Sắc mặt của anh âm trầm chuyên chú nhìn phía trước, không thể biết anh đang suy nghĩ gì.
“Bùi Lạp Minh, anh đưa em đi đâu?”
“Hứa Mộ Nhan, không phải em muốn rời khỏi anh sao? Tốt lắm, anh cho em một cơ hội, xem em có bản lãnh này hay không.”
Bùi Lạp Minh không nhìn cô, từng chữ từng chữ lạnh như băng, cũng như gương mặt anh hiện thời hoàn toàn không có nhiệt độ.
“Được, anh nói đi, như thế nào mới bỏ qua cho em.” Dừng một lát, Hứa Mộ Nhan bình tĩnh trả lời.
“Lát nữa em sẽ biết.”
“Được, nhưng anh phải đồng ý với em, sau khi chúng ta ly hôn anh không được quấy rầy cuộc sống của thầy nữa, thầy ấy đã vì em mà mất công ty, em không muốn nợ thầy thêm nữa.”
“Hừ, em quan tâm Cố Vỹ đến vậy sao? Em phải biết người ta sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ em muốn mặt dày làm người thứ ba chia rẽ hôn nhân của người khác?”
“Anh biết rõ là em chưa bao giờ có ý nghĩ đó, tại sao anh cứ chụp mũ em, hết lần ngày tới lần khác tổn thương em, làm vậy vui vẻ lắm phải không? Em đối với thầy chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, không xen lẫn chút gì bẩn thỉu.”
Cô không thể hiểu nổi, trong lòng anh không có cô, cứ phớt lờ hết thảy mà ly hôn với cô không tốt hay sao?
Bọn họ yêu thì ở chung, không yêu thì tan vỡ, không tốt hơn sao?
Tại sao trước khi xa nhau còn giày vò, còn làm nhục cô!
Còn bận tâm cô nhớ thương Cố Vỹ!
Trong lòng Bùi Lạp Minh rốt cuộc coi Hứa Mộ Nhan cô là gì?
Ngay cả một người ngoài cũng không bằng, có phải không?
Vẻ mặt Bùi Lạp Minh tức giận, trong mắt hằn lên tia máu đỏ như lửa: “Em cứ che chở cho anh ta như vậy sao? Không đợi được muốn lập tức tới bên cạnh Cố Vỹ phải không? Tốt, em đã muốn đi như vậy, để mạng của em lại cho anh.”
Nếu anh không chiếm được lòng của cô, tên đàn ông khác cũng đừng mơ có được cô!
Anh thà hủy diệt cô cũng không để cô thân thiết với người khác trước mặt anh!
Với anh mà nói, đó là sự hành hạ lớn nhất!
Lời của Bùi Lạp Minh như một tảng đá lớn bị ném vào hồ nước, cũng như ném thẳng vào lòng cô tạo nên ngàn vạn cơn sóng.
Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn anh, cô không dám tin.
Có thế nào cũng không nghĩ tới, anh…..
Anh…..Anh lại muốn mạng của cô!
Xem ra anh thật sự rất hận mình!
“Anh thật sự muốn mạng của em?”
Hứa Mộ Nhan hỏi, thanh âm của cô run rẩy.
Nhưng giờ phút này Bùi Lạp Minh tuyệt nhiên không nghe ra bất cứ cái gì, anh chợt thắng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, truyền vào trong tai Hứa Mộ Nhan.
Anh tức giận kéo Hứa Mộ Nhan ra ngoài, túm chặt cô đi tới phía trước.
Thì ra anh đưa cô vùng ngoại ô, bốn phía gió rét lạnh lẽo, ào ào thổi mạnh vào mặt của cô.
“Bùi Lạp Minh, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu!”
Bùi Lạp Minh không để ý tới cô, vẫn lôi kéo cô về phía trước, ước chừng đi được mười phút, anh mới buông tay cô ra.
Hứa Mộ Nhan nhíu chặt mày nhìn vết đỏ hồng trên cổ tay mình.
Lúc này cô mới nhận ra nơi mà anh dẫn cô đến, là chỗ Hoắc Noãn từng bị rơi xuống biển.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi này, đúng là mỉa mai, lần trước cô tới thức tỉnh anh, còn lần này…..
Lần này anh muốn lấy mạng cô tại đây!
Nhưng Hứa Mộ Nhan không sợ một chút nào, ngược lại trong lòng cô vô cùng trấn định.
Chẳng lẽ đây chính là tâm đã chết rồi sao?
Đúng vậy, chết bởi tay người đàn ông mình yêu cũng tốt…..
“Từ nơi này nhảy xuống mà em vẫn còn sống, về sau em có đi tới chân trời góc biển cũng không liên can tới anh”
Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt thanh lệ của Hứa Mộ nở nụ cười yếu ớt, thật giống đóa hoa nở vào sáng tinh mơ, tươi mát mà quyến rũ, nụ cười kia tinh khiết như tuyết đầu mùa đông, đôi mắt long lanh ánh nước, thu hút hấp dẫn người khác.
Gió biển gào thét thổi mạnh, mái tóc dài có hơi xốc xếch vẫn không làm mất đi vẻ thanh lệ của cô.
“Chỉ cần em nhảy xuống, anh sẽ không trả thù thầy em nữa phải không?”
“Ừ, chỉ cần em nhảy xuống, sau này hễ là chuyện liên quan đến em anh tuyệt đối không nhúng tay vào, anh nói được làm được!” Đôi mắt sâu không thấy đáy của Bùi Lạp Minh hiện lên một tầng âm u, đồng tử cũng hơi co rút lại, lạnh như băng làm người khác không dám nhìn thẳng, ngực anh như bị thắt chặt, có chút không thở nổi.
“Được, đừng quên lời anh đã nói.”
“Nhảy!”
Bùi Lạp Minh giận dữ hét, âm thanh tiêu tán rất nhanh trong gió đêm, nhưng cũng thoáng vang bên tai Hứa Mộ Nhan.
Hứa Mộ Nhan hít sâu một hơi đi tới vách đá, phía dưới là một màu đen tựa như vực sâu không đáy, cô quay mặt nhìn gương mặt âm sâu lạnh lùng của Bùi Lạp Minh: “Mặc dù anh tổn thương em hết lần này tới lần khác, nhưng em chợt phát hiện ra tình yêu của em đối với anh vẫn như xưa không thay đổi, nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại, nhưng xin đừng giống như kiếp này đày đọa hành hạ lẫn nhau.”
Bùi Lạp Minh ngây người, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nhờ ánh trăng, cô nhìn sâu vào khuôn mặt tuấn dật âm trầm và cặp mắt thâm thúy của anh.
Giờ phút này đôi mắt kia ẩn chứa tình cảm nồng đậm còn có rối rắm và đau lòng.
Hứa Mộ Nhan cười khổ, trái tim đau nhói, nếu cái chết của cô đổi được một chút đau lòng của anh, cũng không uổng phí đời này cô đã yêu anh.
Hoặc giả, trong lòng anh cũng có cô.
Bằng không, với sự lạnh lùng của anh sợ là không toát ra ánh mắt như thế.
Hứa Mộ Nhan nghẹn ngào nói từng chữ từng chữ xong, không do dự, dứt khoát nhảy xuống!
Tâm tư của Bùi Lạp Minh trống rỗng, đáy lòng đau đớn khổ sở như bị tảo biển rậm rạp chằng chịt quấn chặt trái tim, hiện giờ anh có cảm giác hít thở không thông.
“Hứa Mộ Nhan!”
Ngay sau đó một bóng dáng cũng nhảy theo xuống, Bùi Lạp Minh nhanh tay bắt được cánh tay của cô!
Hứa Mộ Nhan cảm giác được tay trái của mình bị một sức lực nắm được, đầu óc cô hoàn toàn trồng rỗng.
Hai mắt cô thấy rõ người bắt được cánh tay của mình là Bùi Lạp Minh, trong mắt cô trừ khϊếp sợ ra không còn thứ gì khác.
Anh…..
Anh thế nào…..
Anh không muốn sống nữa sao!
Bùi Lạp Minh không nhìn thấy đôi mắt khϊếp sợ của cô, hai tay ôm chặt lấy cô, dùng hết toàn lực nâng cô lên phía trên, rồi tự mình nặng nề té xuống!
Chỉ nghe tiếng xương cốt bị gãy thanh thúy vang lên, sau ót đυ.ng phải một tảng đá, dưới ánh trăng, sắc mặt anh tái nhợt.
Hứa Mộ Nhan té bên cạnh chân của anh, không để ý đau đớn cô vội vàng bò qua, đυ.ng cũng không dám đυ.ng tới anh, sợ hãi gọi: “Lạp Minh! Anh thế nào, anh làm sao vậy!”
“Anh chưa chết, em đừng khóc lóc thảm thiết như vậy.” Bùi Lạp Minh cố hết sức nói, mở to mắt nhìn cô chằm chằm.
Nghe được giọng nói của anh, Hứa Mộ Nhan vô cùng mừng rỡ: “Anh làm em sợ muốn chết, sao anh cũng nhảy xuống, anh chính là tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị đó! Anh không muốn sống nữa sao? Tại sao anh có thể…..Có thể khiến bản thân thương tích đầy mình!”
Bùi Lạp Minh nằm trên mặt đất lạnh như băng, nhìn cô khóc đến trên mặt đầm đìa nước mắt, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười.
Mới vừa rồi không phải muốn rời khỏi anh sao, lúc đó cô còn nhìn anh cười cơ mà, sao hiện giờ lại khóc thảm thiết thế này.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu thất bại mới khiến em không thể chờ đợi muốn ly hôn với anh?” Bùi Lạp Minh tự giễu nói, sau đó nâng tay phải lên mơn trớn gương mặt đầy nước mắt của cô, nước mắt ẩm ướt làm cho mặt cô ấm áp, khiến trái tim anh cũng theo đó mà ấm áp.
Thật ra thì ngay cả chính anh cũng không nghĩ đến sống chết trước mắt, lại có thể ‘nghĩa vô phản cố’(làm việc nghĩa không chùn bước) nhảy xuống theo cô!
Chính mình tự cho là mình còn là Bùi Lạp Minh thanh cao?
“Đừng chờ anh thay đổi chủ ý, bây giờ em đi liền cho anh, sáng mai tám giờ chúng ta gặp nhau ở trước cổng cục dân chính.” Bùi Lạp Minh nén đau đớn trên người nói.
Anh cực kỳ cố hết sức nói từng chữ, từng cơn đau không ngừng tập kích toàn thân, dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể bất tỉnh.
Hứa Mộ Nhan liều mạng lắc đầu, nước mắt như những hạt châu bị đứt dây rơi xuống: “Không muốn, em không muốn đi cục dân chính, Lạp Minh, chúng ta đừng ly hôn có được hay không? Em không muốn ly hôn với anh, không muốn.”
Bùi Lạp Minh nhìn cô, hồi lâu sau bất giác cong khóe môi dịu dàng say lòng người: “Được.”
Hứa Mộ Nhan khóc lớn hơn, nhào tới trên người anh, dùng sức ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông này đã vì cô ngay cả mạng sống cũng không cần!
Anh đáng giá để cô yêu, đúng không?
Bùi Lạp Minh đau đến kêu thành tiếng, Hứa Mộ Nhan bị dọa cho sợ đến mức vội nâng thân mình lên: “Anh sao vậy, Lạp Minh?”
“Anh…..Hình như tay của anh bị gãy xương, em…..Em có mang điện thoại theo không?”
“Có, anh ngồi yên đó, bây giờ em gọi cấp cứu, để họ đến cứu anh!”
Hứa Mộ Nhan khẩn trương móc di động trong túi ra, khá tốt…..
Khá tốt có được hai cột tín hiệu…..
Hai tay cô run rẩy cầm di động bấm gọi cấp cứu…..
Nhìn bộ dáng thất kinh của cô, nội tâm của Bùi Lạp Minh như có dòng nước ấm chầm chậm chảy qua, nụ cười trên miệng sâu hơn, tự giễu nói: “Thật là gậy ông đập lưng ông.”
Tự dưng muốn mạng của cô làm gì, kết quả là làm khổ bản thân mình.
Bùi Lạp Minh cảm thấy nhất định là kiếp trước mình nợ cô, nên đời này phải trả lại cho cô.
Hứa Mộ Nhan nương theo ánh trăng sáng kiểm tra thương thế của anh, khi nhìn thấy phía sau đầu của anh chảy máu, tay cô cứng đờ giữa không trung, ngớ ra không biết phải làm sao.
Vết máu đỏ tươi trên tảng đá đập vào mắt của cô.
“Mặt mày em sao vậy, gặp quỷ à? Còn không qua đây đỡ anh dậy.”