Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 29: Cao thủ võ lâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khó có khi thấy được Hoắc tiên sinh chủ động một lần, lần đầu tiên chính là lúc anh đặt hoa hồng trước nhà Bạch Thanh Thanh cách đây không xa, Bạch Thanh Thanh lập tức sinh ra hứng thú.

Lần nào trước khi anh làm cũng không để lộ thông tin gì hết, kể cả lần tặng hoa bất ngờ kia, vậy lần này phải làm gì càng đặc biệt hơn đúng không?

Cõi lòng Bạch Thanh Thanh đầy mong chờ ngồi ở ghế phụ, nhìn Chúc Chúc trên tay, nhìn Hoắc tiên sinh lái xe rời khỏi nội thành, vào đường cao tốc, ra ngoài thành phố.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Hoắc tiên sinh khẩn trương nắm tay lái, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước, một giây cũng không dám dời đi, “Chưa thể nói được.”

Bạch Thanh Thanh lo lắng: “Tôi không mang nhiều tiền lắm, thẻ cũng quên mang luôn rồi.”

“Không sao, anh có mang.” Trong lòng Hoắc tiên sinh đắc ý. Dương Xảo Mạn đã nói, quá trình hẹn hò giữa hai người, đặc biệt là loại người như anh, nhất định phải là người trả tiền, tuyệt đối không thể để việc Bạch Thanh Thanh an bài tất cả như lần trước xuất hiện!

Tóm lại là, lần trước Bạch Thanh Thanh đã làm gì thì anh phải làm giống y chang!

Thư ký kim bài Dương Xảo Mạn đã lập ra kế hoạch, sợ Hoắc tiên sinh quên mất, còn in ra giấy để anh mang theo mọi lúc mọi nơi, kịch bản từ khi anh rời giường rửa mặt đến khi dẫn Bạch Thanh Thanh xuống lầu, kể cả thời điểm mấu chốt cũng đã suy xét kĩ càng, đảm bảo sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Chính là vào lúc này, để Hoắc tổng trực tiếp đẩy ngã Bạch Thanh Thanh, sóng to gió lớn, nhặt lại tôn nghiêm của tổng giám đốc bá đạo! Dương Xảo Mạn còn đang ở nhà yên lặng nắm chặt tay cổ vũ.

Hoắc tiên sinh lái xe từ sáng đến chiều mới đến nơi.

Nơi này rất xa nội thành, nhìn bằng mắt thường chỉ có thể thấy được một mảnh xanh biếc, Bạch Thanh Thanh ôm Chúc Chúc đi dạo một vòng, không thấy có người sống ở đây.

“Đây là đâu?” Bạch Thanh Thanh dừng một chút, nói tiếp: “Nơi anh muốn đến là ở đây?”

Đã quen với cuộc sống ở thành thị, bất ngờ đến một nơi hẻo lánh như này, ngay cả chỗ vui chơi cũng không có, không biết Bạch Thanh Thanh có thích hay không. Hoắc tiên sinh có chút khẩn trương, trong lòng cẩn thận nhớ lại nội dung trên giấy, đây là nơi mà đa số người đi phượt thích đến nhất, lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Thanh Thanh, cô đang kéo vali hành lý, phong trần mệt mỏi, quần áo trên người rất bình thường, rất giống với cách ăn mặc của những người đi phượt, từ cách nói chuyện của cô, cũng biết cô đã đi đến rất nhiều nơi, nói không chừng cô sẽ thích chỗ này.

Bạch Thanh Thanh ôm Chúc Chúc đi khắp nơi, xe dừng trên một khoảng đất bằng phẳng, đi một đoạn mới thấy cây cối xuất hiện, chỗ này cũng không quá vắng vẻ, bình thường cũng sẽ có người đi phượt dừng chân ở đây, thỉnh thoảng sẽ thấy dấu vết sinh hoạt của con người.

Hoắc tiên sinh căng chặt mặt, không dám lộ ra sự khẩn trương của mình, anh đi theo Bạch Thanh Thanh dạo mấy vòng, về đến bên cạnh xe, mới nghe được Bạch Thanh Thanh cúi đầu hỏi Chúc Chúc: “Thích không?”

“Ngao!”

Cô nhìn Hoắc tiên sinh cười một tiếng: “Thì ra các người thích như vậy, là tôi sai, sau này tôi sẽ mang hai người ra ngoài nhiều một chút.”

Hoắc tiên sinh vừa định gật đầu, trực giác thấy có chỗ không đúng, cằm sắp cúi xuống vội vàng ngẩng lên, mím môi, làm ra vẻ không có gì mở cốp xe.

“Buổi tối chúng ta chỉ có thể ngủ trong lều, em có chịu được không?”

Bạch Thanh Thanh gật đầu, thấy số lượng lều, tức khắc sửng sốt, ý vị thâm trường nhìn anh: “Ngủ chung sao?”

Dương Xảo Mạn nói, nằm chung một chỗ có thể xúc tiến tình cảm của bọn họ… Lỗ tai Hoắc tiên sinh đỏ bừng, anh mấp máy môi, làm bộ lơ đãng hỏi: “Em để ý?”

“Anh không ngại thì tôi để ý cái gì?” Bạch Thanh Thanh đứng phía sau anh, nhìn lỗ tai đỏ bừng của anh, vuốt vuốt lông Chúc Chúc, trong đầu tự động nhớ đến cái đêm ở sơn trang, nếu không phải Chúc Chúc bất ngờ xen vào, nói không chừng bọn họ đã có thể hoàn thành bước cuối cùng…

Động tác vuốt của Bạch Thanh Thanh dừng lại, bây giờ bọn họ cũng mang Chúc Chúc theo.

Nhưng mà không sao.

Nếu Hoắc Minh Châu thật sự nguyện ý, cho dù chỉ với một túp lều, cô cũng có thể làm ra chuyện lớn.

Hoắc tiên sinh dọn các loại dụng cụ ra, sau lưng đột ngột phát lạnh, xém chút quăng đi cái túi trên tay.

Tất cả mọi thứ đều là Dương Xảo Mạn chuẩn bị, rất đầy đủ, từ lều trại đến vỉ nướng, nồi niêu chén dĩa, đến đồ ăn liền, dầu muối tương dấm, ngay cả Chúc Chúc cũng được nhớ đến, đồ chơi cho nó cũng được mang theo.

Hoắc tiên sinh nhớ lại kế hoạch, anh ho một tiếng, nói: “Em đi xung quanh đây chơi đi, anh dựng lều lên trước.”

Bạch Thanh Thanh: “Để tôi làm.”

“Không cần.” Hoắc tiên sinh nghiêm túc cự tuyệt cô. Dương Xảo Mạn nói, tất cả đều phải do anh tự tay làm, cần phải là chỗ dựa đáng tin cậy của Bạch Thanh Thanh, còn Bạch Thanh Thanh chỉ cần ngồi chờ là được.

Hoắc tiên sinh nghiêm túc cúi đầu, lấy bản hướng dẫn ra đọc.

Lều trại Dương Xảo Mạn chuẩn bị là loại vừa lớn vừa xa hoa, cách dựng đương nhiên phức tạp hơn loại bình thường rất nhiều, Hoắc tiên sinh cầm đồ lăn lộn một lúc lâu, làm thế nào cũng không ra được, cuối cùng vẫn là Bạch Thanh Thanh nhìn không nổi nữa, nhét Chúc Chúc vào ngực anh, lưu loát thực hiện, lều trại trong tay cô được hình thành nhanh chóng hoàn mỹ.

Hoắc tiên sinh: “…”

Hoắc tiên sinh xoay đầu.

Dựng xong lều trại, Bạch Thanh Thanh cũng không dừng lại, lấy hết toàn bộ những thứ còn lại trong xe ra, thùng nướng, bếp lò, nồi, cô đi qua đi lại vào lần, một bãi cắm trại dã ngoại tiêu chuẩn đã dần thành hình.

Hoắc tiên sinh: “…”

“Tối nay anh muốn ăn gì?” Bạch Thanh Thanh nhìn nguyên liệu nấu ăn của Dương Xảo Mạn: “Điều kiện ở đây không tốt lắm, tôi không thể làm đồ ngon cho anh, nếu anh không ngại, tối nay chúng ta sẽ nướng thịt, nấu canh, nếu không đủ thì sẽ hấp thêm sủi cảo cùng nấu mì.”

“…” Khoan khoan, có chỗ nào không thích hợp?

“Không được à?” Bạch Thanh Thanh quay đầu nhìn anh.

Hoắc tiên sinh vội vàng nói: “Cứ như vậy đi. “

Bạch Thanh Thanh vừa lòng, cô nhìn thoáng qua không trung, chỉ huy nói: “Anh dẫn theo Chúc Chúc, vào rừng cây nhặt vài nhánh cây về, nếu thấy rau dại có thể ăn… Thôi khỏi đi, anh cũng không phân biệt được.”

Hoắc tiên sinh: “…”

“Gâu gâu!”

Được phân nhiệm vụ, Chúc Chúc kêu hai tiếng, giãy giụa muốn nhảy khỏi l*иg ngực anh chạy vào rừng, Hoắc tiên sinh đành phải ôm nó vào rừng, đến nơi, anh đặt Chúc Chúc xuống, chó con nhắm mắt đi bên cạnh anh, ngẫu nhiên đẩy vài nhánh cây lại, đến khi trong ngực đã đầy một nửa, Hoắc tiên sinh mới phản ứng lại.

Anh vội vàng thảy mấy nhánh cây xuống đất, móc mấy trang kế hoạch trong túi ra.

“…sau khi dựng xong lều trại, phải tự tay ráp những dụng cụ nấu nướng, Bạch tiểu thư là người thường xuyên ra ngoài chơi, chắc chắn rất am hiểu những thứ này, nhưng tuyệt đối không được để cô ấy động tay vào, Hoắc tổng phải tự mình làm, biểu hiện thuần thục, Bạch tiểu thư sẽ nhìn ngài bằng con mắt khác, biết ngài cũng rất xuất sắc ở phương diện khác, kết quả là tình cảm của hai người sẽ thăng tiến…’”

Đọc đến đây, hô hấp Hoắc tiên sinh ngưng lại.

Anh vội vàng đọc tiếp.

“Bạch tiểu thư rất am hiểu trù nghệ (nấu ăn), nhưng mục đích ở đây là để Bạch tiểu thư phát hiện ngài rất đáng tin cậy, khác với tiểu bạch kiểm, tôi đã chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn trên xe, phần lớn đều đã được xử lý qua, với năng lực của Hoắc tổng, nhất định có thể hoàn thành nhẹ nhàng. Ngài tự tay làm đồ ăn cho Bạch tiểu thư, là để thể hiện quyết tâm chăm sóc cô ấy thật tốt của ngài, nếu Bạch tiểu thư đòi giúp đỡ, ngài có thể kêu cô ấy đi ra nhặt nhánh cây… Dưới đây là mấy thực đơn đơn giản. Thực đơn một:… Thực đơn hai:…”

Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua cành cây khô trên mặt đất, trước mắt tối sầm, suýt nữa đứng không vững.

Anh thật cẩn thận xếp lại tờ giấy rồi bỏ vào túi, nhìn khắp nơi, không phát hiện rau dại mình có thể nhận biết, mới đành ôm cành khô cùng Chúc Chúc trở về.

Khi anh quay lại thì thấy Bạch Thanh Thanh cởi giày, xắn ống quần lên, cong eo cầm một cây nhánh cây đứng ở con sông cách đó không xa.

Hoắc tiên sinh tò mò đi qua: “Em đang làm gì vậy?”

Cùng lúc đó, cành cây trong tay Bạch Thanh Thanh phập một tiếng đâm xuống, tạo nên một đống bọt nước, nghe thấy giọng của Hoắc tiên sinh, cô mới quay đầu nhìn thoáng qua: “Bắt cá.”

“Bắt… Cá?!”

Hoắc tiên sinh nhìn vào dòng nước, quả nhiên có cá đang bơi lội, lắc đuôi một cái đã bơi được rất xa, anh nhìn qua nhánh cây thô trong tay Bạch Thanh Thanh, buồn bực nói: “Nhánh cây có thể bắt cá?”

“Có thể.” Bạch Thanh Thanh cười với anh: “Nếu bắt được, tôi sẽ làm canh cá cho anh.”

Món này thực sự rất hấp dẫn, chẳng qua Hoắc tiên sinh nhìn công cụ trong tay cô, tỏ vẻ bản thân rất hoài nghi. Nhánh cây trên tay Bạch Thanh Thanh được vót nhọn hoắt, nhìn qua có thể đâm cá rất dễ dàng, nhưng cá gặp nước linh hoạt đến vậy, một cây gậy có thể đâm trúng sao?

Hoắc tiên sinh thật hoài nghi.

Anh ôm Chúc Chúc đứng một bên nhìn.

Bạch Thanh Thanh đâm vào nước vài cái, quả nhiên không thành công.

Hoắc tiên sinh nhìn chốc lát, bật cười sủng nịch, Bạch Thanh Thanh có hứng thú, anh phải nên duy trì cho cô chứ, sao có thể nghi ngờ cô được, cho dù không có cá thì sao, Dương Xảo Mạn chuẩn bị nguyên liệu nhiều như thế, đa dạng phong phú, nhất định có thể dời đi lực chú ý của cô… Khi bạn gái buồn bã, anh mới có thể bày ra khí thế tổng giám đốc bá đạo an ủi cô đúng không?

Trong khi Hoắc tiên sinh còn đang tự hỏi, nhánh cây trong tay Bạch Thanh Thanh lại phập một tiếng đâm sâu xuống, Hoắc tiên sinh sủng nịch nhìn cô, quả nhiên vẫn vậy, nhưng mà không sao…………… Mẹ nó! Bắt được!

Hoắc tiên sinh ngây ra như phỗng.

Bạch Thanh Thanh vừa lòng bước lên bờ, rút ra một con dao, lưu loát mổ bụng cá, động tác liền mạch thuần thục.

Hoắc tiên sinh trợn mắt há hốc mồm.

Bạch… Bạch Thanh Thanh chẳng lẽ là cao thủ võ lâm bí ẩn trong truyền thuyết?!

Hết chương 29

#xanh
« Chương TrướcChương Tiếp »