Tổng Giám Đốc Phu Nhân Phải Là Em!

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Anh - 23 tuổi - Con trai trưởng của Mặc gia. Anh - Gian xảo , lạnh lùng , lãnh khốc , vô tình , gϊếŧ người như gϊếŧ kiến. Anh - Tuấn tú , kiêu ngạo , mỹ nan tuyệt trần. Anh - Có một trái tim băng giá  …
Xem Thêm

Chương 9: Là ai ?
Nghe xong lời Lãnh Nhất Thiên nói , Lãnh Dạ kinh ngạc , không phải kinh ngạc vì có người âm mưu hại Lãnh Thiên Nguyệt mà vì ai mà dám hãm hại Lãnh Thiên Nguyệt chứ? Là con gái độc nhất của Lãnh gia , cục cưng của Lãnh Nhất Thiên , bảo bối của bộ ba Sở Mạc Đoạn , viên ngọc của Hắc Ám . Hắn có thể chắc chắn người hãm hại sẽ thảm hại hơn bao giờ hết!

'' Anh nghĩ người đó sẽ động tay động chân vào lúc xe còn trong gaara của Lãnh thị , anh đi về Lãnh thị xem lại camera '' Lãnh Nhất Thiên cầm áo khoác tây đứng dậy '' Chăm sóc Thiên Phong , Thiên Nguyệt , Lãnh Dạ! '' Rồi hướng ra cửa đi.

Lãnh Dạ âm thầm gật đầu sau đó quay sang nhìn Thiên Phong , dù sao cũng cùng một dòng máu , hắn bị như thế Lãnh Dạ cũng cảm thấy xót lắm huống chi bác trai , bác gái , Thiên , Nguyệt.

Lúc này Lãnh Dạ thấy áo sơ mi trắng của Lãnh Thiên Nguyệt vì lo lắng mà ước đẫm cả áo , có thể thấy cả áσ ɭóŧ trắng bên trong , khuôn mặt Lãnh Dạ vốn lạnh băng thoáng đỏ nhạt , hằn giọng một cái '' Nguyệt nhi , trong va-li của anh có vài cái áo sơ mi , em vào thay đỡ đi , anh về biệt thự lấy đồ cho em ''

Lãnh Thiên Nguyệt cũng thấy áo mình ướt ướt , gật đầu , sau đó Lãnh Dạ lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đi ra cửa.

Lãnh Thiên Nguyệt lau trán của Lãnh Thiên Phong rồi đi lại lấy áo từ vali của Lãnh Dạ ra , đi vào phòng tắm. Tóc đen xõa ra , môi hồng hồng , vì áo là áo của đàn ông nên khi Lãnh Thiên Nguyệt mặc vào che qua cả mông nhưng cũng không quá dài. Cầm bộ đồ cũ quăng vào thùng rác , Lãnh Thiên Nguyệt thở nhẹ một hơi.

Nhìn Lãnh Thiên Phong bất động nằm trên giường bệnh , kế bên đầy máy móc , Lãnh Thiên Nguyệt cảm thấy xót lắm , tuy không cùng máu mủ của họ Lãnh nhưng hai chị em yêu thương nhau có khi còn hơn chị em ruột nữa! Lệ Ái Lan vì không muốn phân biệt ruột hay nuôi , nên đã đặt tên của hai người họ giống nhau.

Đang lúc ôn lại chuyện xưa , cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa , Lãnh Thiên Nguyệt hồi hồn , giọng lạnh nhạt chứa vẻ mệt mỏi '' Ai? ''

'' Là tôi '' Mặc Kỳ Thiên ở ngoài nói.

Lãnh Thiên Nguyệt nhíu mày , Mặc Kỳ Thiên đến đây làm gì?

Đi ra mở cửa ra , né một bên , ý bảo Mặc Kỳ Thiên đi vào , mời ngồi , Lãnh Thiên Nguyệt hỏi '' Mặc tổng? Tới đây làm gì? ''

Mặc Kỳ Thiên nhìn chằm chằm thân hình nóng bỏng của cô , như muốn xuyên qua cái áo sơ mi đó , không trực tiếp trả lời cô , hắn nói '' Lãnh phó tổng có sao không? ''

Nói đến Lãnh Thiên Phong , trong mắt Lãnh Thiên Nguyệt hiện lên một cỗ máy chua xót như muốn khóc nhưng cô vẫn cố ra vẻ nhàn nhạt '' Không sao , bị gãy chân , tay và một số vết thương nhỏ thôi ''

Thấy cô chua xót nhưng vẫn cố tỏ vẻ khiến tim Mặc Kỳ Thiên hung hăng co thắt , không kềm lại được Mặc Kỳ Thiên đứng lên , trong lúc Lãnh Thiên Nguyệt đang cố gắng đè nén bi thương thì Mặc Kỳ Thiên đã quỳ một chân xuống sau lưng cô và ôm eo cô từ sau lưng , cằm đặt lên vai cô , môi mỏng mấp máy '' Bảo bối , đừng buồn ! ''

Lãnh Thiên Nguyệt ngẩn người!

Chưa kịp tỉnh táo , Mặc Kỳ Thiên lập tức đứng dậy xoay người đi ra cửa , cái gì cũng không nói trừ '' Anh về , đừng quá lo lắng không thì sinh bệnh ''

Lãnh Thiên Nguyệt sau khi tỉnh táo , cũngr không nói gì chỉ thấy l*иg ngực cô phập phồng tượng trưng cho việc tim đang đập ngay cực độ!

Mà cô nào hay , Mặc Kỳ Thiên không về Mặc thị củng không về biệt thự Mặc gia , mà chạy tới nơi gần bệnh viện nhất ! Tổng bộ Huyết Long.

Chạy nhanh vào phòng nghỉ của cấp cao , rẽ vào phòng của của anh , lột hết quần áo trên người ra , chạy vào phòng tắm , bật vòi sen nước lạnh..

Môi mỏng bật ra một chữ chửi tục '' Shit! ''

Chỉ có trời mới biết khi nãy lúc ôm Lãnh Thiên Nguyệt , bàn tay thô ráp màu đồng ôm lấy cái eo thon gọn , tuy qua một lớp áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mịn màng của làn da trắng noãn.. Tuy chỉ ôm eo nhưng anh có thể cảm giác vật ở bụng dưới đang ngóc đầu dậy .. cho nên anh mới nhanh chóng tạm biệt cô mà đi về sợ ở lại lâu thêm chút anh sẽ không kềm được mà đè cô xuống dưới thân một ngụm ăn sạch cô.

Sắc trời của A Thị đã chuyển sang màu đen , trên bầu trời đen lấp lánh những ánh sao.

Trong phòng bệnh Vip của bệnh viện lớn nhất A Thị , bệnh viện Nhất Thạnh. Lãnh Thiên Nguyệt đang dùng nĩa đưa táo vào miệng Lãnh Thiên Phong đang nằm trên giường bệnh. Lãnh Dạ ngồi ở ghế sô pha trầm tư.

Hồi lúc chiều , Mặc Kỳ Thiên vừa đi , Lãnh Dạ cũng vừa về , sau khi Lãnh Thiên Nguyệt thay đồ hoàn chỉnh thì Lãnh Thiên Phong tỉnh dậy. Lãnh Khiêm Ân cùng Lệ Ái Lan và Lãnh Nhất Phong lập tức vào thăm. Nhưng vài tiếng trước đã bị Lãnh Nhất Thiên ' đuổi ' về.

Lãnh Thiênn Phong nằm trên giường bệnh cười to '' Chị a! Em vẫn còn một tay mà! '' Thấy Lãnh Thiên Nguyệt chăm chú cắt táo rồi đút cho mình Lãnh Thiên Phong không nhịn được mà châm chọc!

Chưa kịp Thiên Nguyệt trả lời , Nhất Thiên đã lên tiếng '' Hồi nãy , anh về Lãnh thị xem lại camera quan sát ở gaara , rất rõ , không hề bị ai động tay động chân , có nghĩa ý tưởng đó chỉ mới lóe ra đã thực hiện ngay ! ''

'' Thật ngu ngốc '' Lãnh Dạ thở ra một ngụm khói trắng của thuốc lá

Thiên Nguyệt dừng động tác đút táo lại cho Thiên Phong , đặt táo lên bàn , đi ra cửa sổ đầu giường , cười nhạt một cái '' Nữ nhân đúng không? ''

Nhất Thiên cười lạnh '' Bọn nữ nhân ngu xuẩn ấy .. '' Con ngươi đen vốn lạnh lùng bây giờ đã đầy sự tức giận '' Chỉ biết ghen tị ... không chịu nghĩ tới hậu quả ... ''

Lãnh Dạ cầm điếu thuốc bóp nát nó trong tay , không ngại nó đang cháy. Ga giường trắng đặc trưng của bệnh viện bằng phẵng từ từ nhăn nhún trong lòng bàn tay của Lãnh Thiên Phong. Móng tay được sơn đen bóng từ từ bấu vào lòng bàn tay mịn màng trắng như sữa của Lãnh Thiên Nguyệt nhưng cô không cảm thấy đau! Tất cả điều đó tượng trưng cho việc bọn họ đang rất tức giận!!!!

Lãnh Thiên Nguyệt nhàn nhạt hỏi '' Là ai? '' Híp mắt lại '' Là con tiện nhân nào? ''

Thêm Bình Luận