Thời gian chủ tịch Hoắc im lặng có chút dài.
Lương Tiêu đợi một lúc, cảm thấy anh có thể là càng am hiểu khoa học tự nhiên và viết thư xin lỗi, nhịn không được lên tiếng: “Chủ tịch Hoắc?”
“Thuộc đến... ...”
Hoắc Lan nhẹ giọng: “Thuộc rất khá, không có sai sót.”
“... ...” Lương Tiêu buồn rầu: “Không phải học vẹt thơ.”
Lương Tiêu đoán chỉ sợ Hoắc Lan không có thiên phú trữ tình này, hít một hơi: “Là nói… …Trời mưa.”
Năm đó Lương Tiêu bị bắt học thuộc lòng vô số bài phân tích thơ từ, lúc này nhớ tới, thậm chí còn có thể chỉ ra điểm chi tiết cho chủ tịch Hoắc của bọn họ: “Vũ tẩy xuân phong, thắng đến quá yên liễu mãn thành.”
Hoắc Lan hơi ngạc nhiên, tầm mắt dừng ở trên người cậu.
Lương Tiêu biết tài văn chương này chính mình hiển nhiên trèo cao không nổi: “Không phải ta viết.”
Lương Tiêu viết bài cảm nghĩ dài 300 chữ cũng phải mất cả ngày, quả thật không am hiểu cái này, trong lòng không giải thích một câu, nói không chừng chủ tịch Hoắc của bọn họ thật sự cho rằng lúc trước cậu gửi một cái emoji khóc là cố ý lừa gạt: “Khi đi học học thuộc văn mẫu... ...”
Lương Tiêu ho một tiếng: “Trích dẫn một chút.”
Trích dẫn ở chỗ này, biểu đạt sự tự tin của người trích dẫn, cùng với tương lai có thể đặc biệt lợi hại, cho chủ tịch Hoắc bọn họ lý tưởng cao xa kiếm được cực nhiều tiền tài.
Lương Tiêu chỉ học thuộc một câu tán thưởng đồng thời phân tích kia, khí thế của hai câu này cảm giác kém quá nhiều, hơi ngại ngùng nói: “Ý nghĩa đại khái chính là – –”
Hoắc Lan ngơ ngẩn nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt rốt cuộc buông lỏng, khí thế trên người một chút một chút lặng xuống.
Hoắc Lan buông mắt, nhẹ nhàng cười một cái.
Lương Tiêu suýt nữa sầu não tại chỗ.
Cậu ở chỗ này hao hết tâm tư mà an ủi, vắt óc lục lọi một lượt những thứ học được, người này hoàn toàn nghe không hiểu.
Còn không biết ngại mà cười.
Lương Tiêu nghẹn một hơi, xem đáy mắt Hoắc Lan dáng cười kia đặc biệt ấm áp sáng ngời trong suốt, ngẩn người, trong lòng rốt cục mềm nhũn: “... ...Cũng được.”
Hoắc Lan ngước mắt: “Cái gì?”
“Có thể cười là được.” Lương Tiêu cuối cùng cũng yên tâm, lại xoa đầu chủ tịch Hoắc bọn họ hai cái, “cười rồi thì không khó chịu nữa.”
Lương Tiêu nắm thật chặt cánh tay, nhận ra được lực đạo từ đầu đến cuối kiềm chế căng chặt nào đó trên người Hoắc Lan cuối cùng cũng tiêu tán, đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra theo: “Nghe không hiểu cũng không sao... …”
“Đã hiểu.” Hoắc Lan nói.
Lương Tiêu thở dài: “Hiểu cái gì?”
Hoắc Lan nhìn Lương Tiêu, thật lâu sau giơ tay, sau khi ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lương Tiêu từ trước đến nay không có sức đề kháng đối với động tác này của chủ tịch Hoắc bọn họ, xúc giác mấy ngày này mẫn cảm hơn so với bình thường, càng có thể nhận ra được lòng bàn tay ấm áp vững vàng dán ở sau đầu.
Lương Tiêu vừa rồi từ đầu đến cuối lưu ý tình hình Hoắc Lan, lúc này đây thể xác và tinh thần thả lỏng, nhịn không được chợp mắt một chút, cọ cọ hơi ấm lòng bàn tay.
Hoắc Lan hơi giật mình, nhìn cậu .
Lương Tiêu bỗng nhiên thanh tỉnh, cả người nhanh chóng hồng rực đến tận ót: “... …”
Hết thuốc chữa mất rồi.
Kỳ phát tình tội ác này.
Lương Tiêu sau đó mới biết, cùng với ý thức được chủ tịch Hoắc bọn họ thậm chí còn một tay nâng mông cậu, chân tay luống cuống muốn nhảy xuống, quơ quơ, trọng tâm nghiêng lệch liền té ngã trên mặt đất.
Hoắc Lan một tay không nâng được cậu, vội vội vàng vàng đổi về hai tay, vững vàng ôm cậu trong l*иg ngực.
Lương Tiêu mặt đỏ tai hồng một lòng muốn chết, đầu dùng sức đυ.ng lên bả vai anh.
Hoắc Lan bị cậu một chút một chút một nện lên trên vai, lo lắng bị thương đến Lương Tiêu, dùng bàn tay đệm vào: “Sẽ đau.”
Lương Tiêu không còn mặt mũi gặp người: “Đau chết tôi đi.”
Hoắc Lan ít nhiều có thể nghe ra được đây là lời nói trêu đùa của cậu, nhưng vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày, sức lực hòa hoãn ngăn cách cái trán cậu, cẩn thận nhìn kỹ.
Lương Tiêu trên mặt nóng bỏng, khắp người từ trên xuống dưới đều hồng, nhìn không ra cái trán đυ.ng thế nào.
Hoắc Lan thay cậu xoa nhẹ hai cái, cẩn thận thả cậu xuống đất: “Tôi nghe hiểu được.”
Lương Tiêu đã quên chính mình từng hỏi cái gì, treo trên cánh tay của chủ tịch Hoắc bọn họ, ngây ngây ngô ngô: “Nghe hiểu cái gì?”
Hoắc Lan giơ tay, khẽ chạm đuôi mắt cậu một chút, thay Lương Tiêu cẩn thận lau sạch một chút nước mắt bị kí©h thí©ɧ ra bởi bản năng.
Hoắc Lan nhìn cậu thật lâu, nhắm mắt, thanh âm rất nhẹ.
Hoắc Lan: “Cậu là bảo vật quý báu của tôi.”
Sáng sớm hôm sau, Lương Tiêu ôm Hoắc Lan ngủ một đêm tỉnh dậy, nằm liệt trên giường ngơ ngác trợn tròn mắt.
... ...
Chủ tịch Hoắc thâm tàng bất lộ(1).
Cho tới bây giờ, Lương Tiêu còn chưa có tỉnh lại từ lực sát thương trong câu nói tối hôm qua của chủ tịch Hoắc bọn họ.
Lương Tiêu nhìn trần nhà sửng sốt nửa ngày, nhanh chóng mở điện thoại ra, lục lọi ra tai nghe cắm vào, mở mấy lần bài《 Thanh Tâm Chú 》cho chính mình.
Hoắc Lan tập thể dục buổi sáng trở về, mang theo bữa sáng đẩy cửa ra, bị tư thế Lương Tiêu dẫn đến chần chờ ở cửa hai giây: “… …”
Lương Tiêu nghe thấy động tĩnh trợn tròn mắt: “Chủ tịch Hoắc?”
Hoắc Lan thu lại ánh mắt, cũng không có sửa lại: “Ừ.”
Lương Tiêu duỗi hai chân đang vắt chéo ra, nhét tai nghe cùng cả điện thoại xuống phía dưới gối đầu: “Kỳ phát tình của tôi qua rồi.”
Tối hôm qua suy cho cùng Hoắc Lan không yên tâm, lại giúp cậu đánh dấu tạm thời một lần, ổn định lại pheromone.
Sáng hôm nay tỉnh lại, Lương Tiêu còn không có lưu ý, lật điện thoại cắm tai nghe mở nhạc nguyên bộ động tác liền mạch lưu loát, mới phát hiện chính mình hình như khôi phục bình thường.
Đã lâu mới thần thanh khí sảng(2) thân khinh thể kiện(3), có sức lực có thể chạy liền hai vòng vòng quanh biệt thự.
Hoắc Lan ngẩn người một chút: “Qua rồi?”
“Qua rồi.” Lương Tiêu gật gật đầu, đứng lên, từ trên giường nhảy hai cái cho anh xem.
Tình trạng kỳ phát tình của cậu nghiêm trọng, hơi không lưu ý chút liền xảy ra chuyện, mấy ngày nay giày vò Hoắc Lan không ít.
Lương Tiêu vẫn luôn mong chờ kỳ phát tình mau chóng qua đi, làm cho Hoắc Lan có thể yên tâm chợp mắt nghỉ ngơi, lúc này cũng nhịn không được có chút vui vẻ: “Một xíu cảm giác đều không có nữa.”
Chính là vẫn chưa có dịu lại từ năng lực tổng kết đẳng cấp quá cao của Hoắc Lan.
Lương Tiêu nghe xong mười lần thanh tâm chú, chính mình nghiêm túc nghiên cứu cẩn thận, cảm thấy chuyện này muốn giải quyết chỉ sợ không có biện pháp trong chốc lát liền làm ngay được.
Không nói đến... ... Cũng không phải quá gấp gáp giải quyết.
Lỗ tai Lương Tiêu lại có chút nóng, dưới đáy lòng không nhịn được lần nữa ôn tập lại một lần câu nói kia của chủ tịch Hoắc bọn họ.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn không có sức lực gì, đi đường xa hơn một chút đều loạng chà loạng choạng, cuối cùng bây giờ khôi phục tự chủ hành động, tâm trạng tốt cực kỳ: “Hôm nay thời tiết đẹp, tôi có thể đi ra ngoài hít thở không khí không? Anh Đoàn nói ––”
Lương Tiêu sửng sốt, nhìn Hoắc Lan: “Chủ tịch Hoắc?”
Hoắc Lan: “Có thể.”
Lương Tiêu nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Hoắc Lan đợi ở cửa một lúc, tan hết lạnh lẽo buổi sáng sớm dính trên người, đi qua, đặt bữa sáng ở đầu giường, duỗi tay muốn ôm cậu đi rửa mặt.
Duỗi đến một nửa, Hoắc Lan bỗng nhiên nhớ tới lời Lương Tiêu nói, thu hồi tay.
“Chủ tịch Hoắc.” Lương Tiêu cầm cánh tay anh, “làm sao vậy?”
Rõ ràng khi Hoắc Lan vào cửa, xem tâm trạng còn không tệ.
Lương Tiêu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có thể là chính mình dùng sai xưng hô rồi, hơi hơi chần chừ: “Hoắc Lan?”
Cánh tay Hoắc Lan ngừng một chút, khép lại mắt: “Gọi không quen... ... Có thể không gọi.”
“Không phải tôi không quen.” Lương Tiêu nói, “tôi sợ trợ lý sinh hoạt kia nghe thấy.”
Hoắc Lan hơi giật mình.
“Cậu ấy đã không dám nói chuyện cùng tôi.”
Lương Tiêu chỉ chỉ ngoài cửa, ép âm thanh nhỏ xuống: “Lại nghe thấy tôi gọi như vậy, nói không chừng về sau thấy tôi ngoài 3 mét liền co cẳng chạy.”
Hoắc Lan chưa xem xét đến điểm này, sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt dịu lại không ít: “Cậu yêu cầu cậu ta ở trong vòng 3 mét?”
Lương Tiêu nghỉ ngơi mấy ngày nay, chờ khôi phục bắt đầu làm việc, việc phải chú ý cũng càng ngày càng nhiều, không thể chỉ dựa vào một người đại diện cùng một cái tiểu trợ lý choai choai.
Hoắc Lan không quá rõ quy trình công việc của diễn viên, nhớ tới những cái nghệ sĩ kia của Tinh Quan được đoàn đội trợ lý vây quanh, ngược lại không cảm thấy yêu cầu của Lương Tiêu có cái gì không đúng.
Hoắc Lan nghĩ nghĩ: “Là bộ nghệ sĩ phối hợp gửi đi. Tôi gọi bọn hắn yêu cầu – –”
“Không cần.” Lương Tiêu nhanh chóng từ chối khéo, “ngoài 3 mét khá ổn.”
Hoắc Lan hơi giật mình, thấy tư thế kiên quyết xin miễn cho kẻ bất tài của cậu, mấp máy miệng một lúc lâu.
“... ... Được.”
Hoắc Lan gật gật đầu, sờ sờ đỉnh đầu cậu: “Đi rửa mặt.”
Bình thường Lương Tiêu không mẫn cảm như vậy, nhận thấy được trên người Hoắc Lan khí tức nghiêm trọng được cởi bỏ dần dần, hào phóng dâng hiến đầu ra để anh vuốt cho thỏa nguyện, từ trong chăn quấn thành một cục tự mình phô bày ra.
Sau khi khôi phục sức lực hoạt động, rửa mặt cũng theo đó thuận tiện hơn nhiều. Lương Tiêu nhanh chóng rửa mặt đánh răng thu thập ổn thỏa, lại không nhịn được đẩy ra cửa sổ hít thở sâu mấy hơi, rạng rỡ phấn chấn trở về mép giường ăn bữa sáng.
Hoắc Lan thấy cậu rất có tinh thần mà đi qua đi lại, đáy mắt cũng dần dần mang theo chút ý cười, chạm vào tầm mắt Lương Tiêu, đưa phần bữa sáng kia của cậu qua.
Lương Tiêu đang đói, nhận lấy nuốt nguyên cả cái bánh bao, tranh thủ bưng sữa đậu nành lên thổi thổi.
“Tối hôm qua.” Hoắc Lan cố ý hỏi qua Đoàn Minh, đi mua bữa sáng mà Lương Tiêu ăn quen, thấy cậu ăn như hổ đói tiêu diệt sạch sẽ thức ăn, không nhịn được duỗi tay, giúp cậu bưng sữa đậu nành: “Chuyện mua nhà– –”
Lương Tiêu liền dựa gần tay anh uống một hớp sữa đậu nành: “Sau này lại nói đi.”
Hoắc Lan gật đầu, cách một lúc, giống như là quyết tâm, tiếp tục nói tiếp: “Cậu thuê chỗ ở.”
Lương Tiêu gần như đã quên chính mình còn thuê một cái phòng ở: “Sao thế?”
Hoắc Lan chạm ánh mắt cậu, lặng yên.
Thật ra chủ ý là người đại diện của Lương Tiêu đưa ra.
Quản gia dốc hết sức tán thành, tiểu trợ lý kia cũng bảo đảm lần nữa, nói rằng anh Lương tuyệt đối sẽ không không đồng ý.
Vốn cậu không đồng ý làm như vậy, nghĩ đến suy cho cùng không làm ngay được trong chốc lát, còn chuẩn bị rồi cân nhắc mấy ngày.
Nhưng kỳ phát tình của Lương Tiêu qua rồi.
Hoắc Lan từ trước đến nay chưa từng làm việc này, yên lặng một lúc lâu: “… … Máy sưởi.”
Lương Tiêu: “Hở?”
Hoắc Lan nắm chặt nắm tay, gian nan: “Hỏng rồi.”
Lương Tiêu: “… …”
“Mấy ngày nay nhiệt độ giảm.”
Vạn sự khởi đầu nan, Hoắc Lan khắc phục chướng ngại tâm lý mở đầu, rũ mắt tránh né tầm mắt cậu, nhanh chóng nói tiếp: “Không tiện quay lại ở. Có mấy đoàn phim muốn bàn bạc với cậu, đang đợi thời gian của cậu, cần nói chuyện rõ ràng với nhau... ...”
Lương Tiêu bị máy sưởi dao động một chút, nghe chủ tịch Hoắc bọn họ cúi đầu học thuộc cả ngày nói không ngắt không nghỉ, giọng hơi khàn: “Nếu như tôi quay lại, thì xe ô tô của Tinh Quan không tiện đưa đón?”
Từ mà quản gia viết bị Lương Tiêu cướp rồi, Hoắc Lan yên lặng một lát, gật nhẹ đầu.
“Nếu ở biệt thự, không chỉ thuận tiện đưa đón. Sau khi lần trước xảy ra chuyện, Tinh Quan tăng mạnh bảo vệ, cũng không dễ dàng bị paparazzi theo dõi vạch trần những chuyện che giấu.”
Lương Tiêu nghĩ nghĩ, giúp anh tiếp tục tiếp tục diễn: “Nếu tôi thật sự quá nhớ bữa sáng dưới lầu của nhà của chúng ta, đúng lúc mỗi ngày lúc anh tập thể dục buổi sáng thuận tiện ra cửa, đi xe hai mươi km thay tôi mua.”
“... ...” Hoắc Lan yên lặng một lúc lâu, lấy điện thoại qua, muốn gọi cho quản gia một cuộc điện thoại.
Lương Tiêu nhanh chóng đè lại anh: “Tôi không trao đổi tin tức với bọn họ.”
Hoắc Lan nhíu mày.
Lương Tiêu nhìn anh một lúc lâu, cười cười.
Tối hôm qua nói rõ ràng một số chuyện, vẫn là có một chút chỗ dùng đến.
Tuy rằng không rõ ràng lắm nguyên nhân gì, nhưng hiển nhiên Hoắc Lan tự nhiên cho rằng, hễ chỉ cần kỳ phát tình qua thì cậu sẽ đi.
Nếu trước tối hôm qua, dựa theo tính tình của chủ tịch Hoắc bọn họ, đừng nói việc triệu tập nhân viên hợp mưu hợp sức giữ cậu lại này… … Nói không chừng còn chủ động phái chiếc xe, khi da mặt cậu dày kịp thời khi xin trước ở lại vài ngày, liền đem cậu đóng gói đưa trở về.
Rõ ràng nhận được áo ngủ còn vui vẻ như vậy.
Tối hôm qua nhân lúc cậu ngủ, bật đèn bàn đọc nửa ngày thư cảm ơn với cậu.
Tối hôm qua vốn Lương Tiêu không ngủ thật, lúc nghe Hoắc Lan bắt đầu đọc còn rất cảm động, nghĩ chờ chủ tịch Hoắc đọc xong, thì đột nhiên ngồi dậy cho chủ tịch Hoắc bọn họ một một cái ôm bất ngờ.
… … Sau đó nghe được một nửa, thật sự chịu đựng không nổi, buồn ngủ đến mức ngủ say như chết.
“Khi kỳ phát tình của tôi đến, phải dựa vào anh tạm thời đánh dấu ổn định.”
Lương Tiêu cười cười: “Ăn của anh ở nhà anh, còn không trả tiền.”
Hoắc Lan không muốn để cậu nói cái này: “Không phải – –”
“Bây giờ kỳ phát tình qua rồi.” Lương Tiêu không bị anh gọi mà dừng lại, tiếp tục nói, “không cần anh phải đánh dấu tạm thời, sau đó cậu vỗ mông liền chạy?”(4).
Lương Tiêu suýt nữa nói thêm một câu vậy thì tôi cũng quá là cặn bã rồi, nghĩ lại chủ tịch Hoắc có thể nghe không hiểu, thay đổi cái cách nói khác đùa giỡn: “Cho dù đi, ít nhất cũng phải trả hết tiền thuê nhà tiền cơm mấy ngày nay của anh.”
Hoắc Lan: “Tôi không cần.”
Lương Tiêu cũng không tính toán đưa, gật gật đầu lau khô tay, từ đầu giường sờ tờ ghi chú.
Lương Tiêu mân mê tờ ghi chú,ở giữa tay hí hoáy mấy cái, gấp ra hai cái bề mặt chiếc dù một cái to một cái nhỏ.
Rõ ràng đến bây giờ, luôn luôn tập trung vào một việc định làm đều vẫn chưa thể làm được.
Không thì để cho chủ tịch Hoắc đọc《Trăm năm cô độc》cho rồi.
Lương Tiêu lật lật bộ đồ ăn tặng kèm trong bữa sáng, buộc hai cây tăm xỉa răng làm cán dù, đơn giản điều chỉnh hình dáng, đưa cho Hoắc Lan.
Hoắc Lan nhận hai cây dù giấy, còn có chút ngơ ngẩn: “Cái gì?”
Lương Tiêu: “Tiền thuê nhà, tiền cơm.”
Lương Tiêu thở sâu, nhắm mắt.
Hoắc Lan nói… …Cậu là bảo vật quý báu của anh.
Lương Tiêu mở to mắt: “Tôi không muốn đi, có thể ở lại chỗ này mấy ngày không?”
• Giấu tài, giấu nghề, không để lộ tài năng.
• Hình dung tinh thần con người thoải mái, khoan khoái nhẹ nhàng, trong lòng dễ chịu.
• Thân thể khỏe mạnh, hành động linh hoạt.
• Chỉ trực tiếp thoát khỏi, có ý không tỏ vẻ, không lịch sự, không chịu trách nhiệm.