Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Để cứu vãn công ty và người nhà của mình, cô đã phải bán mình cho hắn, và kết quả là nhận được cái nhìn khinh thường: "Loại phụ nữ tự đưa mình tới cửa như cô, tôi không có hứng thú." Cô nghiến răng, l …
Xem Thêm

Chương 5: Nhục nhã trong tầng hầm! (5)
Lạc Tinh không nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt hắn, vui vẻ ôm cánh tay hắn, kéo hắn đến cạnh bàn ăn, "Anh họ, cùng ăn điểm tâm thôi"

Hai người tới trước bàn ăn, Diêu Phương đang nhìn con trai mình, trên mặt có chút vui mừng, sau đó lại nhìn cánh cửa trên lầu hai một cái, hỏi: "Văn tiểu thư đâu?"

Nhưng sau khi Du Thần Ích nghe thấy ba chữ "Văn tiểu thư", sắc mặt lạnh lùng càng trầm xuống, sau đó hất tay Lạc Tinh ra, xoay người đi ra cửa, không nói câu nào.

"Anh họ, anh họ…". Lạc Tinh chạy theo phía sau hắn, vội vàng kêu, nhưng vẫn không chiếm được một câu đáp lại của Du Thần Ích, rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến thanh âm khởi động xe, sau đó, như một trận gió gào thét rời đi.

"Bác…", Lạc Tinh xoay người nhìn Diêu Phương, tức giận bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp thể hiện sự không vui.

Lúc này, sắc mặt vui mừng của Diêu Phương đã không còn tồn tại, sau khi nhìn chằm chằm vào cửa lớn trống rỗng một lát, đột nhiên nói với Trần quản gia sau lưng: "Ông xem Văn tiểu thư tỉnh chưa"

Trần quản gia lập tức lên lầu hai, một lát sau lại đi xuống, Diêu Phương thấy vậy, không khỏi khẽ cau đôi mày thanh tú lên, "Sao vậy, còn chưa dậy sao?"

"Phu nhân, Văn tiểu thư. . . . . . Không có ở trong phòng". Trần quản gia nói.

"Không có trong phòng?", Diêu Phương kinh ngạc, "Sáng nay ông có nhìn thấy cô ấy đi đến chỗ nào không?"

Sao lại không có trong phòng, mới sớm tinh mơ liền đi ra ngoài sao? Cũng không thèm thông báo với ai một tiếng, đúng là không có giáo dục.

Vốn dĩ bà cũng không thích Văn Hinh, mặc dù cô không làm gì, nhưng trong mắt bà, nếu một người phụ nữ có thể vì tiền mà bán thân thể của mình, người phụ nữ như vậy đã mất đi tư cách được người khác tôn trọng.

"Không có". Trần quản gia cũng nhíu mày, sau đó bắt đầu cố gắng nhớ lại, "Tối hôm qua, lúc thiếu gia trở lại, dường như đã xảy ra tranh chấp với Văn tiểu thư. . . . . ."

Hắn cũng không dám xác định, nhưng quả thật hắn nghe thấy một chút động tĩnh, với tính khí của Du Thần Ích, hắn căn bản không dám ra khuyên giải gì.

"Tranh chấp?", Diêu Phương ngẩn ra, ngay sau đó cũng nổi giận, "Lập tức đi tìm cô ấy tới đây cho tôi!"

Sau khi Trần quản gia rời đi, Diêu Phương không còn khẩu vị ăn điểm tâm nữa, mà Lạc Tinh bên người bà lại âm thầm cười một tiếng, ăn cực kỳ ngon.

Nhưng Trần quản gia phái người tìm từ trên xuống dưới cả biệt thự vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Văn Hinh.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng Văn Hinh đã không chào mà đi thì ba ngày sau, vào một buổi sáng, một tiếng kêu sợ hãi phá tan yên tĩnh.

"Văn tiểu thư!". Diêu Phương nghe tiếng, lập tức đi tới tầng ngầm dưới đất đã bị người làm bu đen tới mức nước chảy không lọt, sau khi nhìn thấy Văn Hinh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tay chân bị trói, sắc mặt bỗng chốc đại biến, "Nhanh đi kêu bác sĩ Hàn tới!"

Bác sĩ Hàn rất nhanh liền chạy tới, làm một loạt kiểm tra cho Văn Hinh, nói cho Diêu Phương, bởi vì thân thể Văn Hinh bị thương, lại mấy ngày chưa được uống giọt nước nào, cho nên mới té xỉu.

Diêu Phương nghe vậy, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

Bà mới thấy rõ ràng, trên da thịt trắng nõn của Văn Hinh đầy vết tím bầm ứ đọng cùng vết hôn đỏ sậm khắp người, dường như toàn thân không có một nơi hoàn hảo.

Rất khó tưởng tượng, ngay lúc đó, làm sao cô có thể chịu được sự hành hạ đó, tâm lạnh lùng đột nhiên sinh ra từng tia áy náy.

Buổi tối, Du Thần Ích biến mất ba ngày đột nhiên trở lại, nhìn Diêu Phương ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, lông mày hắn hơi nhướng lên, sau đó xoay người trực tiếp đi tới cầu thang, làm như không thấy bà.

Thêm Bình Luận