Chương 8: Thực con mẹ nó không ổn!

"Tôi nếu muốn ăn em, vậy mọi người liền đợi đến sáng mai rồi."

Thời gian Vũ Thanh An thực tập cuối cùng cũng kết thúc, cậu sẽ phải quay lại trường học báo cáo kết quả, còn nếu như công ty Ngụy Âu lần này thực sự muốn thuê cậu, mình liền sẽ phải đợi đến hè này chính thức tốt nghiệp.

Mà cậu vẫn còn chút đắn đo, nếu người ta thực sự nhận rồi cũng rất khó xử. Bản thân một bước đi lên thực tập vị trí thư ký Tổng giám đốc đã rất kinh người, hơn nữa chuyện kia kia với sếp nói thế nào cũng không ổn đi?

Bởi vì hôm nay là hạn ngày cuối cùng của các thực tập sinh ở đây, công ty Ngụy Âu từ trước đến nay vốn không có tiếng ngược đãi nhân viên, việc tổ chức liên hoan đưa lên tổng giám đốc rất nhanh liền được duyệt. Tuy là không biết vị này có tới hay không nhưng vẫn có liên hoan, nhân viên nữ đều thích thú đặc biệt là những người trẻ tuổi, nếu không có được cơ hội ở gần vị kia thì với cậu Vũ Thanh An vừa giỏi lại đẹp trai này cũng không hề tồi đi.

Mọi người ban đầu kế hoạch là sẽ đi ăn nhà hàng, sau đó đi KTV thẳng đến đêm. Vũ Thanh An tất nhiên sẽ không từ chối, dù gì cũng là Tạ Như Linh tận mặt nói muốn mình đi, lại làm ở đây một thời gian cũng đã quen biết mọi người nên cũng muốn có chút kỉ niệm. Hơn nữa có vẻ vị kia sẽ không ý định đi...

Hơn cả chính là bữa ăn miễn phí đó, còn ở nhà hàng cao cấp, không đi thực quá uổng phí đi.

"Thật xin lỗi, làm ơn cho qua!"

Chẳng biết vì cái gì tối nay trên đường bộ đặc biệt đông đúc hơn so với ngày cuối tuần bình thường, Vũ Thanh An thật vất vả mới đi bộ được đến. Tuy rằng từ nhà cậu cách nhà hàng thực xa thế nhưng cả ngày nay đã tổng kết lại toàn bộ công việc đưa cho Tạ Như Linh, cậu liền bỏ mất một ngày chạy bộ, cuối cùng quyết định sẽ ra khỏi nhà sớm tự mình đi bộ đến.

Nhưng mà trời quả thực không thương, Vũ Thanh An sinh ra với tuyến mồ hôi còn xem như là miễn cưỡng, lúc này chen xong cả người thấm mồ hôi mỏng, đến cả tóc cũng mất nếp rối loạn mà rủ xuống. Đến gần nhà hàng còn vài chục bước, cậu đưa tay mở ra hai cúc áo, cảm nhận gió đi vào đặc biệt mát cũng khiến cậu thoải mái hơn, vuốt tóc tuỳ tiện ra phía sau có hơi nhụt chí bước vào, bộ dạng cậu bây giờ thật thảm hại a..

Trong nhà hàng mọi người được xếp chỗ vào phòng riêng, bàn tròn lớn ai nấy đều ngồi xuống, ngoại trừ một ghế trống tại vị trí bên cạnh Ngụy Âu Dương. Lúc Vũ Thanh An bước vào ai nấy cũng đều trêu đùa một trận, sở dĩ bình thường cậu ở công ty đều là bộ dáng cậu sinh viên, thế mà lần này đến lại thực đẹp trai, tóc tùy tiện vuốt ra làm khuôn mặt đẹp trai có chút lãnh đạm.

"Cậu Vũ, thật giống fuckboy* nha." Có người trêu đùa. (*fuckboy chỉ mấy anh đẹp zai phong lưu thu hút mấy bạn gái để chơi đùa và... xong rồi chùi mép đi mất đấy =))) )

"Không nên nha, nhìn xem cậu Vũ đường hoàng như vậy, cười lên giống mấy học trưởng trong bộ phim cẩu huyết đó."

Vũ Thanh An cũng chỉ đành cười, tầm mắt rất nhanh liếc tới người đàn ông vẫn trầm mặc ở giữa đối diện mình, hắn mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên gọn gàng, hai tay đan vào để trước mặt, ánh mắt có chút không rõ ý tứ.

Mà cái quan trọng nhất là chỗ ngồi còn lại duy nhất ở cạnh hắn, chính là ghế của mình!

Tuy trong lòng vạn phần bất mãn, Vũ Thanh An cũng chỉ có thể nín nhịn bày ra bộ dáng cười thối đến không thể thối hơn chậm rì rì đi đến chỗ ngồi. Song chính là hắn nói, "Nhanh lên chút, mọi người đều đợi cậu mới không ăn."

Mẹ nó!

Thời gian dùng bữa mọi người nói rất nhiều thứ, Vũ Thanh An chuyên tâm ăn uống, có người hỏi nói mình cũng cười hay nói qua loa có lệ, còn vị kia từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc, mọi người biết tính tổng tài cũng không tự muốn phá hư. Ngụy Âu Dương hắn từ đầu tới cuối thi thoảng sẽ cười song cũng không nói gì, chỉ có luôn đặt Vũ Thanh An trong tầm mắt khiến cậu cứ luôn phải dè chừng, mỗi lần đồng nghiệp nam bên cạnh ôm vai bám cổ nói gì đó ánh mắt kia lại sắc một chút.

Xong xuôi cả rồi, Vũ Thanh An tính cứ như thế liền không ổn bụng lấy cớ chuồn về trước, thế nhưng ai cũng đều nói phải đi.

"Vũ Thanh An, cậu không nể mặt đâu, đây là bữa liên hoan tạm biệt đấy!"

"Nào có, thế nhưng thật ngại quá, tôi không có xe đâu, đi đến KTV đó thật sự xa, không muốn làm phiền mọi người." Vũ Thanh An xua tay lựa lí do thấy ổn thoả nhất.

Lời vừa dứt xong giọng nam trầm thấp ở phía sau vang lên, "Tôi không phiền."

Tạ Như Linh cười vỗ vai cậu, "Ai nấy cũng đều đi cùng nhau có cặp hết rồi, nếu như tổng giám đốc đã tự mở lời nói không phiền vậy cậu cũng đừng từ chối ý tốt của người ta."

Mấy người đứng sau cũng gật đầu, sau đó rất nhanh đều an vị tại xe chuẩn bị đi.

Vũ Thanh An quay lại ngước nhìn vị kia một cái, nguyên bản một bộ dáng lạnh lùng sau khi mọi người đi rồi liền cười một cái, mắt hơi híp lại lộ ra một bộ dáng ranh mãnh, chớp mắt lại biến mất không thấy đâu.

Con mẹ nó!

"Xe tôi ở kia."

Im lặng đến chỗ xe hắn, xe nháy hai tiếng, người đi trước dừng lại mở cửa, Vũ Thanh An cứng người rất nhanh chui vào trong xe. Nếu để người ta thấy người này đối đãi như tiểu thư với mình, quả thật rất mất mặt.

Ngụy Âu Dương nhếch môi cười đi vòng qua mở cửa xe bước vào, tiến lại gần cậu, Vũ Thanh An giật mình muốn lui về sau lại bị cửa xe chặn lấy, "Ngụy tổng, mọi người sẽ đợi."

"Tôi biết." Bàn tay kéo qua vai cậu rút ra đai an toàn thắt vào, "Tôi nếu muốn ăn em, vậy mọi người liền đợi đến sáng mai rồi."

Trong lòng khẽ đánh một tiếng, khuôn mặt hiện lên một mạt đỏ ửng, người kia là vừa vuốt nhẹ má cậu.

Thực sự không ổn!

___________

Vũ Thanh An: Âu Dương.

Tổng giám đốc: Ừm?

Vũ Thanh An: Anh nói thật khoa trương.

Tổng giám đốc nhướn mày: Có cái gì khoa trương?

Vũ Thanh An: Là làm đến sáng đó.

Tổng giám đốc khẽ cười, liếc liếc qua Vũ Thanh An một cái, tức thì cả hậu trường liền im lặng.

Người nào đó mặt đỏ một mảng, coi như vài phút trước chưa từng tồn tại.