Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 41: Không có sức phản kháng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngọc Hân –

Đầu bên kia điện thoại, khi Lam Ngọc nghe Vu Thiện bắt máy, nóng lòng hỏi: “Thiện Nhi, em không sao chứ? Âu Dương Lãnh bắt nạt em hả?” Biết hôm nay là ngày cô kết hôn, vốn muốn tới tham dự hôn lễ nhưng bị ba cản lại. Thì ra là Âu Dương Lãnh tàn nhẫn bảo mình không thể xuất hiện trước mặt cô, Lam Ngọc không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là điện thoại cho Vu Thiện, muốn xác định bây giờ cô có ổn hay không. Lê%Quý*Đôn

“Em không sao, anh đừng lo lắng.” Vu Thiện cố gắng bình tĩnh nói, khóe mắt liếc thấy Âu Dương Lãnh đang nhìn mình chăm chú, sợ bị Âu Dương Lãnh biết là Lam Ngọc gọi điện thoại cho cô, chuyện ngày đó đến bây giờ cô còn nhớ.

“Thiện Nhi, em thật không sao chứ? Âu Dương Lãnh không phải người tốt lành gì, em phải cẩn thận.”

“Vâng, em sẽ cẩn thận.” Vu Thiện nở nụ cười, cảm giác được người khác quan tâm khiến cô vô ý nở nụ cười, còn Âu Dương Lãnh lại cảm thấy nụ cười này cực kỳ chướng mắt.

“Em còn có thể đi học không?” Lam Ngọc thử hỏi, cho dù cô lập gia đình, anh ta cũng sẽ không buông bỏ.

“Vẫn đi.” Còn chưa nói hết điện thoại đã bị người khác đoạt lấy, cô quay đầu nhìn lại, bóng dáng Âu Dương Lãnh cho cô cảm giác bị áp bức đã đứng sau lưng cô.

“Đừng để cho tôi biết cậu gọi điện thoại cho cô ấy một lần nữa, hậu quả cậu sẽ không tưởng tượng nổi đâu.” Giọng âm u của Âu Dương Lãnh vang lên, Vu Thiện sững sờ nhìn anh, anh dựa vào gì mà uy hϊếp học trưởng Lam Ngọc!

“Anh…” Lam Ngọc không ngờ Âu Dương Lãnh đang ở bên cạnh Vu Thiện, nhất thời nổi giận, nhưng anh ta không nói ra được câu gì khác.

“Nói cho người đứng đầu nhà cậu, nếu muốn lấy được đơn đặt hàng của tập đoàn Âu Dương, bảo ông ta dạy dỗ cậu cho tốt vào.” Âu Dương Lãnh nói xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Vu Thiện có vẻ hơi nổi giận: “Sao? Tức giận?”

“Anh… Dựa vào đâu mà anh up hϊếp học trưởng Lam?” Vu Thiện nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh, mới vừa rồi cô nghe thấy lời đe dọa trắng trợn của Âu Dương Lãnh, anh ta dựa vào gì chứ?

“Dám cả gan tranh giành người phụ nữ của tôi, chút dạy dỗ này được xem là gì? Em đau lòng?” Âu Dương Lãnh nhìn vẻ mặt cô hơi tức giận, cô giận đẹp thật, anh còn nhớ lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô, chính là bị vẻ giận dỗi của cô thu hút.

“Anh… Vô liêm sỉ!” Vu Thiện nổi nóng, nhưng không cách nào phản kháng lại lời anh nói, đúng vậy, hôm nay là ngày cưới của bọn họ.

“Tại sao? Em sẽ không quên chứ? Em đã là vợ của tôi!” Âu Dương Lãnh ghé sát vào cô, cả người gần như dính vào trên người cô.

“Anh tránh ra, không muốn.” Vu Thiện bị ép ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch, ký ức đêm đó chợt hiện về trong đầu cô, cô khuất nhục cả một đêm, làm sao cô quên được! Còn Âu Dương Lãnh bây giờ đang làm gì vậy.

“Tránh ra? Em quên thân phận của em rồi?” Âu Dương Lãnh tiếp tục áp sát, chứng kiến bộ dạng hoảng sợ của cô, trong lòng đột nhiên không thoải mái, đây là cô đang ghét bỏ mình?

“Anh…” Vu Thiện không phát hiện anh thay đổi, dáng vẻ của anh bây giờ rất giống với tình huống đêm đó, cô không muốn, không muốn bị anh chiếm đoạt một lần nữa đâu!

“Không có phép em nghĩ tới những người đàn ông khác, tôi sẽ nhổ tận gốc từng người từng người một xuất hiện trước mặt em!” Cả người Âu Dương Lãnh nằm trên người cô, bàn tay di chuyện loạn xạ trên người cô, miệng nói lời uy hϊếp, nhưng hành động lại cực kỳ dịu dàng.

“Anh… Tránh ra! Buông tha cho tôi!” Vu Thiện cứng người chống cự hành động của anh, hai tay chống lên l*иg ngực anh, ngăn cản anh dựa sát gần, cô không muốn bị anh chạm vào, ký ức đêm đó quá kinh khủng.

“Hôm nay là đêm tân hôn, em nhất định phải phòng thủ?” Âu Dương Lãnh nâng khuôn mặt tuấn tú lên hỏi, nhìn mắt cô đang nhuốm vẻ sợ hãi, nếu là vợ anh, sẽ phải chuẩn bị đón nhận.

“Tôi… Anh… Tối nay có thể không muốn được không?” Vu Thiện nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi hỏi, hi vọng Âu Dương Lãnh đừng ép buộc cô, đáng tiếc trong mắt Âu Dương Lãnh lại cho rằng cô vì người đàn ông khác mà không muốn giao mình cho anh.

“Bị tôi chạm qua còn ảo tưởng sẽ có đàn ông khác cần em?” Âu Dương Lãnh dễ dàng hiểu rõ ý tứ trong mắt cô, đã gia nhập vào dòng họ nhà Âu Dương, còn vọng tưởng người đàn ông khác?

“Tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?” Vu Thiện không chịu nổi anh lặp đi lặp lại xúc phạm cô nhiều lần như vậy, gào khóc đánh vào ngực Âu Dương Lãnh, tại sao anh lại còn nói cô như vậy.

“Đừng khóc.” Âu Dương Lãnh thấy cô chảy nước mắt, nhất thời tâm hoảng ý loạn, vì anh nghe thấy Lam Ngọc quan tâm cô, đố kỵ trong lòng thiêu đốt khiến anh không để ý tới muốn dập tắt cơn giận của mình, lại quên mất cảm thụ của cô.

“Ô, ô, tại sao có thể như vậy!” Mặc dù Vu Thiện rất không muốn khóc lóc trước mặt anh, nhưng nước mắt giống như tự nhiên, không ngừng rơi xuống hốc mắt, muốn ngừng mà không ngừng được.

“Đừng khóc, ngoan.” Âu Dương Lãnh tiếp tục an ủi cô, bàn tay không ngừng vuốt ve sau lưng cô, để cô thỏa sức khóc trong ngực mình, trong khoảng thời gian này đã uất ức cô rồi.

Khi anh an ủi, Vu Thiện chẳng những không ngừng khóc, ngược lại khóc càng thương tâm hơn. Âu Dương Lãnh không còn cách nào đành hôn nhẹ lên môi cô, ý muốn cô ngừng khóc, anh không biết thì ra cô lại khóc thành như vậy, trằn trọc hôn lên đôi môi hoa hồng đỏ mọng của cô, bên tai nghe tiếng khóc cô dần dần ngừng lại, chân mày thoáng thả lỏng, nở nụ cười nhàn nhạt.

Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh đột nhiên dịu dàng hôn ngừng khóc, nhận ra anh đang hôn mình, sau đó cứng người yên lặng chịu đựng nụ hôn chứa sự thương hại. Còn Âu Dương Lãnh, lúc cô ngừng khóc muốn ngừng hôn mà không được, tiếp tục hôn lên môi cô, du͙© vọиɠ trong người thức tỉnh, khát vọng mãnh liệt muốn cô đang sục sôi trong lòng.

“Ô ô, không muốn!” Mặc dù Vu Thiện cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn cho Âu Dương Lãnh cởϊ qυầи áo, cả người hiện ra trước mặt Âu Dương Lãnh. Anh không khỏi khen ngợi, sờ từng chỗ trên người cô, không để ý cô ngăn cản, lần nữa muốn cô, cho đến khi đạt được sảng khoái mới dừng lại.

Âu Dương Lãnh ôm cả người Vu Thiện vào sát ngực mình, thương tiếc nhìn cô vì không chịu nổi mình, trên mặt còn để lại dấu vết màu hồng mê người, làm trái tim anh có cảm giác thỏa mãn.

Hết chương 41
« Chương TrướcChương Tiếp »