Hoắc Lan có hơi bất ngờ, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, cố hết sức khen ngợi: “Rất… Rất đẹp.”
Lương Tiêu: “…”
“Rất vang.”
Hoắc Lan mơ hồ nhìn thấy mảnh vụn trong suốt, không rõ lắm là cái gì nên hơi do dự: “Có thể thấy ——”
Lương Tiêu thật sự không có mặt mũi nào để nghe, túm lấy người đang lải nhải lung tung một cái, ngăn chặn lại bài văn nghị luận năm nghìn chữ mà Tổng giám đốc Hoắc chuẩn bị khen ngợi.
Hoắc Lan vốn còn muốn mở miệng, bị cậu hôn trong gió đêm lạnh lẽo, vành tai tự giác nóng lên, yên lặng để cho Lương tiên sinh ôm mình, không nói lời nào.
Trong chốc lát Lương Tiêu nảy sinh ra một ý nghĩ, lập tức nhảy dựng lên nhìn, xác nhận không có ai lên tiếng bắt nạt người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay chân Lương Tiêu lưu loát, cầm bình nước đã chuẩn bị trước đó, tiêu diệt hoàn toàn cây gậy thần tiên, tiêu hủy chứng cứ rồi túm Tổng giám đốc Hoắc nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án.
-
Tiếng động lớn bí ấn vàng lên vào giữa đêm, địa điểm phát nổ là phòng ngủ chính của Tổng giám đốc Hoắc.
Đội ngũ trợ lý và đội ngũ an ninh cũng sợ hãi, vội vã đến phòng tổng thống khẩn cấp, giải cứu quản gia bị giam giữ.
“Ngài…. Thật bất ngờ.”
Quản gia tuổi đã lớn nên nhờ người dọn dẹp sạch những mảnh kính vỡ, thương lượng với khách sạn suốt đêm về vấn đề bồi thường, khi gặp lại Lương Tiêu trong lòng ông vẫn còn sợ hãi: “Lần sau có thể nhỏ giọng một chút…”
Lương Tiêu xấu hổ: “Lần sau tôi tự mua.”
Vào thời điểm này muốn mua loại pháo này cũng khó, Lương Tiêu tìm kiếm xung quanh cũng không phát hiện chân chạy vặt nào có thể làm được nhiệm vụ này, dứt khoát lấy đạo cụ của đoàn làm phim.
Vị trí trường quay tương đối hẻo lánh, Lương Tiêu còn đã kiểm tra và xác nhận khu vực bọn họ sinh sống cách xa trung tâm thành phố, không nằm trong khu vực cấm bắn pháo hoa.
Giờ suy nghĩ lại, có lẽ khi kiểm tra giấy phép bắn pháo hoa cũng là một gợi ý của số phận.
Không chỉ mỗi pháo hoa có thể được đốt cháy.
Và nổ.
Lương Tiêu bây giờ nhìn lại vẫn không nghĩ ra được, ấn trán: “Vậy chẳng phải là muốn mình bắn pháo kép trên nóc nhà sao…”
Tuy nói Tiểu Hầu gia cũng là một tướng quân trẻ tuổi, nhưng cú đá hai chân cũng không khỏi quá mức mạnh mẽ.
Lương Tiêu suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức tìm đạo cụ cho đoàn làm phim không hiểu biết tình hình thị trường , chuẩn bị ngày mai đến trường quay nhắc nhở đạo diễn Cận.
Cuối cùng thì thiết bị của đoàn làm phim đắt hơn nhiều so với tấm kính.
Nếu thật sự không cẩn thận làm hỏng cái nào, đạo diễn Ảnh còn đỡ hơn một chút, đạo diễn sản xuất nói không chừng sẽ bị hắc hóa ngay ở trường quay.
“Những thủ đoạn của ngài cũng rất tốt.”
Quản gia kinh ngạc nhìn cậu, nhanh chóng cổ vũ: “Ngắm rất chuẩn. Chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ không thể ở được phòng ngủ chính. Trước khi sửa xong kính, Tổng giám đốc Hoắc phải chen chúc với ngài ở phòng ngủ bên cạnh.”
Lương Tiêu không thể giải thích, cảm thấy đau đầu: “Tôi không phải ——”
Lương Tiêu hoàn hồn, có chút ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Hoắc đến phòng tôi sao?”
“Chỉ sợ quấy nhiễu ngài nghỉ ngơi.”
Quản gia không khách khí với cậu, lại gần nhỏ giọng nói một bí mật: “Khách sạn nói một ngày là có thể sửa xong, chúng tôi sẽ cố gắng kéo dài đến ba ngày.”
Ánh mắt Lương Tiêu sáng ngời: “Năm ngày được không?”
“Năm ngày không được.” Quản gia có kinh nghiệm phong phú, lắc đầu: “Hơn bốn ngày, Tổng giám đốc Hoắc sẽ để cho chúng tôi tự đi mua mảnh thủy tinh.”
Lương Tiêu có chút tiếc nuối: “Vậy cũng được.”
“Ông vất vả rồi.” Lương Tiêu bổ sung: “Tổn thất của khách sạn tôi sẽ bồi thường.”
Quản gia vội vàng xua tay: “Không cần không cần...”
Lương Tiêu cười: “Có một nói một.”
Quản gia sửng sốt một lúc lâu, đón nhận tầm mắt Lương Tiêu, gật đầu: “Được.”
Quản gia viết ra giấy, cũng không thuyết phục thêm: “Tổng giám đốc Hoắc bên này ——”
Lương Tiêu: “Có tôi.”
Quản gia hoàn toàn yên tâm, thở phào nhẹ nhõm liên tục gật đầu, cổ vũ Lương tiên sinh rồi bước nhanh ra cửa, đi cùng với bên khách sạn thương lượng khẩn cấp.
Lương Tiêu trằn trọc một hồi lâu, bọc kín mít quần áo vào trong phòng, bị hơi ấm của máy điều hòa thổi qua, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Lương Tiêu có hơi nóng, thuận tay cởi ra, rón rén đi vào giường ngủ.
Muốn cùng khách sạn trì hoãn thời gian sửa chữa, Tổng giám đốc Hoắc bị cả đoàn đội đồng tâm hiệp lực loại trừ, một mình nằm nghiêng, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lương Tiêu đứng nghiêng ở cửa, suy nghĩ một chút về góc độ anh đang nhìn, trong lòng bỗng nhiên có chút đau.
Hướng đó… Là hướng pháo hoa mà cậu đã bắn ra.
Các tia lửa đã bị dập tắt hoàn toàn, ánh sáng đã hòa vào bóng đêm đen kịt, một chút cũng không còn sót lại.
Đã sớm không còn thấy gì nữa.
Hoắc Lan vẫn nhìn.
Lương Tiêu đè nén đau lòng, khép cửa rồi nhẹ nhàng đi tới, chuẩn bị cho Tổng giám đốc Hoắc của bọn họ một bất ngờ có thể cảm nhận được tình yêu.
Hoắc Lan rất mẫn cảm với tiếng bước chân, Lương Tiêu vừa nhắm vào lưng anh, Hoắc Lan đã kịp thời xoay người, ôm lấy Lương tiên sinh đang bay vυ"t lên không trung.
Lương Tiêu: “…”
Hoắc Lan không biết sau đó nên làm cái gì, nhìn cậu, yên lặng chờ Lương Tiêu dạy tiếp.
Lương Tiêu ôm bả vai cúi đầu, trong lòng mềm nhũn, chủ động nằm xuống, dán miếng dán lên cổ Hoắc Lan: “Có phải bị dọa rồi không?”
Lương Tiêu lúc còn nhỏ không chỉ buông tha hai cú đá chân, còn buông tha tiếng sấm sét trong thời tiết khô hạn, cậu còn nhặt những quả cầu pháo từ chín nghìn vòng rồi quay lại để làm thuốc súng. Cho dù mấy năm nay không đυ.ng qua nhưng muốn chấp nhận cũng không khó.
Đứa trẻ lớn lên ở thành phố lớn, chưa từng thấy qua hai đá chân, khó tránh khỏi bị việc bị sức mạnh làm cho hoảng sợ.
Lương Tiêu lẩm bẩm ở sau lưng Hoắc Lan hai câu, ngẩng đầu muốn an ủi Tổng giám đốc Hoắc của bọn họ, giữa lông mày bỗng nhiên nghênh đón nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Lương Tiêu tim đập nhanh, theo bản năng tay chân cũng quấn lấy Tổng giám đốc Hoắc.
“Không sợ.” Hoắc Lan nói, “Rất ——”
Hiệu quả thứ hai thật sự rất khó dùng mỹ cảm để hình dung, Hoắc Lan bình tĩnh trở lại, suy nghĩ lần nữa rồi vẽ ra hình ảnh ánh sáng đẹp đẽ vừa rồi, trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười: “Rất đẹp.”
Hoắc Lan ôm chặt Lương Tiêu trong l*иg ngực, nhẹ nhàng hôn lên mắt Lương Tiêu: “Cảm ơn.”
Lương Tiêu đặc biệt thích kiểu thân mật như vậy, xấu hổ không dám phát ra tiếng động, vành tai nóng lên theo, mím môi lắc đầu.
Hoắc Lan nhẹ giọng gọi cậu: “Lương Tiêu.”
“Không cần cảm ơn.” Lương Tiêu thật sự không nhịn bí mật mang theo hàng lậu, ho một tiếng, mặt đỏ tai hồng chôn đầu ở cổ anh: “Nếu muốn cảm ơn, cùng nhau —— tắm rửa là được.”
Hoắc Lan hơi giật mình, sờ sờ tóc cậu, cúi đầu đón tầm mắt của Lương Tiêu.
Lương Tiêu to gan lớn mật đùa giỡn Tổng giám đốc Hoắc của bọn họ, nóng đến mức tự nhiên thành một quả bóng, nhanh chóng cuộn tròn thành một quả bóng ở trong ngực Tổng giám đốc Hoắc.
Hoắc Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, mơ hồ đoán được nguyên nhân: “Không nhớ sao?”
Lương Tiêu: “!!!”
Lương Tiêu biết trong giờ nghỉ nhất định đã xảy ra chuyện gì lớn, lo lắng đề phòng: “Sau khi em uống rượu say, kéo anh vào phòng tắm sao?”
Hoắc Lan lắc đầu.
Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi khôi phục hình người.
“Anh tự đưa ra quyết định.”
Hoắc Lan ôm cậu đặt trên sô pha, nửa ngồi xổm xuống, thay anh cởi cổ áo ra: “Lúc đó em không tỉnh táo lắm… Anh không yên tâm.”
Lương Tiêu cảm thấy an ủi một chút, vỗ nhẹ ngực hai cái: “Là như vậy.”
“Em không kéo anh vào phòng tắm.” Hoắc Lan, “Chỉ kéo anh vào bồn tắm.”
Lương Tiêu vỗ ngực: “….”
Hoắc Lan chăm sóc Lương tiên sinh say rượu cả một đêm, đã bị tra tấn đến mức rất thuần thục, ôm lấy vai Lương Tiêu, để cậu tựa vào vai mình.
Lương Tiêu hoảng hốt sắp xếp lại ký ức, nhận thấy Hoắc Lan cầm vạt áo mình, nhanh chóng nóng lên: “Không cần ——”
Hoắc Lan giật mình, ngước mắt lên.
Lương Tiêu dựa vào ý chí cường hãn quản lấy cái miệng này của mình, cứng rắn nuốt lời trở về, xả thân lấy nghĩa vai lưng hiên ngang: “Không, không cần dừng lại.”
Hoắc Điền đưa tay đỡ cậu, nhìn Lương Tiêu cứng nhắc ở trên sofa, khóe môi bất giác nhếch lên, rút tay ra.
Lương Tiêu hối hận muốn chết: “Thật sự không cần dừng lại...”
Hoắc Lan cầm tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ vào ngón tay, che ở trên mắt mình.
Lương Tiêu ngẩn người.
Hoắc Lan ở dưới lòng bàn tay hắn nhắm mắt lại, không nhìn nữa, giơ tay cởi nút chính xác, lực đạo tỉ mỉ tỉ mỉ, có trật tự giúp Lương tiên sinh làm xong toàn bộ khâu chuẩn bị trước khi vào phòng tắm.
......
Lương Tiêu từ phòng tắm đi ra, vẫn nóng đến sáng hôm sau.
Đại khái là Tổng giám đốc Hoắc ở lại khách sạn ân cần nhắc nhở, trong lòng có cũng cảm giác, liên tiếp hắt hơi vài cái ở trường quay.
“Cũng không nhất định.” Đoàn Minh nhìn kỹ sắc mặt cậu, “Có phải cậu bị cảm không?”
Lương Tiêu: “… Rõ ràng như vậy sao?”
“Cậu vội vàng cởϊ qυầи áo khi mới nóng lên.”
Đoàn Minh đã quen với việc cậu không nhúc nhích khi cảm lạnh phát sốt: “Tôi cũng không cần hỏi, chỉ biết cậu sắp đổ mồ hôi khi trở về phòng.”
Lương Tiêu không nói nên lời: “…”
Mấy năm trước thân thể Lương Tiêu không tốt, trời trở lạnh thì sẽ bị cảm lạnh, cơ hồ lấy thuốc cảm lạnh làm trà uống, trong nhà hiện tại cũng chuẩn bị không ít.
Bây giờ là đầu xuân, trời giá lạnh, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cư nhiên chỉ bị cảm lạnh một lần, Đoàn Minh kỳ thật đã vô cùng thỏa mãn: “Tổng giám đốc Hoắc nuôi cậu không tệ.”
“Như thế nào là ——”
Lương Tiêu bác bỏ đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy cách nói này cũng rất tốt, vui vẻ gật đầu tán thành: “Tổng giám đốc Hoắc nuôi tôi không tệ.”
Đoàn Minh cảm thấy không thể cứu được nữa, tức giận quét qua Lương Tiêu một cái, bảo trợ lý rót một ly thuốc cảm, chọc tới trước mặt cậu: “Uống.”
Lương Tiêu lại hắt hơi một cái, nhận lấy thuốc uống, xoa xoa mặt còn có chút nóng lên.
Nếu thật sự là bị cảm lạnh, thời gian của thẻ ngược lại cũng không chậm trễ chút nào.
Những cảnh cần quay vào mùa xuân cũng đã hoàn thành, mấy ngày nay đều là Tiểu Hầu gia thoát khỏi bệnh tình và thương tật, phong cách tạo hình của đoàn làm phim cũng thay đổi theo, thảm đến nỗi mỗi ngày Lương Tiêu xem anh ấy báo cáo cũng không đành lòng.
Hết lần này tới lần khác đạo diễn Cận còn rất thích dẫn cậu làm quen với cảnh tượng: “Đây là chuồng ngựa, đây là miếu nát, đây là đống cỏ tranh, cậu phải ở những nơi này ngủ một đêm...”
Lương Tiêu giật mình một cái, không nghĩ nữa: “Hôm nay có nhiều cảnh quay sao?”
“Cũng được.” Đoàn Minh nhìn một chút, “Ba cảnh, đều là quay ban ngày, cũng gần giống thường ngày… Sao vậy?”
Lương Tiêu ho một tiếng, nhịn không được khoe khoang: “Mấy ngày nay Tổng giám đốc Hoắc ngủ bên cạnh, hôm nay tôi muốn trở về sớm một chút.”
Sáng nay khi Lương Tiêu tỉnh lại, Hoắc Lan đã bắt đầu công việc bên cạnh giường cậu.
Trời nhiều mây vốn dễ khiến người ta lười biếng thả lỏng, ánh đèn bên cạnh ấm áp, Lương Tiêu ở trong chăn ngủ ấm áp thoải mái, nghe tiếng Hoắc Lan gõ bàn phím rất nhỏ, cơ hồ có chút cảm thấy không uổng công cho cuộc đời này.
Tuy rằng hai người trước đây cũng ở chung một gian phòng, nhưng ở cùng một chỗ như vậy, cảm giác cũng không giống nhau.
Đoàn Minh kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hoắc ngủ với cậu?”
Lương Tiêu rất vui vẻ với câu nói này của anh, trong lòng vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoàn Minh gần như cảm thấy trên đỉnh đầu anh ta cũng nở một đóa hoa: “Bởi vì cậu làm nổ tung cửa sổ phòng ngủ chính?”
Lương Tiêu: “…”
Tối hôm qua Đoàn Minh không đi theo cậu, sáng nay nghe đủ loại lời đồn đãi, khó tránh khỏi chấn động theo: “Hay là dùng tiên nữ bổng nổ?”
Lương Tiêu sáng nay thậm chí còn bị người ta hỏi có phải dùng đấm thiên hầu hay không, đã không buồn giải thích, tang thương: “…Phải.”
“Đã nói là chiêu này rất hữu dụng.” Đoàn Minh rất cảm thấy hứng thú, “Làm lại xem, tôi lấy cho cậu một cái búa cửa sổ…”
Lương Tiêu thẹn quá hóa giận, ném kịch bản xuống xoay người rời đi.
Lương Tiêu tìm trợ lý lại rót thêm một ly thuốc xông cảm, cậu quay lại, lạnh lùng rót vào miệng người đại diện đang bỏ đá xuống giếng.