Tôn Nguyệt vội vàng hòa giải: "Thưa bà, tôi cảm thấy trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, như này đi, ngài lấy ra hai bản kiểm tra của con dâu ngài, sau đó chúng ta thử đối chiếu xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu rồi lại giải quyết có được hay không? Tôi vẫn rất tin tưởng vào trình độ của bác sĩ Lâm!"
"Được!" Người đàn bà cắn răng đứng dậy: "Các cô muốn xem, vậy thì tôi sẽ cho mọi người cùng xem! Xem xem bác sĩ dởm của bệnh viện mấy người hại chết cháu tôi như thế nào!"
"Ngài có ý gì? Mọi chuyện vẫn chưa..."
"Tôn Nguyệt! Lâm Vãn! Hai người đi ra đây cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lời còn chưa nói hết, Tôn Nguyệt đã nghe thấy ở cửa có người đang gọi mình và Lâm Vãn, cô ấy vội vàng chạy ra mở cửa thì phát hiện chuyện này đã quấy rầy đến cả viện trưởng.
"Viện... viện trưởng, ngài tới rồi sao, việc này..."
"Cô nhìn xem dưới tầng đã thành cái dạng gì rồi! Tôi còn có thể không đến sao?"
Viện trưởng đã hơn năm mươi tuổi cũng giận đến sắc mặt đỏ bừng mà chỉ ra bên ngoài, sau đó quát Tôn Nguyệt một trận.
"Dưới tầng thế nào rồi?"
Tôn Nguyệt vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ để kiểm tra, Lâm Vãn cũng đi theo, chỉ thấy một đám đàn ông đang kéo băng rôn màu trắng, không ngừng chửi mắng bằng lời lẽ kích động, thậm chí trên tay còn cầm trứng gà đập vào mấy người bảo vệ đang ngăn bọn họ lại.
Nhìn thấy cảnh này, người đến khám bệnh cũng bị dọa sợ đến mức nhanh chóng né tránh.
"Bác sĩ dởm! Đi ra đền mạng cho con trai tôi!"
"Bác sĩ dởm Lâm Vãn! Không có trình độ thì làm bác sĩ cái gì?"
"Mọi người không nên khám bệnh ở đây! Sẽ hại chết bản thân đấy!"
Thậm chí những người đó còn in ảnh chụp của Lâm Vãn ra thành ảnh đen trắng, dán lên băng rôn, dùng bút đỏ gạch một dấu X thật to và viết những chữ màu đen xiêu xẹo lên trên băng rôn.
"Bác sĩ dởm Lâm Vãn, trình độ không tốt, cướp của gϊếŧ người!"
Sắc mặt viện trưởng cực kỳ khó coi, ông ta đi vào phòng khám bệnh: "Đây là kết quả được giữ lại khi người bệnh đến đây kiểm tra, Lâm Vãn, cô tự xem đi."
Lâm Vãn nhận lấy tờ kiểm tra trong tay viện trưởng, sau đó nghiêm túc xem xét và phán đoán. Mấy phút sau, ngực cô phập phồng, chân mày nhíu chặt.
Tôn Nguyệt cũng đến bên cạnh xem cùng, sau khi xem xong, cô ấy lập tức trợn mắt há mồm, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Lâm Vãn, cô... cô thật sự chẩn đoán sai bệnh tình sao?"
Tờ kiểm tra cho thấy quả thật bệnh tình có triệu chứng nặng thêm nhưng không hề nghiêm trọng đến mức không thích hợp mang thai.
Sắc mặt Lâm Vãn trắng bệch nhưng cô vẫn rất tĩnh táo: "Đây không phải là tờ kiểm tra mà tôi nhìn thấy ngày đó."
Viện trưởng run rẩy chỉ tay vào Lâm Vãn: "Từ lúc có kết quả, tờ kiểm tra này vẫn luôn được lưu trong kho hồ sơ, nó hoàn toàn giống với bản mà người bệnh lấy ra, cũng giống hệt với kết quả kiểm tra ở bệnh viện khác! Cô giải thích thế nào về việc bản cô nhìn thấy không phải là cái này?"
Lâm Vãn cũng không biết tại sao lại như vậy nhưng cô có thể khẳng định rằng đây không phải là kết quả kiểm tra mà cô nhìn thấy ngày đó.
Có người muốn hãm hại Lâm Vãn, kể từ lúc ở thành phố S đã có người tính kế và quấy rối cô, lần này còn tốn nhiều công sức như vậy, dùng tính mạng của một đứa bé chưa chào đời để hãm hại cô!
Lâm Vãn vô cùng tức giận và sợ hãi nhưng cô buộc phải giữ được tĩnh táo, nhắm mắt lại, cô nói: "Tôi yêu cầu để người bệnh quay về đây để tiến hành kiểm tra một lần nữa."
Viện trưởng cũng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lạnh lùng: "Vậy người bệnh sẽ trở về bệnh viện của chúng ta để tiến hành kiểm tra một lần nữa, ngày mai có thể sẽ có kết quả, Lâm Vãn, tốt nhất cô đừng gây rắc rối cho tôi, nếu không đợi đến khi có kết quả kiểm tra, bệnh viện chắc chắn sẽ không bảo vệ cô!"
Tôn Nguyệt không ngờ việc này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, cô ấy lo lắng nhìn Lâm Vãn.
Người đàn bà thấy vậy cũng cắn răng nghiến lợi mắng: "Bác sĩ dởm! Cô sẽ gặp báo ứng!"
Bởi vì người thân quá kích động làm ảnh hưởng đến trật tự của bệnh viện nên Tôn Nguyệt buộc phải để Lâm Vãn nhanh chóng đi về trước.
Trên đường về nhà, sắc mặt Lâm Vãn vẫn trắng bệch, cô không sợ hãi mà cảm thấy khó chịu.
Từ lúc lựa chọn nghề nghiệp này, trong lòng cô vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình, cho dù thế nào thì cô cũng tin rằng bản thân sẽ không mắc phải những sai lầm rõ ràng như đánh giá sai kết quả kiểm tra.
Nghĩ đến lời mắng vừa rồi của người nhà bệnh nhân và hình ảnh đen trắng trên băng rôn cùng với đứa bé có thể đã bị lợi dụng, trong lòng Lâm Vãn lập tức cảm thấy khó chịu.
Không một bác sĩ nào thích việc bị bạo hành y tế, cũng không một bác sĩ nào mong muốn nhìn thấy một sinh mạng mất đi bởi vì mình.
Lấy điện thoại di động ra, Lâm Vãn muốn gọi cho Chu Ngạn Bác nhưng cuối cùng vẫn bỏ máy xuống.
Bây giờ anh ấy chắc đang họp, cũng không có thời gian nghe điện thoại.
Lâm Vãn lết cơ thể mệt mỏi trở về nhà, vừa mở cửa đã phát hiện có người đang ngồi trên ghế salon.
Đường Kiến Bưu cười híp mắt nhìn cô: "Vãn Vãn, về rồi à?"