Tóc gáy sau lưng Lâm Vãn dựng thẳng, cô biết người đàn ông này lợi hại, nhưng chắc không lợi hại đến mức này chứ?
Trước đó cô không quen biết anh, chỉ dựa vào mấy câu nói của cô mà anh đã đoán được tất cả?
Nín thở, Lâm Vãn nhìn vào đôi mắt như sắp hút cô vào vòng nước xoáy của Giang Cẩn Đình, siết chặt nắm tay ép mình phải tỉnh táo lại.
Anh không thể biết được, nói không chừng đó chỉ là suy đoán, cố ý dọa cô mà thôi.
Lâm Vãn an ủi chính mình, bắt đầu bình tĩnh nhìn thẳng vào Giang Cẩn Đình, thậm chí còn giả bộ tỏ ra bất mãn.
"Lời này của anh Giang là có ý gì? Con của tôi tất nhiên là con của chồng tôi!"
Giang Cẩn Đình nheo mắt, hiển nhiên anh không tin: "Lâm Uý nói với tôi, bác sĩ Lâm tốt nghiệp rồi lập tức kết hôn, cho đến nay vẫn luôn không có con."
Hiện tại có nhưng lại muốn phá bỏ, điều này khiến người ta dễ sinh lòng nghi ngờ.
Đương nhiên Lâm Vãn cũng hiểu ý tứ ẩn sau lời nói của Giang Cẩn Đình, đầu óc cô nhanh chóng vận chuyển.
"Anh Giang cũng đã nói, tôi tốt nghiệp thì lập tức kết hôn, lúc đó công ty của chồng tôi vừa mới được thành lập, tôi cũng đang thực tập ở bệnh viện, không muốn có con chẳng lẽ là chuyện không bình thường sao?"
Giang Cẩn Đình không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Vãn.
Lâm Vãn cho là mình đã giải thích một cách thuyết phục, Giang Cẩn Đình cũng không phản đối, trong lòng lập tức thở dài một hơi.
Ai biết Giang Cẩn Đình lại nhìn cô rồi nói một câu: "Nếu bác sĩ Lâm không muốn có con, vì sao không làm các biện pháp phòng tránh? Bác sĩ ở khoa phụ sản mà không biết những chuyện này sao?"
Lâm Vãn chưa bao giờ thảo luận vấn đề này với bất kỳ một người đàn ông nào, gương mặt cô tức khắc ửng đỏ. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này mấy phút, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp.
Tại sao cô phải thảo luận chuyện con là của ai với một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp được hai lần? Con của ai liên quan gì đến anh ta?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tốt xấu gì người ta cũng từng cứu mình, mình cũng có việc muốn nhờ vả.
Lâm Vãn đè nén sự nóng nảy trong lòng, bình tĩnh đáp lời: "Đó là chuyện riêng của tôi và chồng tôi, anh Giang sẽ không tra đến cùng chứ?"
Nói xong lời này, dường như Giang Cẩn Đình thật sự giống một kẻ nhiều chuyện, muốn dò xét chuyện riêng tư của vợ chồng người khác.
Giang Cẩn Đình sao có thể nghe không hiểu, anh đứng lên, sắc mặt khôi phục vẻ bình thản như vừa nãy: "Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, bác sĩ Lâm, cô quá ích kỷ."
Lâm Vãn ngẩn ra, cô hiểu ý anh. Anh đang nói cô vì không muốn có con mà đi phá thai, như vậy rất ích kỷ.
Cô không phản bác, cũng đúng thôi. Mặc kệ nhân quả trong chuyện này thế nào, đúng sai ra sao, đứa bé này là vô tội, quả thực cô rất ích kỷ.
Thế nhưng, cô không còn cách nào. Vì đứa bé này có thể hủy diệt một gia đình, huỷ hoại một người.
Lâm Vãn suy nghĩ trong chốc lát, cô nói: "Anh Giang, anh cũng không hy vọng chuyện Lâm Vân bị người khác biết đúng chứ?"
Lần thứ hai Giang Cẩn Đình nhìn về phía cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Lâm Vãn bình tĩnh nhìn Giang Cẩn Đình.
Cô tiếp tục nói: "Tôi không biết nhà họ Giang định sắp xếp cho Lâm Vân thế nào, nhưng tôi biết nếu người nhà họ Lâm biết Lâm Vân mang thai con của nhà họ Giang, hẳn là không kịp chờ đợi đến ngày điều tra ra chân tướng."
"Mà hiện tại đã qua hơn một tuần, hình như nhà họ Lâm bên kia vốn cũng không biết chuyện này. Hơn nữa ngày đó anh Giang còn cố ý dặn dò, tôi đoán... có lẽ anh Giang cũng không muốn để nhiều người biết chuyện này đúng chứ?"
Giang Cẩn Đình nheo mắt lại, thật ra anh không ngờ Lâm Vãn thông minh như vậy.
Lâm Vãn đứng dậy từ trên giường, rút kim truyền nước trên tay ra, lẳng lặng nhìn Giang Cẩn Đình, sau đó... cúi mình vái chào thật sâu.
Giang Cẩn Đình nhíu mày, có chút không hiểu ý tứ của cô.
Lâm Vãn chào xong đứng lên, cô nói: "Tôi rất cảm ơn anh Giang vì tối hôm qua anh đã cứu tôi, cũng mong anh Giang có thể giúp tôi chuyện này. Tôi biết hành động của tôi rất vô ơn bội nghĩa, thế nhưng tôi mong anh Giang có thể giúp tôi giữ bí mật, giống như tôi... cũng sẽ vì anh Giang mà giữ bí mật những chuyện không muốn nói ra."
Giang Cẩn Đình nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Vãn, nở nụ cười lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Người dám uy hϊếp anh không nhiều lắm, thế nhưng phụ nữ dám uy hϊếp anh, Lâm Vãn là người đầu tiên…