Bạch Thanh Thanh uống hết chai rượu, chờ đến khi cô gái muốn tìm Hoắc Minh Châu rời đi. Không biết là do ngâm nước quá lâu hay uống quá nhiều, đầu óc cô mơ màng, dưới sự kí©h thí©ɧ của cồn, còn có chút hưng phấn lên.
Đi phía sau cách một khoảng với tiểu yêu tinh kia, Bạch Thanh Thanh giả vờ cùng đường, cô nhìn tiểu yêu tinh đó đi thẳng đến phòng Hoắc Minh Châu, không hề tạm dừng hay chần chờ. Bạch Thanh Thanh nằm trong tầm nhìn cô ấy, tiểu yêu tinh kia vẫn kiên định gõ cửa.
Gõ vài cái, bên trong không có động tĩnh nào.
Phương Niệm Vân chần chờ một chút, gõ tiếp: "Hoắc tổng, anh có ở trong không?"
Vẫn không có động tĩnh gì.
Bạch Thanh Thanh đã đi đến cạnh cô ấy, Phương Niệm Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua, cắn cắn môi, tiếp tục gõ cửa: "Hoắc tổng."
Người bên trong chậm chạp trong đi ra, Bạch Thanh Thanh lấy điện thoại ra xem giờ, có lẽ Hoắc Minh Châu đã ngủ rồi, nếu không cũng sẽ không ra. Chẳng qua dựa vào cách Phương Niệm Vân gõ cửa, có khi sẽ đánh thức anh.
Bạch Thanh Thanh nhíu mày, tâm tư xem kịch vui không còn nữa, tiến lên ngăn cản: "Cô đứng trước cửa phòng tôi làm gì?"
Cuối cùng Phương Niệm Vân cũng nhìn cô: "Phòng của cô?"
"Của tôi."
"Đậy rõ ràng là phòng của Hoắc Minh Châu..." Phương Niệm Vân dừng một chút, nhớ đến việc gì, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi, cô ấy nhìn Bạch Thanh Thanh đầy thù địch, phẫn nộ nói: "Hoắc Minh Châu có bạn gái thật sao? Cô chính là người yêu của Hoắc Minh Châu?"
Bạch Thanh Thanh gật đầu: "Là tôi."
Cô nói xong thì định dùng thẻ mở cửa, bất ngờ bị Phương Niệm Vân kéo tay.
"Khoan đã, cô nói rõ đi, sao Hoắc Minh Châu có thể để mắt đến cô, anh ấy ưu tú như vậy, mà cô, cô..." Phương Niệm Vân đánh giá cô, không nói nên lời.
Tự tin bắt giữ được Hoắc Minh Châu của cô ấy đến từ khuôn mặt của mình, diện mạo của người đối diện còn ưu tú hơn mình, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, khí chất bất phàm. Phương Niệm Vân có một chút ấn tượng mơ hồ, ở suối nướn nóng, người phụ nữ này cách cô ấy không xa, uống từng ly rượu, lúc đó cô ấy liếc mắt một cái, đã lâu vẫn không quên, trong lòng còn dâng lên đố kỵ.
Bây giờ biết cô là người phụ nữ của Hoắc Minh Châu, đố kỵ sắp biến mất xông ra lần nữa.
Bạch Thanh Thanh rút tay ra, dựa vào cửa nhìn cô ấy: "Tôi làm sao?"
"Cô... Cô có biết thân phận của Hoắc Minh Châu không? Hoắc thị là công ty của anh ấy, cô biết Hoắc gia không? Người nổi tiếng trong nhóm người nổi tiếng, không nói đến vì sự phát triển của Hoắc thị, hay là thân phận của anh ấy, sau này nhất định sẽ cưới một người môn đăng hậu đối."
Phương Niệm Vân trấn định: "Những người ở đây, chỉ cần có gia thế tôi đều đã gặp qua, nhưng tôi chưa từng gặp cô, sau lưng cô chắc cũng không có gì có thể trợ giúp Hoắc Minh Châu đâu nhỉ, loại người như cô, chỉ là Hoắc Minh Châu nhất thời hứng khởi, cuối cùng cũng sẽ không............"
Bạch Thanh Thanh ngáp một cái, có lẽ là do rượu, tiểu yêu tinh này còn dông dài quá mức, cô hơi mệt mỏi.
Hiện giờ Hoắc Minh Châu đang nằm trên giường lớn của bọn họ, chắc hẳn đang ôm Chúc Chúc ngủ ngon lành, nếu không phải vì người này, cô cũng đã ôm Hoắc Minh Châu cùng Chúc Chúc ngủ luôn rồi.
Bạch Thanh Thanh nhớ đến chuyện tình | bị gián đoạn lúc nãy, trong lòng rất tiếc nuối, quay đầu lại bắt đầu cân nhắc làm sao để Hoắc Minh Châu dọn qua đây, nếu ban đầu nói là do mới quen nhau, bây giờ đã qua một tuần, cũng đủ rồi đúng không? Có thể chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, Chúc Chúc ngủ ở chỗ của nó, sẽ thuận tiện hành động hơn.
Nhưng Hoắc Minh Châu quá thẹn thùng, có hơi khó khăn...
"Cô có đang nghe không?" Phương Niệm Vân tức giận.
Bạch Thanh Thanh ngáp thêm một cái: "Cô nói tiếp đi."
"Tôi nói là, nếu cô đã tự biết thân biết phận của mình rồi thì rời khỏi Hoắc Minh Châu sớm một chút."
"Ồ."
Ồ? Ồ?! Tôi nói nhiều đến vậy, người này chỉ đáp lại một tiếng ồ?!
Phương Niệm Vân bực bội: "Tôi nói cô..."
"Tôi thấy tuổi của cô cũng không lớn, sao lại phải cứ treo trên cái cây Hoắc Minh Châu?" Bạch Thanh Thanh sờ cằm: "Hoắc Minh Châu cũng sắp ba mươi, còn những người theo đuổi cô đều rất trẻ tuổi, nói về tài sản, cũng có người tương đương với Hoắc Minh Châu, không cần người theo mình, cố tình coi trọng người chướng mắt mình?"
"Cô có ý gì?"
"Ý tôi là, đương nhiên muốn cô đặt mắt lên người khác, còn Hoắc Minh Châu..." Bạch Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, ngẩng cằm về cô ấy: "-- là của tôi."
Lòng Phương Niệm Vân vừa hạ xuống lập tức nảy lên, tức giận nói: "Nói đi nói lại, cô vẫn không chịu rời khỏi anh ấy, đúng không?"
"Tình cảm chúng tôi rất tốt, sao tôi phải rồi khỏi anh ấy?"
Bạch Thanh Thanh đột ngột đứng thẳng, tiến đến cô ta, Phương Niệm Vân có chút khϊếp đảm khó nói, không kiềm được lùi lại một bước, bước chân của Bạch Thanh Thanh không dừng lại, bức cô ấy dựa vào tường.
Bỗng nhiên, Bạch Thanh Thanh duỗi tay, "rầm" một tiếng vang lên bên tai Phương Niệm Vân.
Cả người cô ấy cứng đờ: Dồn, dồn vào tường?!
"Hoắc Minh Châu tự mình đem hoa hồng đến cho tôi, nói muốn hẹn hò với tôi." Bạch Thanh Thanh cúi đầu, duỗi tay nâng cầm cô ấy lên, từ trên cao nhìn xuống cô ấy: "Còn tôi, giống như như hiện tại, đẩy anh ấy vào tường, sau đó..."
Phương Niệm Vân khẩn trương nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm: "Sau đó?"
Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, đại khái là do cồn, mặt mày bình thường luôn sắc bén trở nên mềm mại quyến rũ, cô cười nhẹ, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, hô hấp mang theo mùi rượu, mùi vị để lại của rượu rất ngọt ngào, dường như nhìn thấy được trong mắt cô là một rừng đào tháng ba nở rực rỡ trên núi, Phương Niệm Vân cảm thấy thần hồn của mình đều bị câu hết rồi.
"Sau đó, giống như như vậy......" Bạch Thanh Thanh chậm rãi cúi đầu.
Phương Niệm Vân nhìn đối phương càng ngày càng gần, không hề sinh ra tâm tư né tránh, sắc mặt hơi đỏ lên, trong lòng thế nhưng có một chút ming chờ, không tự giác hơi nhắm hai mắt lại, không hề kháng cự hơi ngẩng đầu lên......
Cửa phòng đối diện bất ngờ mở ra.
Hoắc tiên sinh buồn bực ôm Chúc Chúc đi ra: "Thanh Thanh, em về......" Đột nhiên im bặt.
Hai người đang dựa trên tường lập tức hồi thần.
Thân thể Bạch Thanh Thanh cứng đờ, men rượu lập tức rút đi hết, cô trợn to mắt thấy được gương mặt gần trong gang tấc, gần như là phản xạ có điều kiện cách xa vài bước, cô cứng đờ quay đầu nhìn Hoắc tiên sinh, trong đầu chỉ có ba chữ: Không xong rồi!
"Bạch Thanh Thanh!!!!!!!!"
......
"Hoắc tổng, anh thật sự không ở lại sao?" Phương Niệm Vân hỏi không tha.
Mặc dù miệng đang hỏi, nhưng tầm mắt không nhịn được dời đến người phụ nữ đứng sau Hoắc tiên sinh, đối diện với ánh mắt của cô ấy, Bạch Thanh Thanh lập tức nghiêng đầu, bước đến gần Hoắc tiên sinh hơn, tận chức tận trách ra vẻ mình là người vô hình.
Phương Niệm Vân mơ hồ thu hồi tầm mắt, tiếp tục giữ lại không tha: "Sơn trang nghỉ dưỡng này rất lớn, còn nhiều chỗ Hoắc tổng chưa đi, tôi đã đến đây rất nhiều lần, có thể dẫn Hoắc tổng đi dạo."
Cô ấy nói nói, ánh mắt lại bay bay về hướng Bạch Thanh Thanh...
Hoắc tiên sinh hừ lạnh một tiếng, kéo lại lực chú ý của cô ấy.
"Không cần, lần sau tôi sẽ đến." Hoắc tiên sinh quay đầu qua gật đầu với người quan, ôm Chúc Chúc khom lưng ngồi vào xe.
Bạch Thanh Thanh vội vàng ngồi vào chỗ lái, chờ Hoắc tiên sinh nói chuyện xong, lập tức khởi động xe rời khỏi sơn trang.
Dọc theo đường đi, hai người không nói câu nào, Hoắc tiên sinh cúi đầu chuyên chú chơi cùng Chúc Chúc, Bạch Thanh Thanh nhìn anh qua kính rất nhiều lần, muốn nói gì đó nhưng không nói, không khí trong xe lạnh như băng.
Xe chạy được nửa quãng đường, Bạch Thanh Thanh nói lời đầu tiên: "Đêm qua..."
Hoắc tiên sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, giống như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng qua Bạch Thanh Thanh, chặn lại lời còn dư của cô.
Hoắc tiên sinh cười lạnh một tiếng, cúi đầu.
"Ngao."
Trước mắt Bạch Thanh Thanh sáng ngời, mở miệng: "Chúc Chúc nó..."
Hoắc tiên sinh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô.
Bạch Thanh Thanh: "..."
Bạch Thanh Thanh xoay tay lái, tự nhận tội: "Tôi sai rồi, tôi không nên uống nhiều, thật đó, lúc tôi nhìn thấy Phương Niệm Vân, không nên có suy nghĩ muốn nhìn anh cự tuyệt cô ấy, nếu tôi không có suy nghĩ đó, tôi sẽ không để cô ấy gõ cửa phòng chúng ta, cũng sẽ không ngăn cô ấy, cũng sẽ không... Khụ!"
- - sẽ không để anh mở cửa nhìn thấy cảnh hai người sắp hôn nhau!
Ánh mắt Hoắc tiên sinh hung ác đến mức có thể gϊếŧ người.
- - mà Phương Niệm Vân kia còn nhớ mãi không quên cô, buổi sáng khi bọn họ chuẩn bị trở về, bị Phương Niệm Vân phát hiện, lấy cớ đưa tiễn anh, thực tế là cặp mắt luôn nhìn về Bạch Thanh Thanh!
Bạch Thanh Thanh nhìn phía trước, trong lòng hạ quyết định, sau khi về nhà sẽ ném hết rượu đi, không chừa lại cai nào!
"Tôi thấy chúng ta cần phải tìm chỗ nào đó nói chuyện..." Bạch Thanh Thanh chưa nói xong, bỗng nhiên xe rung lắc một cái, chậm rãi dừng lại.
Ánh mắt Hoắc tiên sinh gần như có thể hóa thành lưỡi dao.
Bạch Thanh Thanh trầm mặc một chút, giải thích: "Xe hư rồi."
"... Cái gì?"
"Hư rồi."
"Có phải em quên đổ xăng không?"
"Đã đổ đầy bình hồi sáng."
"..."
Hoắc tiên sinh hung ác lấy điện thoại ra, nhấn nhấn vài cái, gọi cho trợ lý Trương: "Đến đây đón tôi!"
"Dạ, Hoắc tổng." Trợ lý Trương hỏi: "Ngài đang ở đâu thưa Hoắc tổng?"
Hoắc tiên sinh nhìn xung quanh, nhìn thấy cột mốc bên ngoài, đọc chữ trên đó cho anh ta nghe, đợi một lát, không nghe được lời đáp nào. Anh để điện thoại xuống, màn hình tối đen.
Bạch Thanh Thanh yên lặng nhắc nhở: "Hình như anh quên sạc pin."
"..."
Bạch Thanh Thanh lấy điện thoại ra đưa cho anh, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, khi Hoắc tiên sinh sắp đυ.ng đến thì thu về.
Bạch Thanh Thanh mỉm cười với anh: "Có thể cho tôi thời gian để làm anh tha thứ không?"
Hoắc tiên sinh trầm mặt, rất không tình nguyện ừ một tiếng.