- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
- Chương 4: Khó chịu
Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 4: Khó chịu
“Cô Vu, cô đừng như vậy, không tốt cho thân thể của cô đâu.” Thím Lan không bị giọng nói không tốt của cô dọa lui, ngược lại đi tới bên cạnh cô, cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt cô, thầm thở dài, thiếu gia đã dọa cô Vu thành bộ dạng như thế này, sau này sao cô Vu yêu thiếu gia được chứ. lqđôn
“Đi đi, đừng động vào tôi.” Vu Thiện nhíu mày, trên khuôn mặt người phụ nữ tự xưng là thím Lan, hiện ra vẻ quan tâm không phải là giả vờ, bà ta muốn làm gì?
“Haizzz, cô Vu, cô đồng ý với thiếu gia đi, đối với cô như vậy không tốt.” Mặc dù thím Lan không biết tại sao thiếu gia phải đối xử với cô Vu như vậy, nhưng bà tin thiếu gia làm như vậy nhất định là có ý của cậu ấy.
“Anh ta bảo bà làm thuyết khách?” Vu Thiện chán ghét nhìn bà, sắc mặt thoáng cái khó coi, mình ngoan ngoãn ở nhà với mẹ, lúc nào thì chọc tới người đàn ông kia, ngay cả người làm cũng muốn chen một chân vào?
“Cô Vu hiểu nhầm rồi, là thím Lan vượt khuôn!” Thím Lan không ngờ tâm lý đề phòng cô lại nặng nề như vậy, một chút gió thổi cỏ lay, cô sẽ xù lông toàn thân lên bảo vệ mình.
“Vậy bà đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.” Vu Thiện không để ý tới bà, trong lòng đang nghĩ tới một chuyện khác, từ tối hôm qua đến bây giờ mình chưa về nhà, có thể mẹ đang lo lắng cho mình không? Còn bên ba sao còn chưa tới đưa mình về?
“Vậy cô Vu có chuyện gì thì cứ lớn tiếng gọi thím Lan nhé.” Thím Lan thấy cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với mình, cũng không muốn tự tìm mất mặt, dù sao bây giờ cô ấy bị thiếu gia trói như thế, cho dù ai cũng chẳng có tâm tình tốt được.
“Vâng.” Vu Thiện chỉ phát ra một chữ đơn, sắc mặt khó coi như cũ, cô không cần người khác đồng cảm. Huống chi chuyện này vốn không liên quan gì tới cô, ghê tởm nhất chính là ba, thế mà xem mình như hàng hóa đưa tới trên giường người đàn ông khác!
“Vậy cô Vu, thím Lan đi ra ngoài đây!” Thím Lan nhẹ giọng thở dài, lặng lẽ ra khỏi phòng, nhưng bà cũng không khóa cửa, đề phòng cô Vu có chuyện gì, mình có thể kịp thời xuất hiện.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Vu Thiện bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại tất cả chuyện quái quỷ xảy ra tối hôm qua. Ba đột nhiên bảo mình về nhà ăn cơm, còn người phụ nữ hầu hạ bên cạnh ba, lần này chẳng những không nói lời khó nghe, ngược lại vẻ mặt ân cần, lúc ấy cô vẫn còn rất chán ghét, muốn mình cẩn thận một chút. Nhưng không ngờ rằng cô chỉ nói một câu với ba, uống một ngụm trà thôi, thế mà tỉnh dậy lại chính là ở chỗ này?
Cô phải đi về xem, hỏi sao ba lại đối xử với mình như vậy, cho dù mình không được ông ta cưng chiều, cũng không thể đưa mình tặng cho người khác chứ? Cô là người, không phải là hàng hóa! Cô muốn vì mình lấy lại công đạo, nhưng mình phải rời đi như thế nào đây?
“Thiếu gia, cậu đã về?” Lầu dưới đột nhiên truyền tới giọng nói của thím Lan, giọng rất lớn, hình như là cố ý nhắc nhở mình, người đàn ông kia trở lại? Anh ta nghĩ thế nào để đối phó với mình? Cô mới không tin, người đàn ông kia lại thật lòng muốn kết hôn với mình.
“Lãnh, phòng của anh ở đâu?” Giọng nói đặc biệt nũng nịu của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện dưới lầu, khiến cho Vu Thiên khó tránh khỏi tràn đầy tức giận, anh ta mang phụ nữ về nhà? Trong lòng có cảm giác phiền não.
“Ở lầu hai, bảo bối, muốn à?” Dưới lầu, một người phụ nữ xinh đẹp bám vào trong ngực Âu Dương Lãnh, bộ dạng vô cùng mềm mại khiến Âu Dương Lãnh nhíu mày, thím Lan nhìn thấy trực tiếp cau mày, mới vừa rồi bà cô ý lớn tiếng hỏi thăm thiếu gia đã về, cô Vu cũng nghe được chứ?
“Lãnh, anh quá mạnh mẽ, làm hại Mỹ Nhi muốn đây này!” Người phụ nữ không chút xấu hổ nói, tuyệt đối không để ý người làm đang có mặt ở đó. Không biết tại sao hôm nay Lãnh lại mang mình về nhà họ Âu Dương, từ trước tới bây giờ cũng chưa từng mang bất kỳ người phụ nữ nào về nhà, sao lại không khiến cô ta vui vẻ cho được!
“Đi thôi, chúng ta đi lên lầu.” Anh ôm eo nhỏ của người phụ nữ, xoay chuyển bước chân rồi đi lên lầu. Đương nhiên anh biết vừa rồi thím Lan cố ý lớn tiếng hỏi mình, là để cho Vu Thiện biết mình trở về, anh muốn lên xem cô có khỏe không.
“Lãnh, anh nôn nóng quá.” Người phụ nữ tiếp tục cười duyên đi theo anh lên lầu hai, trong lòng cô ta tràn đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên mình tới nhà anh, có thể đi vào phòng anh, nếu như mình cố gắng một chút, có phải có thể ngồi lên vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương hay không!
“Không vội, em chịu được sao?” Âu Dương Lãnh cười lạnh, trong lòng vô cùng chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục trêu chọc người phụ nữ. Những người phụ nữ này thật tham lam, vì chiếm được ghế phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương, mà không ngại có ý định dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào trên người mình.
“Anh thật là hư. Lãnh… Cô ta là ai?” Mỹ Nhi đi tới trước cửa mở miệng hỏi, vốn muốn trực tiếp nhào lên trên giường, nhưng phát hiện có một người phụ nữ đang trợn to mắt quan sát, lạnh lùng nhìn mình, trên người phát ra hơi thở giống như Lãnh!
Âu Dương Lãnh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn Vu Thiện nằm trên giường anh, hôm nay anh đang làm việc trong tập đoàn Âu Dương, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nhiễu loạn trái tim anh.
“Lãnh, nói chuyện với anh đó, cô ta là ai? Tại sao ở trên giường của anh?” Ngón tay Mỹ Nhi chỉ vào Vu Thiện, giọng nói the thé, nơi này vừa nhìn thì biết là phòng đàn ông, chỗ này chính là phòng của Lãnh, người phụ nữ này không biết liêm sỉ chút nào, thế mà dám leo lên giường của Lãnh!
Trên khuôn mặt Vu Thiện thoáng hiện vẻ khó chịu, nếu không phải mình không thể động đậy, sao cô sẽ cho phép mình bị một người phụ nữ chỉ vào mũi mà mắng, còn tội đồ đầu sỏ chính là người đàn ông đứng tựa cửa, vẻ mặt anh ta là không có ý định lên tiếng?
“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao leo lên giường của Lãnh?” Mỹ Nhi không được Âu Dương Lãnh đáp lại, nên phát tiết tức giận lên trên người Vu Thiện, một cái tát nện lên mặt Vu Thiện khiến mặt cô lệch đi, bên trái khuôn mặt thoáng chốc hiện lên dấu vết năm ngón tay đỏ rực.
“Bốp,” âm thanh vang dội đánh thức thần kinh Âu Dương Lãnh, anh không ngờ Mỹ Nhi lại ra tay đánh Vu Thiện, nhất thời không kịp ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh lệch qua một bên, vệt đỏ lập tức hiện bằng một bàn tay cỡ lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Âu Dương Lãnh nổi giận, lúc anh đang muốn hung hăng dạy dỗ Mỹ Nhi thì nhìn thấy vẻ mặt Vu Thiện đầy hận ý nhìn chằm chằm Mỹ Nhi, ánh mắt kia ngay cả anh là một người đàn ông cũng thấy hoảng sợ, anh đứng im không nhúc nhích.
“Người phụ nữ đê tiện!” Vu Thiện chậm chạp quay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, trên gương mặt đau rát nhắc nhở mình thật sự là bị đánh, đây là sau khi bị ba đánh, lần thứ hai bị đánh, lại còn là do một người phụ nữ không quen biết. Cô hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, lửa giận trong lòng bốc cháy! Nếu như không phải mình bị trói lại, cô nhất định sẽ đánh trả!
“Cô mới là phụ nữ đê tiện!” Mỹ Nhi bị chọc giận, mặc dù mình bị ánh mắt lạnh như băng của cô ta khiến kinh hoảng, không dám tiến lên một bước, nhưng từ thái độ Lãnh không ngăn cản thì biết được, người phụ nữ trước mắt này chỉ là cố ý leo lên giường Lãnh, cho nên Lãnh mới mặc kệ để mình đánh cô ta.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
- Chương 4: Khó chịu