Điều nên nói đều nói hết rồi, đến bước này, không có gì không thoát ra được.
Lương Tiêu ôm anh một lúc, chống người ngồi thẳng.
Thời gian Hoắc Lan im lặng lâu hơn so với dự đoán của cậu.
Hô hấp đều ngưng lại, tầm mắt khóa chặt vào anh, cả người cứng lại đến mức ngay cả cái bóng dưới ánh đèn đều bất động.
Lương Tiêu không quá yên tâm, nghe l*иg ngực Hoắc Lan, lại cách tầng áo ngủ từ bả vai trượt xuống, cận thận lần mò sờ soạng người một lần.
Nếu không phải nhịp tim đập như trống, trên người cũng mang theo hơi ấm khỏe mạnh, Lương Tiêu gần như cho rằng chủ tịch Hoắc bọn họ rốt cuộc nhất thời không cẩn thận, đông cứng chính mình luôn.
Hoắc Lan bị cậu quậy đến không tĩnh tâm nổi, giật giật, rũ mắt cầm cánh tay cậu.
Lương Tiêu ngẩng đầu: “Hoắc Lan?”
Hoắc Lan: “Ừ.”
Lương Tiêu chạm tầm mắt anh, cách hai giây, phả hơi nóng dời ánh mắt.
Hoắc Lan không yên tâm, chau mày: “Thế nào– –”
Lương Tiêu thở dài: “Không có gì.”
Hoắc Lan làm việc từ trước đến nay, Lương Tiêu hiểu rõ, vậy nhưng mỗi lần đều không chịu được bị bộ dáng chăm chú như vậy của anh mà nhìn chằm chằm.
Đôi mắt của Hoắc Lan đẹp, lạnh băng thành đầm sâu nước lạnh, lông mi sẫm màu đuôi mắt hơi thu lại, ngược lại lộ vẻ cấm dục quyến rũ.
Lạnh lẽo hòa tan, mát lạnh trong suốt nhìn thấy cả đáy.
Lương Tiêu bị anh nhìn đến mức tim đập nhanh, lần đầu tiên vì chính mình nảy ra một vài ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(1) hủy hoại tuyến thể đến mức gần như nửa phế.
Nếu là hiện tại tuyến thể không thành vấn đề, dựa theo truyện 18+ cậu từng xem, thời điểm này Hoắc Lan nên một tay đẩy ngã cậu xuống giường, cắn tuyến thể cậu, khiến cậu ở trên thuyền nhỏ trên biển ngã nhào về phía trước.
Lòng dạ thiếu niên Lương Tiêu lúc trước, đối mặt với việc lấy tiền đồ trong sạch của người khác làm bàn đạp để leo lên, gần như không suy nghĩ liền chọn con đường ngọc thạch câu phần(2).
Bây giờ bỗng nhiên hiếm thấy có chút hối hận.
Nguyên tắc dĩ nhiên không thể nhượng bộ, Long Đào bỉ ổi cậu sẽ không thỏa hiệp, thủ đoạn… … Ngược lại không phải không thể khéo đưa đẩy(3) một chút.
Không làm bị thương người khác, cũng không phải không có biện pháp không làm đau mình.
Nếu không phải lúc đầu lăn lộn chính mình đến chết đi sống lại, nói không chừng bây giờ chủ tịch Hoắc có thể đánh dấu vĩnh viễn, đánh dấu cậu... …
Lương Tiêu bị chính mình phóng túng đến kêu rên một tiếng, sờ đến tuyến thể, xoa nhẹ một cái.
Hoắc Lan nhận ra động tác của cậu: “Không thoải mái?”
Hoắc Lan không để cậu tiếp tục lừa gạt nữa, khép lại tay cậu, kiểm tra mức độ tin tức tố trên đồng hồ thông minh.
Trên người Lương Tiêu nóng đến lợi hại, hoảng hốt suy nghĩ không thông: “Không nên a… …”
Tuyến thể cậu bị giá trị áp chế quen rồi, tin tức tố luôn luôn ổn định, trong kỳ phát tình tuy rằng không dùng thuốc ức chế gì cả, nhưng Hoắc Lan từ đầu đến cuối thay cậu đánh dấu tạm thời khai thông, cũng chưa từng xảy ra sai sót.
Bây giờ kỳ phát tình qua rồi, vốn dĩ nên là thời điểm tin tức tố vững vàng nhất.
Suy cho cùng không phải là nguyện vọng của cậu muốn bị chủ tịch Hoắc cắn một miếng mãnh liệt tới trình độ này, thậm chí đã thực chất hoá, có thể cùng tuyến thể cộng hưởng.
... ...Vậy còn dùng thuốc dẫn dụ gì nữa.
Ngày nào đó nghĩ, vừa nghĩ vừa rải tin tức tố vừa chạy, chạy đến văn phòng chủ tịch Hoắc đúng lúc bắt đầu.
Một đường nghe thấy giọt mưa rơi trên đồng cỏ xanh mượt.
Lương Tiêu nóng đến mơ mơ màng màng, miên man suy nghĩ, trơ mắt nhìn Hoắc Lan cầm lấy điện thoại gọi bác sĩ: “Không cần — —”
Hoắc Lan nâng cậu, kêu cậu dựa vào l*иg ngực chính mình: “Không uống thuốc.”
Lương Tiêu ngẩn ra.
“Chỉ nhìn xem.” Hoắc Lan nói, “Nhất định dùng thuốc, kêu bọn họ dùng thuốc không đắng.”
Lương Tiêu khó có thể tin: “Anh Đoạn ngay cả cái này cũng nói với ngài?!”
Hoắc Lan nhìn cậu, đáy mắt giật giật, không lên tiếng trả lời.
Lương Tiêu không nghĩ tới người đại diện triệt để làm phản như vậy, có chút tang thương, thở dài một hơi.
Sợ đắng không sai, nhưng thuốc uống nhiều rồi, cũng có thể nhịn.
Ở trước mặt người khác, ít nhất thiết kế nhân vật của cậu là con người rắn rỏi, giàu ý chí kiên cường và lòng hy sinh cái gì cũng có thể rót vào trong miệng.
Trong lòng Lương Tiêu vẫn rất quý trọng thiết kế nhân vật này, dây dưa mãi, thương lượng cùng Hoắc Lan: “Không nói với người khác được không?”
Hoắc Lan gật gật đầu.
Lương Tiêu nhẹ nhàng thở ra, dựa vào trên người anh.
Đêm nay vẫn luôn thấp thỏm, cả trái tim đều treo ở trên người Hoắc Lan, không có dư sức lực nào chú ý tình trạng chính mình.
Lúc này thả lỏng, Lương Tiêu mới cảm thấy quả thật cảm thấy trên người liền mệt mỏi tê nhức không thoải mái.
Lương Tiêu lúc trước mơ hồ một lúc, cũng không nghỉ ngơi nhiều, lúc này có chút không có tinh thần, chống dậy ngẩng đầu nhìn kỹ Hoắc Lan.
Hoắc Lan chạm tầm mắt cậu: “Muốn cái gì?”
Lương Tiêu lắc đầu, cảm thấy có chút lạnh, nghiêng tới dán vào anh: “Còn khó chịu sao?”
Hoắc Lan ánh mắt động chút, khép lại mắt lắc đầu.
Lương Tiêu sợ anh không nói thật, nhấc tay ấn tóc anh xoa bóp hai cái, vừa muốn rời đi, cổ tay đã bị Hoắc Lan giơ tay bắt được.
“... ...” Tuy rằng Lương Tiêu đã từng dạy anh túm chính mình, nhưng cũng không phải cách túm không buông tay như vậy: “Chủ tịch Hoắc— —”
Hoắc Lan nhíu mày: “Làm sao nóng như vậy?”
Lương Tiêu sửng sốt, sờ sờ cái trán chính mình, không phát giác ra cái gì không đúng, lại sờ soạng Hoắc Lan.
Hoắc Lan vẻ mặt trầm xuống, lại gửi một tin nhắn thúc giục bác sĩ.
... ...
“Thời điểm khi tin tức tố người bệnh ổn định.”
Bác sĩ tư nhân hơn nửa đêm tới nhanh, phong trần mệt mỏi: “Sờ lên giống như phát sốt, thoạt nhìn giống phát sốt, người bệnh chính mình cảm thấy cũng giống phát sốt.”
Bác sĩ tư nhân: “Người bệnh khả năng chính là phát sốt.”
Hoắc Lan: “... ...”
Lương Tiêu: “... ...”
Lương Tiêu khó bề tưởng tượng lẩm bẩm: “Ta bệnh ốm yếu đến mức này sao... ...”
Cậu ngược lại cũng không phải chưa từng xem qua tiểu thuyết sau khi tỏ tình thì phát sốt, nhưng người ta phát sốt thông thường đều là có logic có lý do có mở đầu cả.
Cho dù không có mở đầu, tốt xấu cũng phải có hàng ba chấm.
Lương Tiêu thật sự nghĩ không ra chính mình làm sao ngay cả dấu ba chấm đều không xứng có: “Bây giờ đều giản lược như vậy? Chỉ có tuyến cốt truyện sao?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên kết thúc kỳ phát tình của cậu.”
Đoạn Minh nhân lúc chủ tịch Hoắc giao lưu cùng bác sĩ, thấp giọng nhắc nhở cậu: “Cậu ban ngày ở bên ngoài nói chuyện kịch bản, nửa đêm ở biệt thự mở cửa hai tầng lầu.”
Lương Tiêu cảm thấy lượng vận động này vừa vặn tốt: “Bác sĩ không phải nói hoạt động nhiều?”
Đoạn Minh chán nản, trong lòng nói bác sĩ cũng không cho cậu kỳ phát tình vừa qua khỏi liền nửa đêm không ngủ, ở hành lang lạnh buốt đi vòng vèo chạy ra một đầu mồ hôi.
Lúc ấy tìm chủ tịch Hoắc quan trọng, Lương Tiêu trên mặt điềm tĩnh, gấp đến độ không nói tràng giang đại hải nói giỡn, chính mình còn không có phát hiện.
Đoạn Minh nhìn ở trong mắt, càng khó nói những cái này.
Lúc này xem tư thế hai người, vấn đề hơn phân nửa là giải quyết rồi.
Đoạn Minh yên tâm một chút, nhắc nhở cậu: “Đêm nay thời tiết không tốt.”
Lương Tiêu sửng sốt, nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lương Tiêu tìm được đầu sỏ gây tội, thoải mái: “Ý trời trêu người.”
“Trêu ngươi.” Đoạn Minh mỗi lần thấy cậu chịu tội, liền không nhịn được nhớ tới chuyện lúc trước, chung quy không cam tâm, “Cũng không biết năm đó cậu gặp được cái Alpha kia bây giờ ở đâu. Nếu không phải vì cứu người, cậu cũng — —”
Lương Tiêu ngắt lời anh: “Anh Đoạn.”
Đoạn Minh biết cậu không thích nghe: “Tôi không nói nữa.”
“.. ... Không phải.” Lương Tiêu cẩn thận nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhẹ giọng, “Không thể nói tôi lúc trước gặp được Alpha kia.”
Đoạn Minh hoang mang: “Tại sao?”
Lương Tiêu cũng không biết tại sao, nhưng thấy phản ứng Hoắc Lan, luôn cảm thấy không yên: “Tôi nghi ngờ... ... Chủ tịch Hoắc có chút ghen.”
Đoạn Minh sặc một tiếng: “A?”
Lương Tiêu sầu não: “Thật sự.”
Suy cho cùng đêm nay thời khắc mấu chốt này, Hoắc cũng không nhịn được, cùng cậu nói hai lần lúc trước quen biết người kia.
Đoạn Minh nghĩ không ra: “Cậu dỗ dành chủ tịch Hoắc, nói anh ta so với chủ tịch Hoắc kém xa không phải được rồi sao?”
Lương Tiêu tiến thoái lưỡng nan: “Nhưng anh ta cùng chủ tịch Hoắc tốt như nhau a.”
Đoạn Minh: “… …”
Đoạn Minh chưa nói cho Lương Tiêu, hai ngày nay quản gia kỳ thật tâm sự nặng nề lôi kéo anh, ấp a ấp úng gian nan tiết lộ, nói đến lúc trước chủ tịch Hoắc tuổi còn nhỏ thiệp thế không thâm(4), có thể có người ý nghĩa khác biệt.
Đoạn Minh mới vừa chấp nhận giả thiết này, quả thật không nghĩ tới Lương Tiêu không theo kiểu cũ như vậy: “Cậu cũng có bạch nguyệt quang(5)?”
Lương Tiêu lắc đầu: “Sao có thể.”
Năm đó bạn bè cậu đều không hiểu rõ là cái gì, sao có thể có ý nghĩ khác với bạn bè.
Chuyện năm đó đã là chuyện năm đó rồi, bây giờ rối rắm không có tác dụng, chỉ là khi cậu nhớ lại, vẫn như cũ khó tránh khỏi cảm thấy áy náy.
Đặc biệt chủ tịch Hoắc không biết vì cái gì, còn luôn nhắc nhở cậu nhớ tới.
Lương Tiêu cảm khái một lúc, bỗng nhiên cảm thấy ý của Đoạn Minh không đúng: “Cũng có bạch nguyệt quang — — ai còn có?”
“… …” Đoạn Minh: “Tôi.”
Lương Tiêu trợn tròn đôi mắt.
Đoạn Minh u buồn vỗ vỗ bả vai cậu, sờ cái nhiệt kế nhét trong miệng cậu, rời đi.
Chủ tịch Hoắc căng thẳng quá độ, bác sĩ hệ thống kiểm tra một lượt, kiểm tra cho Lương Tiêu công năng tim phổi mức độ tin tức tố, thật ra cũng không có vấn đề lớn gì.
Chẳng qua vẫn là thời tiết làm hại, lại cảm lạnh một chút.
Ngay cả chính người bệnh cũng chưa cảm thấy không khoẻ, bác sĩ đã rất hiểu rõ đối với thân thể cậu, bác sĩ thong thả căn dặn: “Chú ý giữ ấm, toát mồ hôi — —”
Quản gia bưng ly cà phê cho ông.
Bác sĩ: “… …”
Bác sĩ bưng cà phê, nhìn bánh quy nhỏ trong tay quản gia, sửa miệng: “Trong hoàn cảnh giữ ấm đầy đủ, làm một ít hoạt động có thể đổ mồ hôi.”
Lương Tiêu dựa vào trong l*иg ngực Hoắc Lan, từng ngụm từng ngụm uống Bản Lam Căn(6), nghe vậy tay run cầm cập, suýt nữa quăng cái ly lên đùi chủ tịch Hoắc.
Quản gia sợ chủ tịch Hoắc bọn họ nghe không hiểu, lớn tiếng dò hỏi: “Xin hỏi có những hoạt động nào có thể toát mồ hôi?”
Bác sĩ khó bề tưởng tượng mà nhìn ông.
Bác sĩ suy cho cùng không phải tú bà, nói đến bước này đã xem như là cực hạn nể mặt bạn cũ, một thân quang minh chính đại: “Phạm trù thực rộng, ví dụ như chạy bộ, nhảy dây, hít đất — —”
Bác sĩ ôm bánh quy bị nhét vào trong lòng ngực, mở miệng: “… … Thường xuyên đánh dấu tạm thời nhiều lần.”
Quản gia nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hoắc Lan đỉnh mày vẫn như cũ nhíu chặt, không biết có nghe thấy lời bọn họ nói hay không, áp sát ly nước trong tay Lương Tiêu, nhìn cậu uống hết thuốc.
Ngài Lương một ngụm uống hết, ngẩng đầu muốn nói, bỗng nhiên bị một tay Hoắc Lan áp sát cái gáy.
Hoắc Lan vòng quanh cậu, nghiêng người về phía trước, cái trán nhẹ để ở trên trán cậu, thử thử độ ấm.
Ngài Lương có thể là sốt càng lợi hại hơn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị dán cái trán, ánh mắt lơ đãng vài giây, thuận theo cánh tay chủ tịch Hoắc ngồi không vững mà trượt xuống dưới.
Hoắc Lan vội vàng kéo người lên, đáy mắt sốt ruột chưa tan, đang muốn gọi người, bị ngài Lương túm nhỏ giọng nói mấy câu.
Ngài Lương thở sâu, học động tác của anh, đỏ chót túm túm đầu chủ tịch Hoắc, dán lên.
Chủ tịch Hoắc yên lặng hai giây, đỏ rồi.
... ...
Quản gia khó bề tưởng tượng mà nhìn hai người này không biết đang làm gì nhưng hồn nhiên tự nhiên hoà thuận vui vẻ, thậm chí nhất thời không biết nên nói cái gì: “... ...”
Bác sĩ nhai bánh quy, uống một ngụm cà phê: “Uổng công vô ích rồi.”
Quản gia: “… ... Phải.”
Bác sĩ: “Trách chúng ta trưởng thành quá nhanh.”
Quản gia xoa xoa cái trán: “Đúng vậy.”
Bác sĩ thở dài: “Phương diện tri thức quá rộng.”
Quản gia: “Đúng vậy.”
Bác sĩ: “Hai mươi năm sau.”
Quản gia sửng sốt: “Cái gì?”
“Hai mươi năm sau, nếu chủ tịch Hoắc bỗng nhiên muốn hôn ngài Lương một cái.”
Bác sĩ khẳng khái ưu đãi: “Có thể gọi ta tới kiểm tra miễn phí.”
Quản gia: “... ...”
Quản gia không thể nào cãi lại, không phải không tang thương, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Bác sĩ khoanh tay, sự phất y khứ(7) , bưng cà phê cùng bánh quy nhỏ ra khỏi cửa phòng ngủ.
Khi quản gia thấy hai người đầu chạm đầu để cùng một chỗ, một lần còn tính toán làm chút gì đó, nhìn thấy chủ tịch Hoắc ôm ngài Lương, nhẹ giọng từng câu từng chữ đọc kịch bản, cuối cùng triệt để từ bỏ, lặng lẽ khép lại cửa phòng ngủ.
Biên kịch xuất thân là cảng phái, kịch bản mười phần tường tận tinh tế, mở màn hoàn toàn dựa vào phong cách ngộ khác xa so với 《 Trừ Tịch 》, từ cảnh đến nhân vật đều có đánh dấu.
Lác đác mấy màn, tranh thuỷ mặc mấy nhân vật chủ yếu cũng đã liệt kê ra rõ ràng.
“Trước điện Chiêu Minh, văn võ bá quan đứng trang nghiêm, phân hai hàng, phía sau là 300 cấm quân.”
Hoắc Lan đọc một câu: “Ánh mặt trời đã sáng, xe sứ thần có lọng che tụ tập, mang giáp võ vệ khắp nơi tuần tra, không ai phát giác Vân Lang trên nóc nhà.”
Kỳ thật Lương Tiêu đã xem qua một lần, bây giờ nghe, còn nhịn không được cảm khái chính mình có duyên với dòng họ này: “Lại có thêm bộ phim thứ ba, nói không chừng tôi tên Vân Tam.”
Hoắc Lan nâng một chút khóe miệng, cúi đầu muốn nói, nhìn ngài Lương phiếm hồng dựa vào anh càu nhàu dông dài, trong lòng cũng ấm áp theo.
Hoắc Lan cúi đầu, dán thái dương cậu: “Là bởi vì ‘ Vân Kỳ ’.”
Phủ Trấn Viễn Hầu toàn tộc bị hạch tội, đã không xứng dùng chiến kỳ(8) có chữ “Vân” nữa.
Tiểu hầu gia một đường lánh nạn, thân không mang giáp, ngựa không mang yên, trong tay một cán trường thương bẻ xuống cây bạch chá can non, vốn không duy trì nổi khí thế.
Tướng quân thiếu niên toàn thân thương bệnh đối mặt với binh sĩ người đầy bụi đất, ghìm ngựa đứng ngạo khí tận trời, chỉ mây trắng trên trời là tinh kỳ(9), lãnh tàn binh, một mình chặn ngang đại mạc ba mươi dặm(10).
“Chỉ cần trên trời có mây.”
Hoắc Lan: “Thì cờ của cậu ấy vẫn còn.”
Lương Tiêu đáy mắt nóng lên, nhắm mắt: “Ừ.”
Hoắc Lan cũng đã xem xong kịch bản, một lần nữa lật trở về: “Cậu ấy không nên chết.”
“Không có vướng bận, tâm nguyện lại hiểu rõ.”
Lương Tiêu có chút lo lắng, trước tiên ngồi dậy lập trường kiên định: “Trên đường lánh nạn tinh thần sa sút chết quá uất ức, bị trói trở lại kinh thành chém đầu quá mất mặt, không bằng chết có ý nghĩa.”
“……” Hoắc Lan: “Tôi không phải muốn sửa kịch bản.”
Lương Tiêu bán tín bán nghi(11): “Thật sao?”
Hoắc Lan nhìn cậu lúc lâu, nhịn không được xoa nhẹ thái dương.
Anh lại không có cái chấp niệm kỳ quái gì.
Trong tình huống cần thiết, nhân vật chết tuyệt đối càng cảm động hơn so với sống sót, càng dễ dàng tạo ra kinh điển.
Anh chỉ là muốn cho Lương Tiêu sống cho tốt, lại không nhất định phải để ngài Lương trong mỗi một góc độ màn ảnh đều sống tốt.
Ý định ban đầu của Lương Tiêu là trêu anh, thấy chủ tịch Hoắc thật lòng thật dạ đau đầu, chính mình trước tiên không nhịn được cười: “Vậy thì tốt.”
Lương Tiêu cánh tay có chút tê, dịch chuyển một chút: “Hoắc Lan.”
Hoắc Lan rũ mắt nhìn cậu.
“Diễn đều là giả.” Lương Tiêu nhìn anh, “Tôi sống, đừng suy nghĩ chuyện trước kia nữa.”
Bả vai Hoắc Lan không tiếng động căng chặt, những đường nét vốn dĩ mềm mại bởi một chút ấm áp nay bỗng trở nên lạnh lẽo và cứng rắn.
Lương Tiêu liền biết nỗi lo lắng của anh ở đây, cũng không muốn nhiều lời, điểm đáo tức chỉ(12), sờ soạng cầm chặt tay anh.
Bệnh án của chính mình, Lương Tiêu đương nhiên xem qua.
Lương Tiêu tự cảm thấy, chuyện này 70% xuất phát từ Long Đào ra tay bỉ ổi độc ác, 30% trách cậu chính mình làm việc bộc trực, không biết vãn hồi.
Nhưng nói không chừng chủ tịch Hoắc bọn họ cảm thấy, tất cả đều trách cậu năm đó chưa đi cái bẫy rập này, trực tiếp cắn chính mình một ngoạm.
Giải thích không được, chỉ có thể từ từ tới.
Lương Tiêu nhịn không được lại ở trong đầu phát đoạn phim 18+, ho một tiếng, lỗ tai đỏ hồng: “Còn…… Tiếp tục dọc sao?”
Hoắc Lan gật gật đầu, lấy kịch bản.
“Lễ quan hạ lệnh, tiếng hô hào nổi lên.”
Hoắc Lan không để chính mình nghĩ nhiều thêm: “Khí thế trang nghiêm khoáng đạt, cống phẩm dâng lên nối tiếp nhau không ngừng, xe có lọng che gom lại, sứ thần các nước tập hợp.”
Hoắc Lan: “Vân Lang hóng hớt đủ rồi, cảm thấy nhàm chán, nằm ở góc điện lột hạt dẻ ăn.”
Hoắc Lan cuối cùng không nhịn được: “Người đại diện cậu nói, mấy cái phim trường này, tất cả các nóc nhà cậu đều từng lên.”
Người đại diện ngay cả việc chính mình ghét thuốc đắng đều nói, Lương Tiêu cũng không bất ngờ, gật gật đầu: “Gần như.”
Diễn viên Omega tính hạn chế lớn, nóc nhà thấp một chút còn chưa tính, cao một chút chắc chắn phải treo dây cáp, Omega chịu thể chất hạn chế, hơi vô ý thì sẽ bị mài đến máu tươi đầm đìa(13).
Lương Tiêu không nhắc tới cái này, hứng thú bừng bừng chia sẻ cho anh: “Phim trường ở Giang Nam kia tốt nhất, có mấy cái điện chuyên môn quay chụp cảnh phim lớn, tiểu thú(14) góc điện đều là mạ vàng.”
Hoắc Lan: “… …”
Lương Tiêu thở dài: “Tôi lúc ấy suýt nữa thì bẻ một cái.”
Hoắc Lan sớm đã nghe người đại diện nói qua bản lĩnh ngắt lời của Lương Tiêu, đã có chuẩn bị, vẫn như cũ không chống đỡ được bị cậu rẽ ngoặt: “Hơn phân nửa là mạ đồng.”
Lương Tiêu ngạc nhiên: “Mạ đồng cũng không bị rỉ sao?”
“Có thể phun một lớp sơn dầu… …” Hoắc Lan nhận thấy được không đúng, tận lực kéo ý nghĩ về, “Tinh Quan sẽ điều động thợ dây cáp có kinh nghiệm.”
《 Trừ Tịch 》 Lương Tiêu không có công việc gì phải lộn nhào, ngoại trừ đi dạo khắp nơi, còn không dùng đến vai võ phụ.
Phim cổ trang không thể thiếu bay qua mái hiên nhảy qua bức tường, muốn quay cảnh đánh nhau, không dùng dây cáp là không có khả năng.
Lương Tiêu cuối cũng không rẽ qua, yên tĩnh một lát, cười cười: “Được.”
“Thật ra — — cũng không cần nghiêm trọng.”
Lương Tiêu không gây rối nữa, nghiêm túc giải thích cho anh: “Cái này coi trọng kinh nghiệm, vừa bắt đầu ai cũng không thích ứng, chờ cho quen rồi, cùng với việc đi đường không khác nhau lắm.”
“Cảnh tôi treo dây cáp nhiều.” Lương Tiêu nổi lên hứng thú, “tập 7, 9, 13 phim《 Hào Kiệt Liệt Truyện 》, tập 9, 16, 25, 37 phim《 Phúc Vũ 》, phim《 Liễu Hạ 》toàn bộ hành trình cảnh dây cáp của nam chính đều là tôi, toàn bộ tiếp nhận — —”
Lương Tiêu học thuộc sơ yếu lý lịch học quen luôn, ho một cái khó khăn lắm mới dừng.
Hoắc Lan nhíu mày: Tiếp nhận cái gì?”
Lương Tiêu xấu hổ, mơ hồ học xong: “Tiếp nhận các loại công việc thay thế diễn viên quần chúng... ... Chất ưu giới liêm(15).”
Hoắc Lan khép lại mắt, ép xuống l*иg ngực không tiếng động lật.
Lương Tiêu nhanh chóng bổ sung: “Toàn bộ dựa vào kinh nghiệm.”
“Trên người tôi vết thương không nhiều lắm, đặc biệt hai năm nay, đều đã quen.”
Chuyện Omega có thiên phú dị bẩm(16)không lưu lại sẹo này, Lương Tiêu ngồi dậy, ỷ vào việc không có chứng cứ, da mặt dày nói bừa với anh: “Trong kỳ phát tình tôi bình thường không làm ra vẻ như vậy, căn bản không sợ đau.”
Hoắc Lan rũ mắt.
Lương Tiêu thở sâu, bất chấp: “Thật đó, có thể xem.”
Đạo diễn cùng hắn hẹn thời gian rồi, ba ngày sau tập hợp, một tuần sau chính thức bắt đầu quay, đến lúc đó phải chạy phim trường, trong thời gian ngắn sợ là không về biệt thự được.
Loại cơ hội này buông bỏ, sách 18+ mấy năm nay xem bằng không rồi.
Kinh nghiệm Lương Tiêu phong phú, cảm thấy chính mình cần phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm đẩy mạnh tiến độ trong hai người.
Loại thời điểm này Hoắc Lan hơn phân nửa sẽ không lập tức đồng ý, hơn nữa sẽ cảm thấy là cợt nhả cậu.
Bản lĩnh xoắn xuýt vừa kéo vừa đẩy của hai người, Lương Tiêu hễ không cẩn thận, thì có thể kéo hỏng khuy áo ngủ, tiếp đó dựa theo các loại truyện cổ tích khác nhau và tình tiết phát triển, càng có chút giao lưu sâu sắc hơn.
Lương Tiêu bằng bất cứ giá nào, sắc từ trong lòng hướng lên mặt vứt sang hai bên, cầm tay anh kéo vào trong lòng ngực mình: “Không tin ngài kiểm tra — —”
Lương Tiêu: “... ...”
Lương Tiêu cúi đầu, ngơ ngác nhìn tay Hoắc Lan cởi khuy áo chính mình.
Lương Tiêu có chút hoảng hốt: “Chủ tịch Hoắc.”
Hoắc Lan cũng không nhìn cậu, rũ tầm mắt cởi bỏ cổ áo cậu: “Ừ.”
“Ngài — —” Lương Tiêu nuốt một chút nước miếng, “Kiểm tra luôn sao.”
Hoắc Lan quả thật muốn biết, lại cảm thấy nên tôn trọng cậu, chỉ rũ tầm mắt sờ soạng cởi khuy áo cậu: “Tôi không nhìn.”
Lương Tiêu cảm thấy đây mới là mấu chốt vấn đề: “Nếu không nhìn, ngài làm sao xác nhận — — trên người tôi... ...”
Hoắc Lan: “... ...”
Lương Tiêu: “... ...”
Lương Tiêu trơ mắt nhìn Hoắc Lan bỗng nhiên bừng tỉnh thu tay lại, mở cổ áo, có chút hoảng hốt mà ngậm miệng chính mình lại.
Cậu kinh nghiệm phong phú như thế nào mà đem một cơ hội sờ soạng cậu đưa cho chủ tịch Hoắc luôn rồi.
Hoắc Lan thanh tỉnh, hối tiếc không kịp: “Xin lỗi.”
Lương Tiêu còn hối tiếc hơn so với anh: “Không... ...”
Hoắc Lan nắm chặt tay, dùng sức nhắm mắt, không suy nghĩ những cái ý nghĩ xoay chuyển trong đầu đó.
Không phải là anh không tin lời nói của Lương Tiêu, chỉ là biết Lương Tiêu đang lừa anh.
Trước khi hoàn toàn gắn bó mối quan hệ của hai người, anh có lẽ vẫn chưa nhất định có thể ý thức được.
Khi ở Giang Nam, Tiểu Lương Tiêu rõ ràng một là sợ đau hai là sợ đắng, uống một miệng thuốc phải có người ôm dỗ dành, lúc tắm rửa té ngã một cái, vỡ đầu, không vui ba ngày.
Tiểu Hoắc Lan không có biện pháp với cậu, lại lo lắng cậu không thoải mái, thường thường phải bỏ bài tập trong tay đi chăm sóc cậu.
Tiểu Lương Tiêu dán cái băng keo cá nhân, nằm ở trên giường không dậy, vô lý gây sự, nhất thiết anh phải thổi miệng vết thương ở trên cái trán.
Tính tình Hoắc Lan lúc nhỏ ngang bướng, chưa từng làm chuyện cợt nhả thiếu lễ phép như vậy, nói cái gì cũng không chịu. Dỗ dành nửa tiếng, thấy cậu thà chết không chịu uống thuốc, nghĩ đến còn thiếu mười mấy tờ bài thi chưa có làm xong, cuối cùng nhịn không được đặt thuốc xuống liền rời đi.
... ...
Hoắc Lan khép lại mắt, ngực khuấy đảo đau.
Khi đó anh còn không biết, Lương Tiêu không có người nhà, muốn gọi người thổi giúp miệng vết thương cũng không phải cái gì mà cợt nhả thiếu lễ phép.
Tiểu Lương Tiêu chưa từng được người đối xử tốt, cái biết cái không mà đọc sách xem TV học chút kịch bản, liền chọn xem có cảm giác, tâm tâm niệm niệm lôi kéo người muốn cùng nhau thử.
Hoắc Lan thu lại vị đắng chát đáy mắt, thấp giọng mở miệng: “Năm đó — —”
Lương Tiêu không theo kịp, uể oải: “Gì cơ?”
Hoắc Lan: “Năm đó.. ...Người kia.”
Lương Tiêu sửng sốt lúc lâu, phản ứng lại, thuần thục khẽ thở dài.
... ... Lại nữa.
Ghen tuông đáng sợ.
Lương Tiêu nắm tay Hoắc Lan, vỗ vỗ cánh tay an ủi anh: “Yên tâm, anh ta cũng chưa từng cởϊ qυầи áo tôi.”
“Tôi lúc ấy bị thương đều giấu diếm anh ta.”
Lương Tiêu nhớ kỹ đề nghị của người đại diện, cố hết sức tìm điểm có thể so sánh, một lòng an ủi Hoắc Lan: “Tôi đều không có giấu diếm ngài.”
Hoắc Lan ngực lại cắm thanh đao: “… ...”
Hoắc Lan im lặng lúc lâu: “Năm đó cậu bị thương?”
Cũng đủ lâu rồi, không liên quan với diễn kịch. Lương Tiêu cảm thấy chuyện này không có gì bắt buộc phải giấu diếm cả, gật gật đầu ăn ngay nói thật: “Khi đó thiếu tiền, làm thêm ba công việc. Tuổi còn nhỏ không có sức lực, hơi tí liền va trái đυ.ng phải, cuối cùng trộm dùng dầu Hoa Hồng(17) của anh ta.”
Hoắc Lan nhớ rõ năm đó mùi dầu Hoa Hồng cả một phòng ngủ: “Sau đó nói... ...Không cẩn thận đánh đổ.”
“Đúng vậy.” Lương Tiêu cảm thấy chính mình lúc ấy rất thông minh, “Mỗi ngày đánh đổ quá kỳ quái, tôi bình thường một tuần chỉ đánh đổ một lần.”
Hoắc Lan không tiếng động nắm chặt tay.
Hoắc Lan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, thanh âm khàn khàn: “Cậu muốn gặp anh ta không?”
Lương Tiêu sửng sốt: “A?”
“... ... Có thể tìm được anh ta.”
Hoắc Lan thấp giọng: “Kêu anh ta gặp cậu — —”
Lương Tiêu kiên quyết: “Không muốn.”
Hoắc Lan giật mình, ngước mắt nhìn cậu.
Lương Tiêu có chút ủ rũ.
Lương Tiêu ngược lại không nghi ngờ Hoắc Lan có thể tìm được người, dựa vào lực chỉnh hợp tin tức của Tinh Quan và tài lực của Hoắc thị, muốn tìm được một tinh anh Alpha tiền đồ bây giờ đại khái đã sáng sủa, hẳn là không tính khó bao nhiêu.
Lại không phải ai cũng giống như cậu vậy không có học bạ lưu lạc khắp nơi, phải vào đại học mới phát hiện thì ra chính mình là người không có hộ khẩu.
Hai người chỉ sợ thế lực ngang nhau, Lương Tiêu nhịn không được tưởng tượng tương lai nếu như gặp mặt, hình ảnh khí thế đao quang kiếm ảnh(18)huyết vũ tinh phong(19) của chủ tịch Hoắc bọn họ cùng với đối phương.
Lương Tiêu thở dài, lẩm bẩm: “Tôi thật là họa thủy(20)... ...”
Hoắc Lan nghe không hiểu: “Cái gì?”
“Không có gì.” Lương Tiêu tinh thần phấn chấn lắc đầu, “Tôi thật sự không muốn thấy anh ta.”
Ngược lại không phải bởi vì áy náy chột dạ, cũng không hoàn toàn là sợ chủ tịch Hoắc đông lạnh người ta.
Lương Tiêu vốn không muốn để đối phương biết, chính mình lúc trước chạy đi rốt cuộc là chuyện thế nào.
Muốn làm cái gì là tự cậu chọn, cứu người cũng được, suýt chút nữa mất mạng cũng được, lúc trước Tiểu Lương Tiêu có vô số cơ hội đổi ý, thuốc ức chế ở ngay trong tay, không phải thân bất do kỷ(21).
Cậu khi ấy chỉ là cảm thấy, người tốt như vậy... ... Nên tiếp tục luôn tốt như thế.
Thản thản đãng đãng(22) , sạch sẽ.
Không cần thiết gánh một phần chân tướng trầm trọng liên quan đến tánh mạng.
“Đã qua liền qua đi thôi.”
Lương Tiêu thật cảm khái: “Gặp lại anh ta thật, tôi khẳng định nhấc chân liền chạy, có bao xa liền chạy bao xa.”
Hoắc Lan: “… ...”
Lời thừa nhận của Hoắc Lan đã đến bên miệng rồi, gian nan nuốt trở lại, im lặng.
Lương Tiêu suy nghĩ lúc lâu, không nhịn được cười ra, khe khẽ thở dài: “Cũng không biết bây giờ anh ta thấy tôi thế nào, muốn làm gì với tôi.”
Nói không chừng muốn đâm cậu.
Một Omega hoang dã đùa giỡn tình cảm người khác.
Lương Tiêu tuyệt không thừa nhận chính mình kiên định như vậy, nói không chừng kỳ thật đại bộ phận nguyên nhân là không muốn lặp lại ác mộng học thuộc lòng sách thời niên thiếu: “Anh ta đoán chừng hận chết tôi... ...”
“Sẽ không.” Hoắc Lan nói.
Lương Tiêu giật mình.
Hoắc Lan chạm ánh mắt Lương Tiêu: “Anh ta — —”
Hoắc Lan sợ cậu sẽ chạy, dùng sức khép mắt, không tiếng động nắm chặt tay, không nói thêm gì nữa.
Lương Tiêu lộ vẻ xúc động: “Chủ tịch Hoắc.”
Lương Tiêu nắm lấy tay anh: “Ngài… … Không cần như vậy.”
Vì khuyên chính mình, còn phải thay một cái đối tượng ghen ghét nói lời dễ nghe.
Lương Tiêu bị Hoắc Lan khiến cho nhớ lại tâm sự, không cẩn thận nói nhiều, lúc này bình tĩnh lại: “Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta, tôi mặc kệ, ngài muốn — —”
Hoắc Lan nắm lấy cánh tay cậu, ôm cậu vào trong lòng ngực.
Lương Tiêu bị anh ôm lấy, ngực nhảy dựng, theo bản năng ngừng hô hấp ngẩng đầu.
Hoắc Lan rũ mắt, ánh mắt rơi ở trên người cậu.
Năm đó Tiểu Lương Tiêu cũng đã rất xem trọng mặt chính mình, đập vỡ cái trán, lo lắng suốt cả một tuần sẽ phá tướng hay không.
Anh quả thực không có biện pháp, đi bệnh viện thuộc sở hữu của Hoắc thị muốn phương thuốc cổ truyền sẽ không lưu sẹo.
Tiểu Lương Tiêu bó thuốc ngược lại thật ra rất tích cực, không cần anh hỗ trợ giám sát, mỗi ngày chính mình ngồi xổm trong phòng ngủ, đối diện với gương tỉ mỉ đắp liên tiếp vài ngày.
Không lưu lại sẹo.
Hoắc Lan khép lại mắt, ép xuống kịch liệt cuồn cuộn đáy mắt.
Lương Tiêu khẽ nâng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Cậu vừa mới sốt, lúc này mới mơ hồ hạ sốt, tóc mái bị phất hơi hơi rời rạc, mồ hôi mỏng thấm hơi ướt, linh tinh dính ở giữa trán.
Hoắc Lan giơ tay thay cậu gỡ ra, tỉ mỉ, đặc biệt cẩn thận mà thổi một cái.
Lương Tiêu không rõ lắm anh đang làm gì: “Hoắc — —”
Hoắc Lan nhắm mắt, hôn lên cái trán cậu.
• Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
• Là một thành ngữ, ý chỉ ngọc đẹp và đá bị thiêu hỏng như nhau, ví như cùng hủy diệt.
• Ít để bộc lộ khuyết điểm, khôn khéo.
• Vừa tiến vào xã hội. Đối với tất cả thế sự vẫn chưa hiểu rõ.
• Chỉ người hoặc vật khó với tới, luôn ở trong tâm nhưng lại không ở bên cạnh.
• Là một loại thuốc Đông Y.
• Là một phần câu trong bài thơ “Hiệp khách hành” của tác giả Lý Bạch, có ý ngĩa sau khi làm xong chuyện, phất áo rời đi, không để lộ một chút phong thanh nào.
• Cờ chiến, cờ của quân đội.
• Các loại cờ.
• Đơn vị đo chiều dài, bằng ½ km.
• Có chút tin tưởng lại có chút nghi ngờ.
• Khi nói chỉ là nhẹ nhàng động chạm ngoài rìa trọng tâm câu chuyện mà không phải đi sâu vào bàn bạc, nhưng đã khiến cho đối phương có thể hiểu được ý đồ.
• Hình dung máu chảy không ngừng.
• Thường là những linh vật được trang trí trên diềm mái.
• Giá cả đồ vật rẻ nhưng chất lượng lại tốt.
• Có thiên phú hoặc sở trường đặc biệt và khác lạ so với người khác.
• Tên một loại dầu gió.
• Lờ mờ hiện rõ ra chớp đao và bóng dáng của kiếm, hình dung cảnh vật chung quanh bầu không khí tràn đầy hung hiểm.
• Hình dung bầu không khí hung hiểm hoặc cảnh vật chung quanh gϊếŧ hại điên cuồng.
• Kẻ gây tai họa.
• Thân thể không phải do bản thân làm chủ, chỉ hành vi không thể do bản thân điều khiển.
• Hình dung tâm địa con người chính trực ngay thẳng, lòng dạ rộng lượng.