Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi đọc sách tổ chức cho tới tận rạng sáng.

Phó đạo diễn nhắc nhở vài lần, Cận đạo thì vẫn như cũ, không giảm chút hứng thú nào, đến hai giờ mới nhớ đến việc để mọi người trở về nghỉ ngơi.

Giữa trưa ngày hôm sau, giám đốc sản xuất mặt xám mày tro dẫn theo người phụ trách đến tận cửa nhận lỗi: “Thật không đúng lễ……”

“Không sao, không sao.” Đoàn Minh canh cửa, khách khí nói chuyện cùng ông ta, “Chúng tôi có thể hiểu được.”

Đoàn Minh có chút chần chừ, nhìn vào trong phòng: “Người còn chưa tỉnh, cần gọi vội vã thế sao?”

“Chưa tỉnh sao.” Giám đốc sản xuất nói nhanh theo sau, nói với người phụ trách điều chỉnh lại lịch trình của đoàn phim, “Không vội, tặng đồ rồi sẽ đi.”

Đoàn Minh nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi nhìn giám đốc sản xuất cùng với phó đạo diễn kỳ kèo với nhau đi gõ cánh cửa tiếp theo.

Đoàn Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Đi rồi.”

Lương Tiêu ôm chăn, hàm hàm hồ hồ lên tiếng rồi lại chôn thân trở về nhắm mắt lại.

Lúc về phòng cũng đã là rạng sáng, rửa mặt dọn dẹp đâu ra đấy, đến bây giờ cũng cũng đã được sáu tiếng đồng hồ.

Lương Tiêu đổi giường nên ngủ không ngon, đã ngủ một giấc mà vẫn như cũ không đỡ mệt, như thể gặp phải trời sập đất rung mà cầu chết: “Đoàn ca.”

“Tôi đây rồi.” Đoàn Minh bước nhanh đến, “Cậu cần gì nào?”

Lương Tiêu giãy giụa trở mình, nắm lấy tay anh ta: “Anh không biết đâu, mấy năm nay tôi vẫn luôn thiếu tiền……”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh nhét tay Lương Tiêu vào lại trong chăn, bọc kín mít: “Ngủ đi.”

Bắt đầu từ tối hôm qua, không biết là dây thần kinh nào của Lương Tiêu không hoạt động nữa, cứ luôn tha thiết nhìn chằm chằm vào anh ta, thay đi đổi lại mười mấy cách thức hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp biểu đạt khát vọng của mình đối với mười đồng tiền lì xì.

Anh ta cũng chẳng phải là cái giếng thần mà muốn cầu được ước thấy.

Đoàn Minh phiền đến không thể phiền hơn, tự bỏ tiền túi ra phát cho cậu mười đồng tiền, Lương Tiêu đến bây giờ cũng vẫn chưa nhận.

“Không ngủ được.” Lương Tiêu bị tiếng đập cửa đánh thức, lúc này dù cho buồn ngủ đến mấy thì khi nhắm mắt lại lại không buồn ngủ nữa, “Hôm nay anh có việc sao?”

Đoàn Minh nhìn thoáng qua: “Giữa trưa vốn dĩ là có buổi tiệc xã giao nhưng hơn một nửa là thất bại rồi.”

Loại tiệc xã giao này đại đa phần là liên hoan đơn giản, đoàn phim bao cả cửa hàng ăn, muốn cho diễn viên ký hợp đồng cùng với nhân viên công tác của đoàn phim giao lưu làm quen với nhau, cũng là để xúc tiến tình cảm đôi bên.

Giám đốc sản xuất tối hôm qua không đến được, hôm nay tới gõ cửa xin lỗi, chỉ sợ cũng chỉ là ở cô đơn một mình ở nhà ăn mà chờ đến thiên hoang địa lão thôi, rốt cuộc cũng đã nhận ra bất thường.

Lương Tiêu yên tâm, sờ đến điện thoại, mở mắt nhìn nhìn màn hình.

Tối qua trong đoàn phim có mấy tin tức công khai, giám đốc sản xuất sáng nay đã hỏi vài người nhưng không thu thập được tí thông tin gì, thắc mắc cùng nghi hoặc càng lúc càng nhiều, cuối cùng không nghĩ được gì nhiều nữa thì đã bị phó đạo diễn kéo đi tán chuyện.

Thông báo thêm lúc trước còn chưa có hạ, tích cóp tận mấy trăm tin tức, nhóm biểu diễn tạm thời cùng diễn viên quần chúng được đăng tuyển dụng rộng khắp, thù lao thanh toán trong vòng 90 ngày.

Tài khoản chính thức phát ra một loạt phiếu ưu đãi, mở tranh đoạt ưu đãi từ 0 giờ.

Cột chú ý thì trống không.

Lương Tiêu buông di động thở dài, không yên tâm.

Đoàn Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu có chút thương cảm: “Nhanh quá mà.”

“Cái gì nhanh quá cơ.” Đoàn Minh nghe không hiểu, sờ sờ trán cậu, “Cậu lại sốt rồi à?”

Lương Tiêu không sốt, cậu rất tỉnh táo, lắc đầu tránh khỏi tay Đoàn Minh: “Hoắc tổng đến bây giờ cũng chưa gửi tin gì cho tôi.”

Mọi chuyện đều là mệnh cả, một nửa cũng không phải do người.

Không cho mười đồng thì hai đồng cũng được mà.

Lương Tiêu thở dài một hơi, ôm chặt chăn dựa vào đầu giường, thê thê lương lương: “Thông báo, tôi là người của anh ấy, không để bụng, không gửi tin nhắn……”

Đoàn Minh chết lặng: “Hết rồi, đóng cửa đi.”

“…… Tôi đây là lo lắng.” Lương Tiêu nói, “Hoắc tổng có lẽ là bị gì đó giữ chân.”

Đoàn Minh: “Có thể vướng víu cái gì cơ chứ?”

“Nói không ra, tôi thật ra vẫn luôn không yên tâm.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Ngày đó chúng ta ra ngoài nói kịch bản, vốn dĩ là không có chuyện gì cả. Nếu như không xảy ra việc gì, Hoắc tổng vì sao lại tư dưng nhốt mình trong phòng tối?”

Đoàn Minh vẫn còn chưa cảm nhận được, nghe cậu nói như vậy mới mơ hồ cảm thấy không đúng: “Phải ha.”

Tuy là từ gốc nói lên, Hoắc tổng đem mình nhốt trong phòng tối cũng đã lờ mờ là một vấn đề, nhưng vấn đề sớm đã không chỉ có một nữa.

Lương Tiêu không nhắc đến, Đoàn Minh có lẽ cũng đã quên, bọn họ còn không biết ngày đó rốt cuộc Hoắc tổng đã xảy ra chuyện gì.

Đoàn Minh nghĩ nghĩ: “Tôi giúp cậu hỏi Hoắc quản gia?”

“Không cần đâu.” Lương Tiêu lắc đầu, “Hoắc tổng nhất định là không muốn nói.”

Nếu như Hoắc Lan không muốn nói, phần lớn chính là chuyện này nói ra sẽ vô duyên vô cớ làm người khác lo lắng.

Lương Tiêu cũng không phải một hai nhất định phải biết, chỉ là nếu cứ để như vậy thì ít nhiều cũng có chút không yên tâm khi ở trong nhà Hoắc Lan.

……

Suy nghĩ của Lương Tiêu dừng lại, cẩn thận tỉ mỉ nghĩ lại một lần, không cẩn thận bị suy nghĩ hồn nhiên của mình là “Ở lại trong nhà” chọc cho một nhát.

Tim Lương Tiêu đập nửa ngày, khẽ hạ khóe miệng, không thể không tự an ủi mình.

Đoàn Minh ngồi ở mép giường, trơ mắt nhìn cậu tự mình tưởng bở đến đỏ cả mặt: “Cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

Lương Tiêu tỉnh lại: “Nghĩ gì cơ?”

“Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng ngủ bé, thư phòng, văn phòng.”

Đoàn Minh đếm cho cậu nghe một lần lần về đống chìa khóa cầm đến, không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu: “Vì sao lại đi vào phòng thay quần áo nhiều lần như thế?!”

Lương Tiêu sặc một tiếng, ho đến nghiêng trời lệch đất cả nửa ngày.

Đoàn Minh làm việc cùng cậu lâu như vậy, chưa từng nghĩ đến Lương Tiêu vậy mà lại là một bụng xấu xa như thế: “Cậu ——”

Lương Tiêu hất cổ: “Không được sao!”

“…… Được.”

Đoàn Minh há miệng thở dốc không biết nên nói cái gì cho kham, vỗ vỗ bả vai cậu: “Cố lên.”

Đoàn Minh: “Nhất định phải có ước mơ.”

Lương Tiêu thẹn quá hóa giận, cướp lấy chìa khóa về bên người, lấy ra dây tơ hồng móc vào chìa khóa phòng ngủ chính rồi đeo trên cổ, nhét vào cổ áo, một lần nữa lại vùi đầu vào di động.

Đoàn Minh cũng ở trong nhóm nói chuyện của bảo mẫu, đầu bếp cùng người lau dọn vệ sinh của Hoắc trạch, click mở tin tức mấy lần nhưng cũng không tìm ra manh mối gì: “Có phải hay không là do phía doanh nghiệp có vấn đề?”

Lương Tiêu lắc đầu: “Là do hắn không hiểu rõ chuyện này.”

Đoàn Minh khó hiểu: “Thế làm sao mà phía doanh nghiệp lại ……”

Lương Tiêu: “Chuyện bên phía doanh nghiệp, Hoắc tổng sao có thể không nắm chắc chứ?”

“……” Đoàn Minh tâm phục khẩu phục, gật gật đầu, im lặng không nói.

Hai người suy nghĩ đến giữa trưa cũng không đưa ra được bất cứ kết luận nào, chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Đoàn phim nói chuyện không hoàn thành, lịch trình phải hoãn lại, rời sang buổi chiều.

Tổ diễn viên dẫn theo đoàn đội của mình còn có cả nhân viên đoàn phim, cùng nhau đến nhà ăn không biết khi nào mới ăn cơm.

“Mọi người vất vả tồi.” Giám đốc sản xuất thay đạo diễn nói đôi lời, lời xin lỗi nói đến mồm mép cũng mỏng đi một tầng, “Sau này sẽ kiểm soát tốt lịch trình công việc, sẽ không chiếm vào thời gian nghỉ ngơi của mọi người nữa ……”

Cận Chấn Ba là quán chuyên nghiệp, năm đó có không ít đoàn phim chiếu đèn quay phim đến tận sáng, so với hiện tại chịu khổ bây giờ thật sự là nhìn không được, bên cạnh buồn bã nói không ra tiếng.

Giám đốc sản xuất ra tay giúp đỡ hoà giải: “Cũng là do các vị đây làm việc tốt quá nên vừa lơ đãng một chút thôi đã không dứt ra được nữa.”

“Quả thật.” Phó đạo diễn gật đầu, “Chúng ta ở bên cạnh đều bị nhập vào vai diễn rất nhiều lần.”

Lời này thật ra cũng không phải là giả, tối hôm qua tới buổi đọc sách đều là diễn viên chính ngàn chọn vạn tuyển mới chọn ra được, lời kịch của Lương Tiêu cũng có thể nói là kinh diễm, một đám người túm năm tụm ba quây lại với nhau, chẳng cần hoá trang cũng không cần mở máy đã có thể chạm đến mười phần hào hoa.

Cận đạo sắc mặt tốt, đưa ra một kết luận: “Quả thực không tồi.”

“Đặc biệt là Lương Tiêu.” Diễn viên trung niên bên cạnh cười, “Không cần phải chọn kịch bản, ta đã xem qua《 Ngày 30 Tết 》 rồi, trên màn ảnh thật xinh đẹp.”

Lương Tiêu khàn khàn đáp: “Ngài quá khen.”

“Không cần khiêm tốn.” Cận đạo nói tiếp, “Tuổi này của cậu ấy à, làm được đến một bước này quả thật cũng không dễ dàng gì.”

Cận Chấn Ba mấy năm trước đã gặp cậu, ít nhiều cũng biết Lương Tiêu mấy năm nay là làm sao mà đến được đây: “Có cơ hội thì nắm chặt lấy, lần đầu tiên đảm nhiệm vai chính, đoàn phim sẽ cho cậu nhiều thêm mấy phần đất diễn.”

“Nhiều ma mấy lần trong miệng Cận đạo không phải cho riêng thành viên đoàn phim, ở đây có không ít diễn viên hợp tác cũng khắc cốt ghi tâm mà nhớ lấy.

Nghe thấy những lời này của Cận đạo, không ít người vẫn như cũ trong lòng còn sợ hãi, ánh mắt dừng lại trên người Lương Tiêu mang theo chút đồng tình miễn cưỡng.

Lương Tiêu hồn nhiên, cười cười: “Tôi đây cầu mà không được.”

Cận đạo nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, trong mắt lộ ra tia thưởng thức, không nói thêm nữa, gật gật đầu rồi đi.

-

Cơm trong khách sạn là hình thức tự phục vụ, trong góc còn có bò bít tết, bún tàu, sushi với nước, tự lấy theo sở thích.

Lương Tiêu tìm một vị trí rồi ngồi xuống, bảo trợ lý đi theo người đại diện đi chọn đồ ăn, bản thân lại lấy di động ra nhìn nhìn.

Lần này Hoắc tổng bị giữ chân có chút lâu, đã qua ngày rồi mà vẫn im ắng không có tí động tĩnh nào.

Lương Tiêu có lòng gửi cho anh một tin nhắn, lại lo lắng Hoắc Lan đang làm việc quan trọng sẽ vì tin tức mà phân tâm.

“Sao lại không đi lấy đồ ăn?” Giám đốc sản xuất thấy cậu ngồi bất động thì lo lắng rằng Lương Tiêu lần đầu đảm đương vai nam chính có chút hồi hộp, cố ý ngồi lại giúp cậu xoa dịu xuống, “Không cần phải hồi hộp quá đâu, Cận đạo là người hiểu đạo nghĩa, tính tình so với đạo diễn Tống Kỳ của các cậu tốt hơn rất nhiều.”

Lương Tiêu cất di động, ngẩng đầu cười cười: “Cảm ơn ngài.”

“Chương trình của cậu tôi đã xem rồi, mọi thứ đều rất tốt, mười phân vẹn mười.”

Giám đốc sản xuất ngoài đóng phim ra còn muốn xen vào dự toán hợp đồng tuyên phát, đối với nghề diễn viên cô cùng cẩn thận cũng không ngừng đạt diễn kịch hạng nhất: “Ảnh hưởng quả thực không tồi.”

Lương Tiêu dường như đã quên rằng chính mình còn bán bữa sáng năm ngày, nghe vậy thì ngẩn ra: “Đã phát sóng rồi sao?”

“Tập một, còn có phần sau nữa.” Giám đốc sản xuất cười cười, “Làm tôi xem cũng thấy đói.”

《 Ở Trên Đường 》 đã quay được mấy quý, khó khăn lắm mới giữ được sơ tâm, một đường sau này cũng chưa từng biến hóa phong cách gì quá lớn. Ngày thường không nóng không lạnh mà một kỳ tiếp một kỳ, may mắn gặp được khách quý có lưu lượng cao là sẽ có thể bạo một lần.

Nhiệt độ của Lương Tiêu gần đây đã bị Tinh Quan kiềm xuống, Vân Liễm lại từng bước tiến ra bên ngoài, phối hợp với《 Ngày 30 Tết 》 phát sóng, đúng là fans dũng mãnh nhiều, nhu cầu tài nguyên tại thời điểm này càng nhiều.

Khó lắm mới có được một đài mời ra, tập đầu tiên vừa ra lò đã khiến lượng tin tức truyền đi nhiều gấp vài lần kỳ trước.

“Ẩn mình trong thành thị, bữa sáng trong xe cũng có thể nhìn ra trăm cảnh thế gian, khá tốt.”

Giám đốc sản xuất vừa nói vừa chuyển đề tài: “Nhưng người thân thiết cùng chúng ta có xung đột, sắp tới tốt nhất là tìm mấy cơ hội, thích hợp thì trở về lôi lôi kéo kéo…… Cậu kí kết hợp đồng với Tinh Quan đi?”

Lương Tiêu cũng không biết là mình muốn nhìn trăm cảnh thế gian, gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ở Tinh Quan thì yên tâm rồi.” Giám đốc sản xuất nói, “Bọn họ tuyên phát không thành vấn đề, có thể cùng Hoắc tổng các cậu thương lượng xem, điều chỉnh phương hướng tạm thời một chút?”

Loại chuyện này ở trong ngành cũng không phải ít, đối với nghệ sĩ dài hạn thì chuyện sắp xếp nhân lực cùng với nhân vật sẽ có chút xung đột, đoàn đội sẽ không thể chạy theo mà điều chỉnh trong thời gian ngắn được, tránh cho người xem ra là diễn.

Vừa nghiêm túc cao lãnh, bộ dạng nhẹ vui vẻ cũng muốn lúc thích hợp thì làm giá rồi phát bản thảo thông cáo.

Vừa ôn văn nho nhã, nếu như đối với nhân vật rắn rỏi, cũng phải tìm cơ hội phát ra vài đoạn video chạy bộ buổi sáng.

Giám đốc sản xuất cùng Cận đạo vào nghề đã lâu rồi, cũng nhớ rất rõ mấy năm Lương Tiêu làm thế thân, đối với cậu có ấn tượng không tồi.

Giám đốc sản xuất có lòng dẫn dắt cậu, giải thích nhiều thêm vài câu: “Vai diễn này của cậu ấy à, nhân vật là tiểu hầu gia sống cuộc sống xa hoa, ngạnh bẻ không đáng, đối với con đường diễn xuất của cậu về sau cũng có ảnh hưởng…… Có thể tìm vài bữa dạ hội linh tinh lộ mặt một chút.”

Muốn tham dự tiệc dạ hội tất phải có trang phục phù hợp, trang sức phối cùng cũng phải tương xứng.

Lương Tiêu lớn lên đẹp, so với nghệ sĩ cùng tuổi nhiều phần mài giũa ra tới gặp biến bất kinh, chỉ cần mặc lên trang phục chỉnh tề, tìm thêm người trang điểm đáng tin cậy đến xử lý tạo hình thì trường hợp nào cũng không cần lo lắng.

Không cần tuyên truyền nhiều, cứ vậy ra chụp là có thể vô duyên vô cớ chụp ra một thân thanh quý.

“Tôi biết rồi.” Lương Tiêu thật ra nghe hiểu được, cậu vẫn như cũ nghiêm túc gật đầu, “Cảm ơn ngài.”

Giám đốc sản xuất xua tay cười, cố gắng nói với cậu thêm vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Trong lòng Lương Tiêu còn nghĩ về chuyện khác, bị câu nói “Cùng Hoắc tổng các cậu thương lượng” của giám đốc sản xuất làm nổi lên tò mò, mãi sau mới tỉnh lại, lúc này mới chú ý tới mâm đồ ăn Đoàn Minh bưng đến: “Đoàn ca, khi nào các anh về?”

“Mới vừa về xong, thấy có người nói chuyện với cậu nên không qua vội.”

Đoàn Minh đặt mâm đồ ăn trước mặt cậu, kéo trợ lý ngồi xuống: “Giám đốc sản xuất tìm cậu làm gì?”

Lương Tiêu có chút ngượng ngùng: “Đoàn ca, anh đừng hỏi.”

Đoàn Minh ngạc nhiên, không nghĩ ra một người đại diện như mình vì sao lại không thể hỏi cái này: “Vì sao chứ?”

Lương Tiêu chỉ chờ anh ta hỏi vì sao, vô cùng vui mừng: “Giám đốc muốn tôi gọi điện thoại cho Hoắc tổng.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh cảm thấy ý của giám đốc sản xuất nhất định không phải là thế, mở miệng khép môi không biết nên nói như thế nào, xoa xoa cái trán nhìn cậu.

Đoàn Minh thậm chí có chút không đành lòng: “…… Được, đi gọi đi.”

Lương Tiêu thả lỏng tinh thần, trước tiên điều chỉnh lại bản thân để tự mình đi theo hướng nói chuyện cùng người đại diện.

đoàn đội chuyên nghiệp Tinh Quan phụ trách, loại chuyện này cả giám đốc sản xuất cũng không nhắc tới, kế hoạch tiếp thật ra cũng đã sắp xếp xong cả rồi, Đoàn Minh liền có mấy tấm thiệp mời dạ hội trong tay.

Đoàn Minh lắng nghe một lần: “Chúng ta đều đã có chuẩn bị……”

Lương Tiêu cũng biết rõ nhưng vẫn nhớ như in: “Người ta là thật lòng muốn giúp đỡ chúng ta.”

Đoàn Minh: “Vậy cậu cũng diễn kịch cho tốt, hỗ trợ lẫn nhau.”

Lương Tiêu gật gật đầu, cầm di động.

Vốn là là xấu hổ vì quấy rầy Hoắc Lan công tác, nhưng giám đốc sản xuất quả thật đã nói muốn cậu thương lượng với Hoắc tổng …… Hẳn là cũng coi như làm việc đi.

Lương Tiêu đã không còn cần liêm sỉ nữa rồi, có cớ thì bay nhanh thuận nước đẩy thuyền thuyết phục chính mình: “Đoàn ca, tôi đi đây ——”

Đoàn Minh sắp bị cậu phiền chết, liên tục xua tay: “Mau đi mau đi, không đi được nửa giờ thì đừng có trở về.”

Lương Tiêu về từ nửa đêm ngày hôm qua đã ngủ một mạch tới, cái gì cũng chưa ăn. Đoàn Minh sợ cậu đang gọi điện thoại thì tự dưng đói chết nên lấy giấy bạc bọc mấy bánh mì nướng hành mang qua cho cậu: “Mang theo chút lương khô…… Làm sao vậy?”

Đoàn Minh nhìn nhìn sắc mặt Lương Tiêu rồi đi qua nhìn lướt qua di động của cậu.

Là điều APP tự động gửi ra, Lương Tiêu mới vừa click mở, chính mình cũng đang xem.

Đoàn Minh nhíu mi: “Chi nhánh công ty Hoắc thị kháng nghị…… Bọn họ kháng nghị cái gì chứ, năm đó lão tử đây một hai phải cùng nhau trông coi không để cho bọn họ đạt thành ý nguyện đóng cửa?”

Lương Tiêu lắc đầu, dường như có dự cảm: “Hẳn là có người phá rối.”

“Ai có thể quấy đảo Hoắc thị ——” Đoàn Minh bỗng nhiên phản ứng lại, hoảng sợ, “Lại là Long Đào?!”

Lương Tiêu ngẩng đầu liếc anh ta một cái, đưa ra tư thế thế.

Đoàn Minh cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng hạ giọng: “Long Đào đây là không cam lòng, trước khi chết cũng muốn phải cắn ngược lại Tinh Quan một phát sao?”

Lương Tiêu không cất lời, click mở hot search, lại quét một vòng bình luận.

Long Đào có rất nhiều vấn đề, mấy năm nay cũng có không ít sổ nợ bị thiếu hụt, bị Tinh Quan dốc toàn lực khai hỏa đánh vào, người sáng suốt đều nhìn ra được, sụp đổ chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lần này lên hot search cũng đơn giản chỉ là hấp hối giãy giụa trước khi chết, cũng không gây ra sóng to gió cả gì nhiều, bên phía dư luận thậm chí còn không cần Tinh Quan cố tình can thiệp, đều nghiêng về một phía ở bên mấy người vô ơn.

Lương Tiêu ngược lại không đến mức lo lắng vì chuyện không nên: “Cũng không căng được bao lâu.”

Lương Tiêu trầm mặc một phen, buông di động: “Hoắc quản gia nói, Hoắc tổng khi còn nhỏ là lớn lên ở nhà phụ.”

Đoàn Minh ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại: “Chính là mấy chuyện náo loạn này à?”

Lương Tiêu cũng không rõ lắm, nhưng xem phản ứng của Hoắc Lan, chỉ sợ hơn phân nửa là chuyện này.

“Đây là chuyện gì chứ……” Đoàn Minh nhăn chặt mi, “Đây không phải là xát muối vào lòng Hoắc tổng sao? Nhóm người này cứ như vậy thấy tiền là sáng hết cả mắt lên, nửa phần tình cảm cũng không thèm nghĩ đến?”

Lương Tiêu lắc đầu: “Rất nhiều chuyện chúng ta không rõ.”

Đoàn Minh: “Tôi quay lại hỏi Hoắc quản gia một chút.”

Lương Tiêu muốn nói chuyện lại bị Đoàn Minh ấn trở về: “Hoắc quản gia biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, muốn Hoắc tổng là thật sự không muốn để người khác biết chuyện này, ông ấy sẽ không nói.”

Lương Tiêu ngậm miệng, mặt không lý do mà nóng lên: “Cũng không nhất định……”

Quản gia vẫn là đã nói chút chuyện không nên nói.

Chẳng hạn như năm đó tiểu Hoắc Lan không quản mưa to mà nhặt thư.

Liền quyết định không thể nói cùng Hoắc tổng, một khi nói ra rất có thể sẽ bị Hoắc tổng ấn trên sô pha chuẩn bị đánh mông.

Hai người đã cả ngày không gặp nhau, đến tin nhắn cũng chưa gửi lấy một lần. Lòng Lương Tiêu có chút dao động, thậm chí có chút muốn lập tức chạy tới hỏi Hoắc tổng bọn họ rằng ngày đó mưa có lớn hay không.

Đoàn Minh không rõ nội tình: “Cái gì?”

Lương Tiêu không muốn cùng người đại diện chia sẻ về trừng phạt này, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Đoàn Minh không thể hiểu được, còn muốn hỏi lại, Lương Tiêu đã cầm di động cùng bánh mì hành hương lên, cùng anh ta tìm cho chính mình một lời khuyến khích rồi chuồn ra nhà ăn.

-

“Hoắc tổng.”

Quản gia buông văn kiện xuống: “Bộ Xã Giao báo cáo, nói phía dư luận không thành vấn đề, yêu cầu xử lý không nhiều lắm, còn thời gian theo dõi thì ……”

Hoắc Lan: “Không cần quản nữa.”

Quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Mấy ngày hôm trước nhà phụ tới cửa làm loạn, bọn họ liền chuẩn bị cái này, từ nay về sau mấy ngày, Tinh Quan cùng với mấy công ty con của Hoắc thị cũng đều bị làm loạn, lên thành hot search chỉ là chuyện sớm muộn.

Loại việc này Hoắc thị cũng không đuối lý, quá khứ năm đó cũng rõ ràng, không cần phải áp xuống.

Mọi người đều thích loại truyện hào môn giành giật này, không cần Tinh Quan tự thân phát lực, cũng đã có account marketing thay phiên nhau kiểm kê truyền kỳ Hoắc thị lâm nguy thụ mệnh khởi tử hồi sinh năm đó.

Quản gia không muốn anh nghĩ nhiều đến chuyện đó, cố ý làm Hoắc Lan phân tâm: “Bọn họ đều nói, lúc trước ngài rót vốn cho dược nghiệp Phi Dương quả thực là tuyệt chiêu bất ngờ. Lúc ấy rõ ràng đã hoàn toàn rơi vào tử cục, ngoài vòng trong nghề cũng đều không nghĩ tới, vốn dĩ là phá cục điểm tại đây……”

Hoắc Lan khép văn kiện lại: “Tôi cũng không biết.”

Quản gia đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe lầm bầm lầu bầu một giờ, nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Gì cơ?”

“Không phải là tuyệt chiêu bất ngờ, tôi lúc ấy cũng hoàn toàn không biết.” Hoắc Lan ngước mắt, “Tôi chỉ là ——”

Hoắc Lan trầm mặc, nhăn mi, nhìn nhìn di động.

Quản gia truy vấn: “Chỉ là cái gì?”

Hoắc Lan: “Lương tiên sinh vì sao còn chưa làm việc xong?”

Quản gia: “……”

Quản gia cứ nghĩ trong lòng rằng đây quả là tuyệt chiêu bất ngờ, há miệng thở dốc, ho khan: “Đoàn đội bên kia nói rằng việc đọc sách tối qua tổ chức đến tận rạng sáng, Lương tiên sinh ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, tiếp đó đoàn phim lại mở tiệc giao lưu.”

Hoắc Lan đối với quá trình làm việc của đoàn phim cũng biết đôi chút nhưng không ngờ việc thực hiện lại phiền toái như vậy, rũ mắt nhìn di động, không hỏi thêm gì nữa.

Quản gia cố gắng làm anh phân tâm: “Ngài vừa rồi đã nói rằng ngài cũng không biết dược nghiệp Phi Dương là điểm mấu chốt, chỉ là……”

Hoắc Lan: “Hắn muốn tôi giúp hắn giải quyết chuyện làm ăn.”

Quản gia ngẩn người: “Ai?”

Quản gia mỗi năm đều quản lý từ đầu đến chân mọi việc trong Hoắc gia, lượng tin tức thu được dồi dào, theo bản năng đã sớm nhìn ra được trọng điểm: “Năm đó —— năm đó ngài ở Giang Nam gặp được người kia rồi?”

Hoắc Lan trầm mặc, không nói gì, lấy quả hạch đào từ trong ngăn kéo bên tủ sách ra.

Quản gia: “……”

Ông ấy nghi ngờ rằng Hoắc tổng nhà bọn họ chỉ cần tách khỏi Lương tiên sinh là sẽ bước vào thời kỳ nhạy cảm.

Hoắc Lan nắm lấy hạch đào: “Khi đó tôi cũng đã đồng ý rồi.”

Ngày thường Hoắc Lan đều sẽ không muốn nhắc tới những việc này, nhưng Lương tiên sinh vẫn chưa làm việc xong, đến bây giờ cũng không có nhớ nhà.

Hoắc Lan lúc chuyên tâm làm việc thì còn tốt một chút, hễ cứ mỗi lần nghỉ ngơi thì dù cho thế nào cũng không bình tĩnh được.

“Người kia……” Quản gia cố gắng nuốt lại mấy chữ về Giang Nam tiểu dã, “Muốn ngài giúp cậu ta giải quyết chuyện làm ăn? Cậu ta biết ngài làm gì sao?”

Hoắc Lan nhắm mắt: “Biết được đôi chút.”

Khi đó tâm tư Tiểu Lương Tiêu đều đặt cả trên người anh, đối với thân phận của anh mà nói thật ra cũng không hứng thú là bao, nhưng cũng sẽ biết đôi chút dù ít dù nhiều.

Trong trường học đều là con cháu gia tộc, Hoắc Lan tự nhiên sẽ cho cậu lấy thuốc, vì để cậu tin rằng thuốc này đều là miễn phí nên cũng sẽ nói rằng nhà mình là bệnh viện.

Tiểu Lương Tiêu nghe thì mắt sáng cả lên, ghé vào bên cạnh bàn học, túm lấy tay áo anh làm phiền, cứ kêu không dứt nói muốn anh giải quyết hộ vấn đề cơm áo ngày sau.

Quản gia hỏi: “Cậu ta nói cậu ta muốn làm trong ngành sản xuất y dược sao?”

Hoắc Lan gật gật đầu.

Quản gia lấy được thông tin thì lập tức cho số điện thoại của bác sĩ tư nhân đặt vào hạng mục chú ý quan trọng nhất định phải đề phòng.

Hoắc Lan: “Cậu ấy nói với tôi, sau này nếu như cậu ấy cùng người nhà thật sự đoạn tuyệt quan hệ thì khi thật sự không có cơm ăn sẽ tới tìm tôi.”

“Tôi ấy à…… Khi đó còn tưởng rằng.” Hoắc Lan nói, “Cậu ấy đột nhiên biến mất, nói không chừng chính là đoạn tuyệt quan hệ với người nhà rồi.”

Thiếu niên Hoắc Lan lâm nguy thụ mệnh quay trở về Hoắc gia, không nghỉ một ngày nào, cõng gia tộc khổng lồ đang lung lay sắp đổ trên vai, mỗi ngày đều phải đề phòng có người đang âm thầm tính kế, mỗi một bước đi đều phải xem xét tỉ mỉ liệu đây có phải là cái bẫy hay không, có phải là phần mở đầu cho âm mưu núp sau bóng tối hay không.

Như rơi vào vực sâu, như đi trên băng mỏng, mỗi một bước đi đều có thể là một bước vạn kiếp bất phục.

Quản gia còn nhớ, khi Hoắc Lan mới vừa quay lại Hoắc gia khi, chỉ là trầm mặc hơn ngày thường mà thôi, vốn dĩ cũng không phải là lạnh lùng đến bất cận nhân tình thế kia.

Thật sự là…… Không chấp nhận được.

Thiếu niên Hoắc Lan chỉ là cắn răng hơn một chút, bỏ đi phần tin tưởng ngây thơ đi, ấu trĩ, bỏ đi sự thoải mái ôn hòa vốn có, biến bản thân trở nên mạnh mẽ nhưng lại bức chính mình thành một người cô độc.

Dược nghiệp Phi Dương là đường lui mà anh để lại cho chính mình.

Lúc ấy cái cậu còn sót lại cũng chỉ có tin tức đối phương muốn làm trong ngành sản xuất y dược này mà thôi.

Cả nước nhiều xưởng dược như vậy, nhiều bệnh viện như vậy, chỉ e là mò kim đáy bể.

Hoắc Lan thấp giọng: “Lúc ấy tôi không biết……”

Nếu như sớm biết Lương Tiêu sau này làm gì thì nói không chừng anh sẽ là được ăn cả ngã về không, đem toàn bộ tài chính quăng vào Tinh Quan.

Quản gia nghe được thì hãi hùng khϊếp vía: “Ngài không biết cái gì?”

Hoắc Lan thu lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì cả.”

Quản gia chưa bao giờ biết chuyện Hoắc tổng nhà bọn họ cùng với tiểu dã O ở Giang Nam lại sâu xa như vậy, kìm lại trái tim đập loạn trong l*иg ngực: “Ngài cùng cậu ta còn có chuyện gì khác sao? Giống như chuyện này……”

Ánh mắt của Hoắc Lan dịu dàng đôi chút: “Còn có rất nhiều chuyện khác nữa.”

Quản gia dường như chết lặng đi.

Hoắc Lan nói chuyện cùng ông ấy, nỗi lo trong lòng cũng đã giảm đi khá nhiều, đang muốn chuyên tâm làm việc một lần nữa thì di động vang lên.

Hoắc Lan cúi đầu nhìn lướt qua, cầm lấy di động.

Quản gia hoảng hốt giống như thể thấy Hoắc tổng nhà bọn họ sáng rực mắt lên: “Là…… Lương tiên sinh sao?”

Hoắc Lan gật đầu, không muốn cùng ông nói thêm nữa, cầm di động vào phòng ngủ.

Quản gia đi đến cửa thì không tiến lên nữa, thất thần dựa vào cạnh cửa.

Đội trưởng đội bảo an ngồi canh ngoài cửa bước nhanh qua: “Thế nào, Hoắc tổng đang vui sao?”

“Hoắc tổng là đang rất vui……” Tâm tình quản gia trở nên phức tạp, run rẩy nắm chặt cánh tay cậu ấy, “Lương tiên sinh sau này có lẽ là không vui đâu.”

Đội trưởng đội bảo an mờ mịt không hiểu chuyện gì: “Vì sao chứ?”

Quản gia hoảng hốt nhìn cậu ấy, thật sự là nói không nên lời, Hoắc tổng nhà bọn họ một giây trước còn có vẻ trầm buồn ôn lại chuyện cũ, ấy thế mà một giây sau đã quay ngoắt đi, thấy Lương tiên sinh gọi điện thoại đến thì mắt sáng rực lên.

Quản gia trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài một hơi: “Chúng ta nhất định phải đối với Lương tiên sinh thật tốt.”

Đội trưởng đội bảo an vốn dĩ cũng không phải là đối với Lương tiên sinh không tốt, nghe vậy thì ngẩn người: “Vì sao cơ chứ?”

Quản gia lắc đầu: “Cậu không hiểu được đâu……”

“Tình yêu của Lương tiên sinh ấy à.” Quản gia thở dài, “Quá khổ rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »