anh không tiếng động mà nhắm mắt lại, ngực lại bỗng nhiên căng thẳng: “Lương Tiêu.”
Lương Tiêu theo tiếng kêu tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo trấn an nói: “Mấy ngày nay phát sốt.”
Hoắc Lan: “……”
Hoắc Lan trầm mặc một trận, bình phục trái tim đang đập kịch liệt, tầm mắt của anh dừng ở lỗ tai còn đang đỏ bừng vì sốt, gật đầu: “Được.”
“Không muốn chép liền không chép.” Hoắc Lan nói: “Anh đọc cho em.”
Cái mũi Lương Tiêu đau xót, nhếch miệng cười một cái.
Tiểu Lương Tiêu thật sự bị bắt chép sách giáo khoa bức điện đến khởi nghĩa vũ trang ở trong phòng hùng hổ □□ thời điểm, Hoắc Lan thật sự dỗ không được cậu, chỉ có thể đem cậu từ trên bàn ôm xuống dưới, đổi thành một lần lại một lần mà đọc cho cậu.
Khổ về với khổ, tất cả đều được ghi nhớ vào trong đầu.
Lương Tiêu hiện tại nhớ lại, nếu là không có thiếu niên Hoắc Lan buộc trong khoảng thời gian này buộc cậu học, cậu hiện tại không nhất định sẽ tới địa phương như thế này.
Hoắc Lan không nghe thấy cậu nói chuyện, lại có chút bất an, cúi đầu chạm vào đôi mắt của Lương Tiêu: “Không thoải mái?”
“Cảm giác không quá tốt.” Lương Tiêu nói: “Chính là mệt.”
Ngày thường cậu cũng thường hay khó chịu không thoải mái, trạng thái trước mắt cùng bình thường không khác nhau nhiều lắm, nhưng lần này đặc biệt không nhấc người dậy được,buồn ngủ đến mức vẫn rất muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lương Tiêu bất đắc dĩ không muốn ngủ, muốn cùng Hoắc Lan nói chuyện, chống mí mắt: “Về sau lúc anh về nhà có nhớ đến em không? Em mỗi lần đứng trên sân khấu đối diện với màn ảnh, kỳ thật đều nghĩ đến anh, nhưng mà khoảng thời gian trước đây vẫn luôn không nổi tiếng……”
“Rất muốn.” Hoắc Lan thử kiểm tra nhiệt độ trên trán, đặt Lương Tiêu trở lại trên giường, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống, nhẹ giọng: “Danh sách những người trong ngành dược, lần nào anh cũng xem.”
Lương Tiêu mơ màng: “Em vì cái gì sẽ học ngành dược?”
Hoắc Lan cũng không hiểu rõ chính mình lúc nào cùng cậu nói qua muốn làm diễn viên, yên tĩnh một trận, nửa ngồi xổm xuống nắm tay cậu, nhẹ giọng: “Thế sự trêu người.”
Lương Tiêu nghiêng đầu, mỉm cười: “Thế sự thật phiền phức.”
Hoắc Lan sờ tóc của cậu, sau đó nhếch lên khóe miệng, nhắm mắt gật đầu.
Lương Tiêu rất buồn ngủ, sờ soạng nắm lấy tay của anh, mí mắt từng chút một hạ xuống.
……
Lương Tiêu mở to mắt, nhíu mày, bỗng nhiên nắm lấy mạch đập kịch liệt Hoắc Lan: “Làm sao vậy?”
Hoắc Lan bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, yết hầu giật một cái, không nói chuyện.
Lương Tiêu sờ cần cổ của anh một tay mồ hôi lạnh, mơ hồ có thể đoán được vì sao lại như thế này, dùng sức cầm tay anh: “Em không có việc gì, không phải mỗi lần nhắm mắt đều sẽ xảy ra chuyện.”
Hoắc Lan trong lòng rõ ràng, nhưng tâm trí vẫn như cũ rất khó yên ổn: “Anh biết.”
Lương Tiêu linh cơ vừa động: “Hoắc Lan.”
Hoắc Lan ngước mắt.
Lương Tiêu ho khan hai tiếng, đem cổ tay áo của anh quấn lấy, phá lệ rất ngoan mà thở hắt ra, chậm rãi nhắm mắt không có tiếng động nào.
……
Thời điểm quản gia tới đưa cháo cho Lương tiên sinh, Lương Tiêu còn đang cùng Hoắc tổng giải quyết chứng căng thẳng trong thời gian ngắn, đợt trị liệu này mới vừa tiến hành đến lần thứ mười bảy.
Quản gia đẩy cửa ra, trơ mắt nhìn Lương Tiêu một giây trước còn cùng Hoắc tổng nói chuyện, một giây sau đã ôm ngực như tắt thở, há miệng thở dốc không phát ra tiếng, cả người thoát lực dựa vào phía sau.
Quản gia bị dọa đến điên rồi, cất bước liền hướng bên trong đi tới, bổ nhào vào mép giường, nhìn Hoắc tổng kiên định bình tĩnh mà ngồi ở một bên, run run rẩy rẩy: “Ngài ——”
Hoắc Lan khẽ thở dài, thuần thục mà đem Lương Tiêu còn đang mềm nhũn ở trong ngực ăn vạ một trận, ôm trở về.
Cúi người ôm lấy vai lưng, đem người bọc lại tiến vào trong lòng ngực, hết sức cẩn thận mà tiến hành hô hấp nhân tạo trong vòng nửa phút.
Quản gia: “……”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 79