Chương 14: Mèo con hoài nghi.

Khi mà Vũ Thanh An xuống dưới dùng bữa trưa, cậu theo trí nhớ quản gia đã dẫn đi tới phòng ăn. Phòng ăn là một phòng lớn theo phong cách châu Âu, có một bàn ăn dài hình chữ nhật trải khăn trắng, còn có giá nến đặt chính giữa, hai bên đều xếp ghế ngay ngắn để lại một ghế lớn nhất, là của Ngụy Âu Dương.

Nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi chậm rãi đọc báo, người hầu xung quanh đang từng món từng món bày ra bàn, cậu cảm thấy mình giống như bước vào thế giới vua chúa thời xưa rồi.

Vừa tính đi đến chỗ đối diện hắn cũng là góc xa nhất, bất chợt người đàn ông ngẩng đầu lên đối cậu nói, "Ngồi cạnh tôi".

"Eh?" Nhưng không phải bình thường trong phim, gia chủ sẽ ngồi một bên, khách sẽ ngồi phía đối diện sao?

"Nó chỉ là lễ nghi cổ lỗ sĩ thôi, mau lại đây ăn." Một nữ hầu mang món cuối cùng bày ra, đưa tay xếp luôn cho cậu một bộ đĩa, Ngụy Âu Dương thẳng người, tiện tay đem tờ báo gấp lại, đặt lên trên khay cho nàng mang đi.

Vũ Thanh An tuy rất muốn ngồi cách xa hắn, thế nhưng gia chủ đã nói cũng không thể bất lịch sự đáp mình muốn ngồi đây được. Cậu đành xoay người hướng tới chỗ ghế bên tay phải phía người hầu mới bày ra.

Có lẽ Ngụy Âu Dương sinh sống ở bên Anh từ nhỏ, hắn chỉ quen ăn món Tây, Vũ Thanh An nhìn một bàn đều là các món hình thức không thua kém gì ngoài nhà hàng liền biết được hẳn vị đầu bếp cũng không tầm thường đi.

Nhưng cậu đã lâu chưa ăn đậu hũ Tứ Xuyên cả mì giăm bông, thật thèm...

Ngụy Âu Dương chậm rãi cắt thịt bò thành từng miếng, đưa mắt qua thì thấy người kia vẫn chưa động dao nĩa chỉ nhìn một bàn ăn mà ngơ ngẩn không biết nghĩ gì.

Thế nhưng người đàn ông lại như là biết rõ cậu, hắn lấy một muỗng khoai tây nghiền đặt vào đĩa thịt bò đã cắt rồi chuyển sang cho cậu, bản thân lấy lại đĩa mà Vũ Thanh An còn chưa đυ.ng tới. Hắn nói, "Mau ăn đi, lần sau tôi sẽ cho người làm món Trung Quốc".

Kì thực đầu bếp ở đây là theo hắn ở bên Anh về, cũng là người ngoại quốc, đối với mấy món Trung Quốc không am hiểu nhiều, Ngụy Âu Dương lại thích ăn đồ Tây thế nên họ càng không có làm. Bây giờ có Vũ Thanh An rồi, qua vài bữa ăn trưa hắn sớm phát hiện cậu chưa tiếp xúc đồ ăn phương Tây bao giờ, bình thường đều là ăn mấy món truyền thống, cùng lắm sẽ có vài món Hàn Quốc.

Hắn vốn đang suy tính có nên thuê thêm đầu bếp khác không, lo lắng nhóm người kia sẽ làm không đúng khẩu vị cậu. Các món phương Tây có thể nơi nào cũng giống nhau, nhưng các món châu Á mỗi nước đều có nét rất riêng, người ngoại quốc ăn có thể khó phát hiện ra, nhưng dân bản địa thì ngược lại, họ động đũa một cái liền phát hiện ra.

Vũ Thanh An lúc này đã sớm quay về với thực tại nhìn xuống đĩa thịt bò áp chảo cẩn thận, bên trên bề mặt còn có nước sốt, bên cạnh là khoai nghiền cùng rau thấy vô cùng bắt mắt. Thịt bò còn được cắt ra, đối với cậu không quen dùng dao nĩa vẫn rất tốt. Lấy một miếng cho vào miệng, vừa cắn là truyền đến độ dai của thịt bên trong, vị sốt nướng rất đặc trưng lại thêm một chút khoai nghiền thơm mùi bơ với phô mai. Vũ Thanh An đã sớm đem mấy món ăn truyền thống kia ném ra sau đầu, trước hết chính là ăn ngon mới trọng yếu. Tuy cậu mới tiếp xúc đồ ăn Tây, nhưng duy độc món này vẫn là món cậu yêu thích nhất trong mấy cái cậu thử qua.

Ăn uống xong rồi Ngụy Âu Dương lại rời đi, hắn nói cậu nghỉ trưa chiều sẽ đưa cậu đến trường. Vũ Thanh Ăn nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy ở đây cũng chưa quen cái cảm giác người người đều đứng xung quanh mình, hơn nữa chiều nay về trường mấy bản báo cáo cũng phải xem qua lại.

Cậu đứng dậy bước ra ngoài, hướng về nghĩa ngược lại mà Ngụy Âu Dương vừa đi, lúc đến cầu thang lại quay người lại. Quản gia Lâm đúng là có dẫn cậu đi quanh đây nhưng cũng bỏ qua vài nơi, một trong số đó chính là lối mà người nọ vừa đi. Cậu đứng ở đây tuy rằng đang là giữa trưa cũng không nhìn thấy được gì nhiều, trái lại với xung quanh nhà tràn ngập ánh sáng này, lối kia hai bên không có cửa sổ cũng không có đèn. Ngụy Âu Dương đi thẳng sau đó rẽ phải, lập tức biến mất trong tầm mắt cậu.

"Vũ thiếu, cậu cần gì sao?" Vừa lúc Lâm quản gia bước ra, thấy cậu đứng một chỗ chăm chú nhìn hướng ngược lại liền hỏi.

Vũ Thanh An giật mình, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, "Không có, cảm ơn".

Thẳng đến khi bóng dáng thanh niên khuất trên tầng Lâm quản gia mới xoay người nói gì đó với nữ hầu đang đứng đằng sau, đợi nàng theo bước Vũ Thanh An vừa lên lầu rồi mới xoay người chậm rãi đi về phía ngược lại.

Ông rẽ tay phải, đi thêm vài ba bước chính là cánh cửa sắt lớn, mở nó ra trước mặt là lối đi dài tối tăm với vài ba bóng đèn treo trần cũ kĩ, ánh đèn vàng hắt xuống khiến cho nơi này đặc biệt tĩnh lặng lại mang chút không khí quỷ dị. Lâm quản gia vẫn tiếp tục bước đi, đến thẳng khi trước mặt là bức tường chắn ông mới dừng lại, bên cạnh là cánh cửa gỗ trắng hơi mục nát, nếu để ý phía trong còn truyền ra thanh âm có người nói chuyện.

"Cậu thật sự thích người kia sao?" – Loáng thoáng giọng người đàn ông.

Đáp lại hắn không có gì khác ngoài tiếng "huỵch" liên tục.

Âm thanh truyền ra đứt quãng, sau đó trở nên đều đặn, tần suất mỗi lúc một nhanh, phải đến 15 phút sau nó mới dừng lại, mà suốt quá trình người đàn ông ngoại trừ câu hỏi đầu ra cũng không nói gì thêm.

"Cậu ấy làm tôi cảm giác rất lạ, hoàn toàn khác biệt. Và đến khi cậu gặp Vũ Thanh An, cảm giác như... không chân thật." – Chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Ngụy Âu Dương.

Mỗi khi tiếp cận Vũ Thanh An, sâu thẳm bên trong hắn như có cái gì đó đang gào thét muốn thoát ra. Suốt một năm qua hễ cứ nhìn thấy cậu xuất hiện trong khu của hắn liền cảm giác như ngày đó tâm trạng sẽ tốt hơn, tất cả hình thành một thói quen. Đến khi hắn nhận ra rồi mới biết được, hóa ra người kia ảnh hưởng đến hắn nhiều như thế nào, hóa ra hắn để ý đến cậu nhiều như thế nào. Giống như tất cả không phải vì một tháng cậu thực tập ở Ngụy Âu thị, và chính là vì lần đầu gặp mặt kia kéo dài đến thẳng thời điểm đó trở thành chất xúc tác nhắm thẳng vào tâm trí hắn.

Lâm quản gia đẩy cửa bước vào, bên trong là căn phòng rộng lớn, chính giữa dựng một võ đài nhỏ, nom đằng sau có rất nhiều màn hình theo dõi cùng bàn điều khiển, bên tay trái bị treo rèm đen kín, phía còn lại là chỗ bàn ghế - nơi Leo đang ngồi. Còn Ngụy Âu Dương hiển nhiên hắn đang đứng trên võ đài được dựng giữa phòng, cả thân trên ở trần lộ ra cơ bắp, người bao một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc cũng vì mồ hôi mà hơi rũ xuống. Ngụy Âu Dương thấy ông đi vào cũng không phản ứng gì tiếp tục quay lại hướng bao cát đấm tới, mỗi lần bao tay da tiếp xúc với bao là một tiếng "huỵch" mạnh mẽ lại vang lên khắp căn phòng.

Leo coi vẻ lười biếng nằm dài trên ghế sofa, chân gác lên bàn trước mặt, "Tôi không rõ ràng, chẳng qua chỉ là một con cừu non vừa mắt ở quán bar thôi sao?"

"Ngài Ngụy, Vũ thiếu đã phát hiện ra điểm khác thường, cậu ấy tuy rằng không để ý nhiều nhưng vừa rồi rõ là đã có hoài nghi." Lâm quản gia lên tiếng.

Lời ông vừa dứt, Leo lập tức ngồi thẳng dậy có chút khó tin được. Phải biết rằng nơi này là nhà chính của Ngụy gia, mà Ngụy Âu Dương cũng không phải chưa bao giờ mở tiệc lớn ở đây, có bao nhiêu người qua lại suốt vài tiếng trong căn nhà cũng khó mà tìm ra điểm khác lạ ở nơi này. Thế nhưng chỉ một cậu thanh niên còn đang học đại học mới bước vào nhà chưa đầy nửa tiếng đã nhìn ra điểm không bình thường, nếu không nói là thông minh thì chính là lực quan sát vô cùng nhạy bén, nhanh như thế đã phát hiện ra.

Nhìn biểu cảm của Leo, Lâm quản gia cũng nghĩ lại, quả thực lúc đó ông cũng không phải không ngạc nhiên. Ngay từ đầu Ngụy Âu Dương đem một thanh niên dung mạo không hề tầm thường về ông liền biết được cậu không phải người đơn giản mà có thể được sự quan tâm yêu thích của ông chủ. Đến khi dẫn cậu thăm dò căn nhà, nhìn cậu liếc qua cửa sổ hướng về phía nhà kính, nhìn cậu xem xét những căn phòng ông bỏ qua bằng ánh mắt đăm chiêu, ông suýt chút nữa liền không giấu được nét hốt hoảng trong đáy mắt.

Người thanh niên này tuy rằng biểu hiện luôn ngơ ngác dễ bị bắt nạt, nhưng có lúc từng cái nhăn mày, trong đáy mắt lại lóe lên ánh sáng không rõ ràng, luôn nắm bắt mọi thứ xung quanh nhanh chóng, đối diện với Ngụy Âu Dương lại có chút dè chừng không tự nhiên. Nếu không phải cậu là hắn trực tiếp đưa về lại thêm suy nghĩ tùy hứng, ông khẳng định nghi ngờ Vũ Thanh An có mục đích.

Và một phần Lâm quản gia cũng biết được tại sao Ngụy Âu Dương lại đối với người này có ý. Chính là Vũ Thanh An không giống mấy nữ nhân hay mấy vị công tử nhà giàu thậm chí là trai bao luôn muốn tiếp cận hắn, cái khí chất khi lại toát ra vẻ đơn thuần năng động, khi lại sắc bén dụ hoặc tuyệt không giống như đang làm bộ làm tịch hiển nhiên đã tác động tới hắn.

Ngụy Âu Dương vẫn không trả lời lại, cánh tay dài đầy cơ bắp mạnh mẽ vươn ra, dùng tốc độ khó bắt kịp liên tục tung quyền, cuối cùng hắn lùi lại vài bước, chân phải giơ lên quật thẳng vào bao cát. Một cước này đến giá treo bao cát cũng bị làm cho lung lay, cuối cùng không giữ vững được đổ xuống. Người đàn ông đứng dưới ánh đèn vàng treo trên võ đài, từ phía sau nhìn thấy hai bả vai to lớn của hắn theo hô hấp mà lên xuống, trông giống như một con mãnh thú vừa đi săn trở về.

"Cừu non sao?"

Đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tà mị cùng suy tư, "Giống một mèo con chọc người yêu thương."

________

Tổng giám đốc: Mèo con, thật lâu rồi anh chưa gọi em như thế?

Vũ Thanh An: Anh câm miệng, ai là mèo còn của anh?? Tôi mới không nhận một tên vô sỉ làm chủ nhân.

Tổng giám đốc: Anh biết anh biết, em chỉ muốn nhận làm chồng thôi đúng không?

Vũ Thanh An: ...