- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 4
Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
Chương 4
Lương -thiết cốt- Tiêu bị vệ sĩ của Hoắc gia đuổi ra khỏi khách sạn một cách kín đáo không có kẽ hở.
Đoàn Minh mang theo trợ lý đứng canh giữ ở cửa, thấy cậu lên xe thì quăng tay lái mà đi qua: “Sao lại thế này?”
“Khó mà nói.” Tâm tình Lương Tiêu có điểm phức tạp: “Tôi và Hoắc tổng phát triển từ sinh ý, lại cao hơn mối quan hệ sinh ý.”
Đoàn Minh đen mặt: “... Cái gì?”
Lương Tiêu giơ tay cho anh ta xem.
Lúc này mới phát hiện trong tay cậu còn nắm chặt một bản hợp đồng được in trên giấy có chất lượng hoàn mỹ, Đoàn Minh ngẩn người, đoạt lấy lật vài tờ, dụi mắt rồi ngẩng đầu lên.
Lương Tiêu tỏ vẻ trầm trọng gật đầu, sờ sờ túi, phát hiện chi phiếu mà Hoắc tổng tài đại khí thô đã trực tiếp gọi người đưa tới đây.
Đoàn Minh hoảng hốt nhận lấy, nhìn nhìn, đung đưa hai lần.
Lương Tiêu rất áy náy: “Muốn phú quý cũng không cần ảo tưởng nữa.”
“Nói nhảm.” Người đại diện dứt khoát lạ thường, lật đổ hết yêu cầu đạo đức trước đây với nghệ sĩ nhà mình, ôm chặt hợp đồng: “300 vạn, trở về làm trẻ hóa cái da cổ của anh đi.”
Lương Tiêu: “...”
Đoàn Minh xác nhận lại nội dung trong hợp đồng, lấy ra bút chì, vẽ vài nét trên những mục quan trọng.
Tinh Quan đã là một nhân tài kiệt xuất trong ngành, với sự phân công hợp lý, các quy trình rõ ràng, rành mạch và các chỉ dẫn tường tận về tất cả những khía cạnh của hợp đồng. Không có gì để các công ty điện ảnh bên ngoài có thể thiết lập bẫy, lợi dụng sơ hở để làm việc xấu.
Công ty phối hợp với Tinh Quan có hứa hẹn giải quyết, đầu tư hơn năm ngàn vạn cho toàn bộ chương trình. Có đoàn đội chế tác phim và diễn viên chính cũng rất tốt.
Nhân vật Lương Tiêu đảm nhiệm đương nhiên không được tính là cao, nhưng có thể mượn vai diễn này tiến vào vòng điện ảnh chủ lưu, giống như gõ cửa vậy. Lúc sau cũng chẳng sợ bị công ty đóng băng nữa, có thể dựa vào mức độ nổi tiếng và lưu lượng để nhận được một vài công việc.
Người đại diện Đoàn đang bị vui sướиɠ làm che mờ đầu óc, vui mừng lật xem hợp đồng ba lần, rồi bỗng nhiên phản ứng lại, túm chặt lấy Lương Tiêu một phen: “Hoắc tổng làm gì?”
“Hợp tác đàng hoàng.”
Người đại diện từng bát quái với vài người về thói sạch sẽ và tính cách lãnh đạm của Hoắc tổng, Lương Tiêu cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình một lần, quang minh lỗi lạc: “Không có chuyện gì nữa.”
Đoàn Minh hoài nghi: “Ba ngày trước thì sao?”
Tình huống ngay lúc đó quá khó để phân biệt, trước khi xác nhận Tinh Quan hoàn toàn xử lý tốt vấn đề, Lương Tiêu chưa nói cho bất kỳ ai rằng ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả người đại diện của cậu cũng không biết nhiều về việc này.
Tinh Quan Ảnh Nghiệp có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, không thể nào tách rời với phong cách hành sự của Hoắc Lan. Con chuột pha lê nổi danh trong nghề không bao giờ chịu thiệt thòi, giành giật tài nguyên khiến người khác phải hao tiền tốn của, quan hệ công chúng tốt đến mức luôn chiếm thế thượng phong.
Cũng sẽ không khiến Hoắc tổng bỗng nhiên có tâm tình tốt đến mức phải làm từ thiện.
Nếu Hoắc Lan thanh toán khoản bồi thường, thì sự tình đã hoàn toàn được giải quyết. Lương Tiêu nghĩ nghĩ, ngắt đầu bỏ đuôi: “pheromone của anh ta bị mất khống chế.”
Đoàn Minh sửng sốt mất hai giây, đôi mắt lập tức mở to, kéo lấy cổ áo cậu.
“Anh Đoàn, anh Đoàn.” Lương Tiêu nắm chặt cổ áo, tỏ ra khách khí với anh ta: “Không được, Tiểu Cung còn ở…”
Trợ lý nhanh chóng biến mất ở gầm xe.
“Tổ tông!” Đoàn Minh gấp đến mức phong cách cũng thay đổi: “Không phải việc nhỏ! Tôi nhìn xem! Cô A quả O——” (như kiểu cô nam quả nữ)
Lương Tiêu đương nhiên biết đây không phải việc nhỏ, đẩy anh ta lại ghế dựa, ôn tồn nói: “Tôi ký hiệp nghị bảo mật. Anh Đoàn, anh kín miệng một chút.”
Đoàn Minh bị cậu che miệng, lấy đôi mắt trừng cậu.
“Thật sự không có việc gì.” Lương Tiêu kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Phòng ngủ có chuông gọi khẩn cấp, vệ sĩ và quản gia đều ở bên ngoài. Tôi chạy trốn quá nhanh, còn chưa kịp lấy áo khoác.”
Đoàn Minh gỡ hai bàn tay của mình ra: “Cậu chạy, anh ta liền buông tha cho cậu sao?”
Bản thân Đoàn Minh là Beta, nhưng cũng biết khi pheromone của Alpha bị mất khống chế sẽ thành cái dạng gì. Bàn về sức chiến đấu, so với thời kỳ đặc thù cách một đoạn thời gian Omega sẽ tiến vào hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Huống chi là Hoắc Lan, Alpha đứng đầu không hề trì hoãn.
Trong trạng thái tỉnh táo, Hoắc Lan đương nhiên sẽ không làm ra việc gì vượt rào. Nhưng ở trạng thái mất khống chế thì sẽ không còn ý thức nữa, pheromone tăng vọt, bản năng chiếm chủ đạo, bên cạnh người lại là một Omega…
Đoàn Minh cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, sốt ruột lo lắng: “Hoắc tổng không nâng sao?”
“...” Lương Tiêu: “Nâng.”
Đoàn Minh không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng: “Ồ.”
Lương Tiêu lúc ấy bị ngậm nên không nhìn thấy, bây giờ quay đầu lại nghĩ nghĩ, bổ sung cho anh ta: “Nâng bổng.”
Lúc ấy, người đứng đầu trong những Alpha có gân cốt cường hãn, hơi thở thô bạo đè trên người cậu, pheromone bàng bạc quấn lấy ý thức anh thành một mảnh băng thiên tuyết địa, hơi thở nóng bỏng cố tình lan từ cổ đến bên hông.
Hai tay, ngực và vai đều nặng đến muốn mạng, cậu suýt nữa thì tan thành từng mảnh ngay tại chỗ.
Nếu không phải hai người chỉ là mối quan hệ tiền tài thuần túy, quả thực có thể dẫn đến một đoạn truyện người lớn.
Trong lòng Lương Tiêu có Phật, liền ghép hình ảnh Mosaic hài hòa vào, giải thích với người đại diện: “Anh ta vẫn khá dễ thương lượng. Tôi và anh ta giao lưu một chút, anh ta liền buông tha tôi.”
Chưa từng nghe qua Alpha mất khống chế còn có thể cùng người khác giao lưu, Đoàn Minh ngạc nhiên truy vấn: “Dùng cái gì giao lưu?”
Lương Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vai: “Tri thức y học đương đại.”
-
Hoắc Lan buông cổ tay áo.
“pheromone hiện tại của Hoắc tổng rất ổn định.”
Bác sĩ tư nhân thu hồi dụng cụ, khom người rời đi, gật gật đầu với quản gia: “Có thể thấy rằng vị Omega này có độ phù hợp rất cao với Hoắc tổng, hiệu quả đánh dấu tạm thời rất tốt.”
Quản gia nhẹ nhàng thở ra: “Làm phiền rồi.”
“Thật ra.” Bác sĩ hơi do dự: “Nếu là Omega có độ phù hợp cao như vậy, Hoắc tổng có thể suy xét ——”
“Vất vả cho ngài rồi.” Quản gia bưng ly cà phê đến cho ông: “Mời ngài ngồi.”
“Cảm ơn.” Bác sĩ sửng sốt, vội vàng khách khí nói một câu: “Tôi muốn nói, căn cứ vào nghiên cứu của chúng ta, nếu có thể dung hợp pheromone với Omega, đối với Alpha cũng sẽ có ảnh hưởng rất tốt ——”
Quản gia: “Mời ngày ăn bánh quy.”
Bác sĩ: “...”
“Nói không chừng còn có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề mất khống chế này.” bác sĩ một tay cầm cà phê, một tay cầm bánh quy: “Hoắc tổng thật ra có thể suy xét đến việc đánh dấu vĩnh cửu…”
Quản gia ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn nhiệt kế trong phòng nhanh chóng hạ xuống một độ: “...”
Bác sĩ run lập cập.
“Ngài đi thong thả.” Quản gia kịp thời thu dọn cà phê và bánh quy mà ông ấy chưa kịp động đến, cùng nhau đưa ra cửa: “Có chuyện gì chúng tôi sẽ liên hệ lại với ngài.”
…
Bác sĩ chấn kinh bưng cà phê và bánh quy rời đi, pheromone trong phòng đã lạnh thấu xương đến phía sau lưng người.
Quản gia nắm thật chặt quần áo, nín thở quay trở lại, đem điều hòa chỉnh lên hai độ.
Hoắc Lan vẫn rũ mắt như cũ, xem một phần văn kiện.
Như thể không bị bất cứ ảnh hưởng gì từ cuộc đối thoại vừa rồi, thần sắc anh vẫn rất lãnh đạm, tốc độ cực nhanh, không bao lâu sau liền thu thập mấy bản báo cáo vô nghĩa, ném văng ra chẳng chút lưu tình.
Quản gia đi qua nhặt lên, gửi từng tin nhắn đến các trưởng phòng bị phó tổng mắng, do dự một hồi lâu: “Quả thật…”
Văn kiện trong tay Hoắc Lan “bộp” một tiếng dừng lại trước mặt ông ta.
Quản gia ngậm miệng lại.
“Sau này không cần nhắc lại nữa.” Hoắc Lan nói: “Bớt dụ dỗ đi.”
Quản gia không dám khuyên tiếp, gật gật đầu: “Vâng.”
Bác sĩ tư nhân mấy năm nay cũng bị thay đổi, không biết sự tình khi trước, hiểu biết đối với tính cách đặc thù của Hoắc tổng không phải cực kỳ toàn diện.
Hoắc Lan là loại Alpha đỉnh cấp đứng đầu trên kim tự tháp ở mọi phương diện, sau khi tiếp nhận Tinh Quan lúc sấm rền gió cuốn đã tổ chức lại bộ phận để chỉnh đốn bầu không khí. Dùng thời gian mấy năm để đạt tới đỉnh cao, khiến một đống công ty điện ảnh lâu đời bị ép tới mức không dám ngẩng cao đầu.
Nhưng trong việc sinh hoạt cá nhân, Hoắc tổng quả thực lạnh như băng, không gần nhân tình.
Quản gia một lần nữa vô cùng lo lắng rằng anh có phải sẽ đem một Omega nào đó không cẩn thận mà đóng băng chết ở trên giường hay không, cho nên mới kháng cự việc quan hệ như vậy.
Nhưng mạng lưới thông tin của Tinh Quan đủ cường đại, hiện tại trộm tra được, cũng không phát hiện Hoắc tổng đã tiếp xúc với bất cứ Omega nào từ nhỏ tới lớn.
“Thật ra ——”
Quản gia lo lắng đề phòng, chờ anh bình tĩnh lại pheromone: “Cho dù ngài không tính đến việc đánh dấu vĩnh cửu, ít nhất cũng nên thử sống chung với Lương tiên sinh chứ?”
“Vì sao?” Hoắc Lan hỏi.
“Dù sao anh ấy cũng là người ngoài, lại biết không ít chuyện.” Quản gia đi tới, giúp anh thu thập văn kiện trên bàn: “Vạn nhất mọi chuyện trở nên không thoải mái…”
Cho dù có hợp đồng, miệng cũng ở trên người Lương Tiêu.
Theo tính tình của Hoắc tổng bọn họ, nói không chừng ngày nào đó liền khiến Lương Tiêu giận dỗi, tùy thời có thể đem chuyện của Hoắc Lan thông báo cho toàn thiên hạ biết.
Tình huống của Hoắc Lan đặc thù, cho dù có phản ứng khẩn cấp từ bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Quan, đến lúc đó bị một Omega của nhà đối thủ tùy tiện mai phục vào thời kỳ động dục, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
Quản gia không giải thích cặn kẽ, xếp văn kiện thật chỉnh tề.
Hoắc Lan giơ tay vuốt lông mày, khép mặt lại, không có chút tức giận nào.
“Thật ra Lương tiên sinh rất tốt, tính tình tốt, đối xử hòa hảo với người khác. Lần trước khi xảy ra chuyện còn dặn dò chúng tôi chiếu cố ngài nữa.”
Quản gia nỗ lực tạo bầu không khí: “Ngài đối với cậu ta —— cảm giác thế nào?”
“Không biết.” Hoắc Lan nói: “Không để ý.”
Quản gia: “...”
Tư liệu của Lương TIêu nằm ở trong ngăn kéo, Hoắc Lan lấy ra lật xem, tầm mắt dừng lại trên gương mặt phá lệ tinh xảo kia.
Trong ngành này, tuấn nam mỹ nữ đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Diện mạo của Lương Tiêu quả thật rất xuất chúng, nhưng không đến mức liếc mắt một cái liền kinh ngạc không thôi.
Hoắc Lan cầm phần tư liệu kia, tựa lưng vào ghế xoay, nghĩ nghĩ.
Nếu không phải bác sĩ cảnh cáo lần nữa, nói không áp dụng sẽ gây hại cho thân thể, mất khống chế cũng ngày càng nghiêm trọng hơn trước, kỳ thật anh căn bản không nghĩ đến việc tiếp nhận loại biện pháp này.
Chỉ sợ là sẽ biến mất giống như dấu ấn tạm thời mà thôi.
Hai người đơn giản là mối quan hệ giao dịch. Lương Tiêu thiếu tiền, anh muốn ổn định pheromone, theo như nhu cầu.
Anh sắp xếp cho Lương Tiêu vào tổ làm phim của Tinh Quan, cũng đơn giản là bởi vì tình huống mất khống chế một cách cực đoan như lần trước sẽ không chỉ có một lần, đem người đặt ở chỗ tùy thời có thể tìm thấy được sẽ thuận tiện hơn lúc khẩn cấp.
Không cần thiết phải trộn lẫn cảm tình, tự nhiên cũng không cần phải thêm vào sự chú ý.
Hoắc Lan suy nghĩ một lúc, phát hiện mình không có ấn tượng rõ ràng nhiều lắm, dường như chỉ có mỗi lần Lương Tiêu lộ ra phần cổ đằng sau, kêu mình đánh dấu tạm thời.
Rõ ràng thoạt nhìn thấy rất bình tĩnh lão luyện, thật ra so với anh còn khẩn trương hơn.
Áo sơ mi cởi đến lưng vai, phía dưới được che kín mít lại, muốn nhìn cũng không thấy rõ.
Lộ ra một đoạn cổ trắng nõn yếu ớt, dường như còn mang theo khí thức của thiếu niên, chạm vào liền khiến người ta phải giật mình, có chút phát run.
…
Dường như anh đã làm điều gì đó quá đáng lắm vậy.
Anh cũng không phải chưa bao giờ chuẩn bị ức chế. Vốn dĩ tưởng rằng lần này liếc mắt nhìn làm một bộ dáng từ bỏ, không nghĩ tới đối phương lại thành thật đến nước này, thậm chí còn nhiệt tình tiến hành chỉ đạo nghiệp vụ cho anh.
Hoắc Lan mở to mắt, đem tư liệu thả xuống, khép ngăn kéo lại.
Quản gia nín thở canh giữ ở bên cạnh, thấy ánh mắt anh hơi buông lỏng thì lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Ngài có điều gì muốn hỏi sao?”
“Lần trước.” Hoắc Lan nói: “Thời điểm tôi mất khống chế, cậu ta thoát ra như thế nào?”
Quản gia: “...”
Hoắc Lan lúc đó không có ấn tượng gì, chỉ mơ hồ nhớ rằng bản thân khi ấy hoàn toàn không thể tự khống chế, nên phản ứng của Lương Tiêu cũng hoàn toàn không nghĩ ra.
Sau đó anh được tiêm thuốc an thần, tỉnh lại thì nghe quản gia nói Lương Tiêu không có việc gì, vốn dĩ còn không yên tâm. Kết quả quay đầu liền thấy người ta tốt đẹp mà ở trên hot sreach tung tăng nhảy nhót.
Lần này tranh thủ cơ hội tiệc tối ở salon, đặc biệt gọi người tới, nhìn cũng quả thật thấy dường như không có chỗ nào là không ổn cả.
Nhưng Hoắc Lan vẫn rất rõ ràng, thời điểm chính mình mất khống chế tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó như vậy. Khoảng thời gian từ khi anh bỗng nhiên mất khống chế đến lúc được tiêm thuốc an thần, rất có thể đã gây ra thương tổn có thể hoặc không thể vãn hồi với Lương Tiêu.
Nếu là giao dịch, anh hẳn nên bồi thường đối với việc xảy ra ngoài ý muốn này.
Quản gia khó khăn: “Ngài hỏi cá biệt…”
Đồng tử của Hoắc Lan lạnh xuống: “Ngay cả các ông cũng giấu tôi.”
“Không phải.” Quản gia biết anh thật sự đã giận, lập tức đứng thẳng: “Ngài còn nhớ rõ quyển《Từ Điển Tri Thức Y Học Đương Đại》ấn bản bìa cứng trên bàn dày 10cm, nặng 2kg kia không?”
Hoắc Lan nhíu mày: “Cậu ta tìm được ở trong đó biện pháp áp chế tôi lúc mất khống chế sao?”
“... Không có.” Quản gia nhắm mắt lại: “Cậu ta nện nó lên trên đầu ngài.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi
- Chương 4