Chương 77: Cô dịu dàng, anh say mê

“Thiếu phu nhân, là tôi, An Thần.” Nghe đượccách xưng hô kia, Hứa Mộ Nhan sững sờ, chỉ tính làcách gọi thôi, mấy ngày nữa thìcô đã khôngcòn là thiếu phu nhân nữa rồi.

“An Thần, tìm tôicó chuyện gì không?”Côcố làm trấn định hỏi.

“Thiếu phu nhân, ngày maicôcó thời gian rảnh không, tôi muốn tìmcô để đưa thiệp mừng.” An Thần trựctiếp nói ra mụcđích gọi điện.

“Thiệp mừng?” Nghe thấy hai chữ này,côcảm thấy tim mình như bị điện giật ở bên trong, run rẩy không thôi.

“Đúng vậy, mấy ngày nữa… Bùi tổng… Bùi tổng sẽ kết hôn.”Giọng nóicủa An Thần tràn đầy bất đắcdĩ, anhcũng thaycôcảm thấy đáng tiếc, đúng không?

“Được, vậy thì làm phiền anh rồi.”

“Khôngcó việcgì, nếu như khôngcòn chuyện gì khác, vậy tôicúp máy đây.”

“An Thần, Bùi tổng… Bùi tổng, anh ấy gần đâycó khỏe không?” Ở thời điểm An Thần sắp tắt điện thoại, Hứa Mộ Nhan vẫn phải thốt lên.

Không bỏ được, lại khôngcócách nào ở chung một chỗ, nhưng vẫn không nhịn đượcmuốn biết những việcanh đã làm..

Kể từ tối hôm qua khi ngoài ý muốn gặp anh ở trên quảng trường, nội tâmcùng lý trí dường như đang đấu tranh mãnh liệt.

“Cũng không biếtcó thể coi là tốt hay không tốt, bịcảmlạnhnhưng vẫn kiên trì muốn làm việc.” An Thần khẽ thở dài.

“Anh ấy bịcảmlạnh?”Cô không tụ chủ đượcnhăn đầu lông mày hỏi.

“Đúng vậy, hình như lúcđi tham gia nhảy qua năm mới, tối ngày hôm qua, Bùi tổng bao một nhà hàng ba tầng ở ngaycạnh quảng trường để mời rượu nhân viêncùng nhau ăn mừng, sắp đến thời điểm đếm ngượcthời gian thì đột nhiên Bùi tổng đang đứngcạnhcủa sổ không biết đã nhìn thấycái gì liền đột nhiên chạy đi ra ngoài, rồi lâu sau đócũng không thấy quay trở lại tiệcrượu, đến gần lúctrời sáng, Bùi tổng mới gọi điện thoại để tôi đến đó, thời điểm tôi gặp đượcngài ấy, chỉ thấy Bùi tổng ngồi một mình ở ven đường gần chỗ dành cho người đi bộ, bêncạnhcòncó rất nhiều chai rượu đã rỗng, ban đêm lại rấtlạnh, một mình ngồi ở chỗ đó, khôngcảm mới lạ..”

Nghe thấy trong loa truyền đến từng chữ từngcâu, taycầm di động, trong lòngcó một loại trầm trầm, nặng nề như đang không ngừng rơi xuống, suy nghĩ không khỏi mờ mịt…

Chẳng lẽ tối qua sau khi hai người tách ra, anh vẫn luôn đợi ở nơi đó sao?

“Thiếu phu nhân, tôicòn tưởng rằngcô sẽ không hỏi.” An Thần trêu nói.

Hứa Mộ Nhan lúcnày đây mới chợt ý thứctới đây, “An Thần, đây không phải là nguyên nhân thựcsự anh gọi cho tôi chứ?’

“Oan uổng, tôi gọi điện chocô vốn thựcsự chỉ vì chuyện muốn đưa thiệp mời chocô thôi.”

Đầu điện thoại bêncợt dừng một chút, rồi sau đó nói tiếp, “Thiếu phu nhân,côcùng Bùi tổng tại sao phải đi đếntìnhtrạng như ngày hôm nay chứ, nói thật, tôicảm thấy trừcô ra, không người nàocó thể xứng với Bùi tổng, chẳng lẽ giữa hai người đã khôngcòn khả năng rồi sao?”

“An Thần, khôngcó chuyện gì khác, trướchếtcứ như vậy đi?”

“Được, tạm biệt.”

Tắt điện thoại, trong lòngcô lưu chuyển hàng nghìncảm xúc, chắn ở ngực, xua đi không được.

Thì ra là, thời điểm khi yêu một người sâu đậm, mặckệcó ởcùng nhau hay không ởcùng nhau, mặckệcự lycó xa hay không, tâmcũng sẽ không thể tự độclập,cảm xúccũng sẽ không tự do nữa.

Bởi vì, tấtcảcảm giáccủa bạn sẽ luôn dừng tại chỗ người mình yêu…

— ———phâncách tuyến—- —-

Sau khi tan việc, vừa đi vừa nghỉ,côcần phải đến một nơi.

Nếu nhưcách nhìn nhận má trái má phải là đúng, vậy thìcô là người tương đối lý tính rồi.

Nhưng kể từ khicùng An Thần ngắt điện thoại về sau, mâu thuẫn xen lẫncùngcảm giáchư ảo, chìm chìm nổi nổi kéo dài nổi lơ lửng…

Mặcmột chiếcáo khoáclông tím vừa dày vừa nặng,cô lén lén lút lút đứng trướccủacông ty anh, ngẩng đầu nhìn lên bên trên.

Bầu trời đen như mực, vài phòng ban vẫn ánh lên ánh sáng từ máy tính,cựckỳ rõ ràng.

Dựa vào trí nhớ,cô dùng ngón tay trỏ, đếm từng tầng một, trong miệngcũng nhỏ giọng nói ra “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7……30, 31,…35…”

Đếm tới một nửa, đột nhiêncảm thấy thân thể như bị ai đó đánh vào, loạng choạng đứng không vững.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn, lại không nhớ mình đã đếm đến chỗ nào, không thể làm gì kháchơn, lần nữa bắt đầu đếm lại.

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10,… 20, …23…”Mỗi khi đến thời điểm tính ra số tầng, hai châncô lại không tự chủ đượclùi về phía sau.

Bởi vì rất chuyên tâm làm chuyện này, cho nên không nào nhận thấy đượcmìnhcàng ngàycàng đi đến hướng trung tâm.

Khi đang đếm đến tầng phía dưới tầngcó phòng làm việccủa anh thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, “Hứa tiểu thư, Bùi tổng nhờ tôi chuyển lời chocô, xincô đừng đếm nữa, ngài ấy mờicô lên trên phòng ngài ấy.”

Bị âm thanh đột nhiên xuất hiện đằng sau người làm xuýt hù ngã,cô ngây ngẩncả người,cả tay, xoay người nhìn lại, phát hiện thì ra là một nhân viên bảo vệ.

Đợi chút, anh ta vừa mới nóicái gìcơ?

Bùi tổng?

Anh ta vừa mới nhắcđến ‘Bùi tổng” đúng không?

Hứa Mộ Nhan tràn đầy nghi ngờ nhìn người bảo vệ, chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, người bảo vệ đã nhanh chóng mở miệng lặp lại lời nói, “Hứa tiểu thư,cô đừng đếm nữa, xin hãy lên trên đi.”

Lần này, một giọt nướccũng không lọt, toàn bộ lời nóicủa người bảo vệ từngcâu từng chữcô đều nghe đượcrất rõ ràng, lập tứckinh ngạcrồi lại lúng túng, lại bị anh bắt gặp mình đứng ở dướicông ty anh, rồi sau đócô theo bản năng ngó nghiêng bốn phía,cũng ngẩng đầu lên nhìn lên cao, lại không thấy chút bóng dáng nàocủa Bùi Lạp Minh.

Cô không hiểu hướng người bảo vệ hỏi, “Anh ta.. tôi nói là Bùi tổng.. làm sao lại biết tôi ở dưới này?”

Người bảo vệ cao lớn vẻ mặt nghi hoặcnhìncô nói, “Cái này… Hứa tiểu thư, chẳng nhẽcô không chú ý đến sao, tấtcảcáctầng lầucủacông ty đều lắp đặt thiết bị camera đó.”

Chỉ một thoáng,cô mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, đã vì sự lơ làcủa mình mà thấy hối tiếc, nhớ tới tấtcả nhữngcủa chỉ ngây thơcủa mình đều đã bị anh nhìn thấy hết rõ ràng,cô chỉ hận không thể lập tứctìm thấy mộtcái hố để chui vào.

“Hứa tiểu thư, mời đi bên này.”

Cô kinh ngạcđứng ở nơi đó, nhìn nhân viên bảo vệ làm một động tác“mời” hướng vàocửacông ty.

Không, không phải như vậy, đầucủacô không tự chủ đượcnhẹ nhàng lắclắc,côcũng không phải thật sự muốn gặp mặt anh..

Là An Thần nói anh bịcảm, An Thần nói anh bịcảmcòn không ngừng làm việc,cô….cô chỉ là muốn tới xem anh một chút, xa xa, len lén, nhìn anh mà thôi..

“Hứa tiểu thư…. Hứa tiểu thư….” Nhân viên bảo vệ khẽ gọi làm chocô thôi khỏi trầm tư.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không thể đi lêncùng anh được.” Phụchồi lại tinh thần, Hứa Mộ Nhan nhẹ lay động đầu hướng về phái người bảo vệ nói.

Người bảo vệ nghe thấycô vừa nói như thế, mặt lộ vẻ khó xử, “Hứa tiểu thư,côcũng biết là Bùi tổng đang nhìn rồi, xincô đừng làm khó tôi nữa, chúng ta hãy đi lên trên đi.”

Cô vẫn nhưcũ khẽ lắcđầu, sau đó bỏ xuống mộtcâu “Thật xin lỗi.” Ngay sau đó vội vàng nhấcchân rời đi.

Cô nhếch nhácchạy về phía trước, không ngừng chạy, trái timcàng nhảycàng nhanh, tiếng hít thởcũng ngàycàng dồn dập, nướcmắt lạicàng không nghe theo sai khiến, thẳng táp rơi xuống…

Cô rốt cuộcđang làm gì thế?

Không phải nói là không gặp anh nữa sao?

Cô rốt cuộcđang làm gì đây?

Cô không ngừn lau nướcmắt,càng không ngừng chạy về phía trước,càng không ngừng tráchcứ bản thân…

Chạy chạy,cô không biết đượcmình chạy đượcbao lâu, vẫn tiếp tụcchạy cho đến khi thanh âm trầm thấp quen thuộcở sau lưngcô lớn tiếng hô hào, “Hứa Mộ Nhan, em dừng lại cho tôi.”

Dừng?

Không.Cô làm saocó thể dừng lại đây?

Nghe đượcâm thanhcủa anh, Hứa Mộ Nhan giống như kẻ trộm bị phát hiện vậy, chỉcó thể chạycàng nhanh về phía trước.

Côcảm thấy l*иg ngựcmình đang không ngừng ầm ầm vang dội, mâu thuẫn, bi thương, đau lòng,còncó chút ngượng ngùng lúng túng khi bị phát hiện lần lượt quấn vòng quanhcô…

Cô lần đầu tiên phát hiện trái tim mình lạicó thểcùng một lúcchứa đựng đượcnhiềucảm xúcdễ thay đổi như vậy…

“Hứa Mộ Nhan, em quá không nghe lời, không phải tôi bảo em dừng lại sao?” Khoảngcách xa như vậy mà vẫn bị Bùi Lạp Minh nắm đượcrồi.

“Buông tôi ra!”Côcố gắng hất hai taycủa anh đang nắm chặt lấy taycủacô ra.

“Không thả!”Có lẽ bởi vì bịcảm, giọngcủa anhcó chút khàn khàn trả lờicô.

“Buông tôi ra.”Cô tiếp tụcdãy giụa.

“Hứa Mộ Nhan, em rốt cuộcđang nghĩcái gì? Em không thể thẳng thắn một lần bày tỏ ý tưởng chân thật trong lòng em với anh sao?” Anh khẽcúi người tiến gần lại phíacô hỏi.

“Anh buông tay, tôi khôngcó gì muốncùng anh thẳng thắn…” Rồi sau đócô bất ngờ ngửi thấy quanh quẩn trên ngườicủa anh, thoang thoảng mùi rượu.

Tên ngu ngốcnày, ngã bệnh, lạicòn uống rượu.

“Nếu như em muốn tôi thả tay, vậy thì tại sao emcòn xuất hiện ở trướccủacông ty anh?” Không để ý đếncô đang giãy giụa, anh không nhanh không chậm hỏi ngượclại.

“Tôi… tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.” Dồn nén lại tấtcảcảm xúctrong lòng,cô điềm nhiên nói.

“Nếu như chỉ là như vậy, vậy tại sao em phải chạy chứ?” Hai taycủa anh vẫncòn đang nắm lấycánh taycủacô.

“Tôi… tôi chính là không muốn anh hiểu lầm.”

Anh không nói mộtcâu đưa mắt nhìncô, rồi sau đó nhẹ giọng chậm rãi hỏi, “Nướcmắt này là sao, tại sao lại khóc?”

“Tôi… tôi…”

“Là bởi vì hạtcát bay vào mắt sao?”Anh nhìn thẳng tắp vàocô, ngay sau đó, anh sử dụng giọng nói khàn khàn nói tiếp, “Đừng tự chốn tránh suy nghĩcủa bản thân nữa, em chính là yêu tôi, đúng không?”

“Mặckệcó phải hay không thì hôm naycũng đã khôngcòn quan trọng nữa, hãy đối xử thật tốt với HoắcNoẵn.” Hứa Mộ Nhan hít một hơi thật sâu rồi nói.

Chẳng lẽ anh sẽ vì mộtcâu nóicô vẫn thích anh, mà hủy bỏ hôn lễ với HoắcNoãn sao?

Sẽ không, đúng không, nhìn gương mặt do dựcủa anh giờ phút này,côcũng đã biết đáp áncủa anh rồi.

Lúcnày trên đường một chiếcxe đi ngang qua, đèn xe xẹt qua gương mặtcủa anh,cô đau lòng nhìn gương mặt ưu thươngcủa anh, suy nghĩ đã sớm quấythànhmột mảnh xốcxếch…

“Bùi Lạp Minh, gặp lại sau.”Côcố hết sứcđè nén nội tâm đau đớn,cố làm trấn định nói, rồi sau đócũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Hứa Mộ Nhan về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi, đả kích trầm trọng làm chocả ngườicô mệt lả.

Cô lung tungcởi giày, quần áocũng không đổi, mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, trong đầu tràn đầy tin tứcanh sắpcùng HoắcNoãn kết hôn…

Rõ ràngcự ly này rất gần, nhưngcô lại không thể đi về phía anh.

Rõ ràng rất quen thuộc, nhưngcô chỉcó thể lựa chọn gặp thoáng qua nhau.

Rõ ràngtìnhyêu thì ở phía trước,cô muốn dựa lại gần lại không thể đến gần được.

Giờ khắcnàycô đang rất khổ sở, liền hô hấpcũngcảm thấy khó khăn…

Lúcnày, đột nhiên nhớ tới mùi thuốclá, vội vàng bò dậy, đến ngăn tủ tìm kiếm.

Đốt lửa,cô nghĩ đến bộ dạngcủa Bùi Lạp Minh, hung hăng hút một ngụm, sau đó nặng nề nhả ra một vòng khói thuốc, vừa mới bắt đầu đầu tiên là bị sặcđến ho khụ khụ không ngừng, sau đó từ từ thuận lợi…

Không biết bao nhiêu lần, lặp lại lặp lại, rất lớn, nho nhỏ, nặng nề, nhẹ nhàng, cho đến khi chỉcòn lại đầu lọcmàu trắng,cô mới mơ màng ngủ….

Thời điểm nửa đêm, Hứa Mộ Nhan chợt mơ màng nghe thấy tiếng mởcửa, chợt mở mắt, liền thấy trướcmặt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Thân thểcủa anh cao to như vậy vừa vặn chạm vào chùm đèn trần nhàcô.

Cô không nhìn rõ đượcthái độcủa anh, chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói, “Em nói, tôi rốt cuộcnên làm thế nào với em bây giờ?”

Cô chớp chớpcặp mắt, đưa mắt nhìn về gương mặt anh, muốn đem anh nhìn rõ ràng, muốn xácđịnh xem mìnhcó phải hay không vẫncòn đang trong giấcmơ.

Anh mặcmột bộ tây trang thẳng tắp,còncó kểu tócTrâu Tổngcố ý lơ đãng, thật sự là anh?

Không thể nào, không phải anh nên ở nhàcùng HoắcNoãn rồi sao?

Hứa Mộ Nhan ngạcnhiên vươn tay đến ánh mắt thâm thúycủa anh, sống mũi cao, nhẹ nhàng đi đến chạm tới, mãi cho đến đôi môicó đường cong đẹp đẽ kia, thật là đẹp mắt, ngaycả trong mộng mà anhcũng đẹp như thế…

“Về sau không cho hút thuốclá nữa.” Đột nhiên, Bùi Lạp Minh bắt đượccánh taycủa Hứa Mộ Nhanđang sờ trên mặt mình,cả giận nói.

“A! Thật là đau!”Cô nhỏ giọng hô một tiếng,cả người nhất thời tỉnh táo không ít, thì ra đây không phải là mộng, anh đến thật.

“Nghe rõ lờicủa tôi nói, về sau không cho hút thuốclá nữa.”

“Anh mau buông tay, tôi đau!”

Anh là đang tứcgiận sao?

“Tôi nói cho em biết, em lên nhầm thuyền giặccũng đừng nghĩ muốn đi một lần nữa.” Anh không để ý đến sự giãy giụacủa Hứa Mộ Nhan, bá đạo dùng sứckéocô ôm vào ngực.

Giọng nóicủa anh thật bá đạo, khôngcó lấy một tia dịu dàng.

“Tại sao anhcòn quan tâm tôi, anhcòncó tưcách gì để ý đến tôi? Anh đi kết hôn….anh đi kết hôncùng HoắcNoãn đi.”

Giờ khắcnày, Hứa Mộ Nhan rất tứcgiận, từ khi anh nói chocô biết chuyện vài ngày nữa anh sẽ kết hôn với HoắcNoãn đến giờ,cô liền tứcgiận, giận anh, tứcgiận bản thân mìnhcòn nhiều hơn.

Biết rất rõ mình khôngcó tưcách tứcgiận, nhưngcô vẫn rất tứcgiận, tứcgiận sự bất lựccủa bản thân mình…

Nghe vậy, thân hình anh ngẩn ra, tròng mắt hiện đầy tơ hồng dừng lại ở trên mặt Hứa Mộ Nhan trong chốclát, tiếp theo sắcmặt đen đen, “Liền tính nếu tôi kết hôn,cũng sẽ không bỏ qua cho em.”

Hứa Mộ Nhan sững sờ, lỗ mũi nhất thời chua xót, đưa mắt nhìn gương mặt vừa yêu vừa hận đó, rồi sau đó nhón chân lên không tự chủ đượcđón nhận, chủ động hôn lên môi anh.

Rất ít khi chủ động, đầu lưỡicủacô lại tùy ý bắt lấy đàu lưỡicủa anhcùng dây dưa, Bùi Lạp Minh lập tứcđưa tay ra ômcô, vả lại kịch liệt mà vang lên hiệu ứng, trằn trọng môicô hôncàng sâu hơn, lại một lần nữa trong tiếng thở dốcchiếm đoạt hô hấpcủa lẫn nhau.

“Em đừngcó ý nghĩ rời xa tôi nữa đâu đấy,cái đó đừngcó mơ tưởng.” Thừa dịp thời điểm lấy hơi, anh ở bên taicô thì thầm.

Mới vừa hôn kịch liệtcôcòncó chút không thở nổi, đối với lời nóicủa anh phản ứngcòn chậm nửa nhịp, nhưng trong đầu lại mê muội hiện lên hình ảnh phóng viên chụp ảnh hai người trong buổi lễ đính ướctrên tạp chí, trong óccòn lại một chút lý trí phút chốcbị lửa ghen thiêu đốt hầu như khôngcòn, rồi sau đócô ngồi thẳng người, đưa taycởi từng nút áo sơ micủa anh, phản ứngcủacô như vậy khiến Bùi Lạp Minh thoáng chốcgầm nhẹ một tiếng, anh bỗng nhiên dùng lựcđem Hứa Mộ Nhan đè xuống ghế salon, mắt nhìn xuống mắtcô giờ đây đều là ngọn lửa chiếm đoạt, thâm trầm mà kịch liệt…

Hai người ở trên ghế sofa kịch liệt đòi hỏi lẫn nhau, tiếng thở hổn hển, mập mờ kèm theo không khí đầy rãi mùi vị hoan ái phiêu dật, anh chính là dùng sứcnhư vậy, chính là kịch liệt như vậy, thô bạo như vậy, anh một lần lại một lần tiến vào, khắcsâu giống như hận không thể đemcô dung nhập vào trong thân thểcủa anh…

Sau đó Hứa Mộ Nhan khóc, nướcmặt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống…

Bởi vìcôcảm giácmình thật thấp hèn, lại muốn dùng hình thứcnày để chứng minh sự đòi hỏi đối với đối phương, quan hệcủacô và anh…

“Thật xin lỗi.” Bùi Lạp Minh thở hổn hển kèm theo mộtcỗ mùi rượu nhào về phíacô, đưa tay nhẹ nhàng thaycô lau đi nướcmắt..

Hứa Mộ Nhan nhắm mắt lại thân thể mệt mỏi ở trong vòng ômcủa anh, đột nhiên nghĩ đến về sau mỗi ngày anh đều sẽcùng HoắcNoãn làm những chuyện này, lòngcủacô lạicàng khổ sở.

“Anh… anh phảicó trách nhiệm với HoắcNoãn.”

Hứa Mộ Nha không trả lời, chỉ là ôm anh thật chặt, một lần cuốicảm thu hơi thở nóng rựccủa anh…

Hôm sau khicô tỉnh lại, bêncạnh đã trống rỗng,cô không khỏicảm giácmình như tiểu tam giống nhưcá không thể lộ ra ngoài ánh sáng, rõ ràngcô mới là người đượcanhcưới hỏi đàng hoàng về làm vợ, không phải sao?

Thỏa thuận ly hôn anhcòn chưacó kí tên, liền chứng minh hôn nhân giữa bọn họ vẫncó hiệu không phải sao?

Côcũng không thể nhờ vào đó đem anh từ trong tay HoắcNoãn kéo trỏ về, không phải sao?

Nhưng,cô lại không thể làm, bởi vì HoắcNoãn mang thai đứa bécủa anh,cô không thể vì lòng riêngcủa chính mình mà hủy diệt hạnh phúcđợi đã lâucủa người khác, dù sao thì HoắcNoãn mới là người mà anh thích nhất, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Hứa Mộ Nhan chỉcảm thấy tâm tính thiện lương tựa như bị một con dao sắcbén một đao lăng trì, đau đớn rót vào máu, màtìnhyêucủacô đối với anhcũng ngàycàng khắcvào trong xương tủy.

Aicó thể chocô biết,cô nên làmcái gì haycái nào như thế nào.

Cô nên làmcái gì?

— ——phâncách—- ——–

Mười chíncánhcổng dùng hoa hồngcùng lụa trắng kếtthànhcổng hoa vôcùng tráng lệ, từng khối thủy tinh tỏa ra ánh hào quang bảy màu,cùng với bữa tiệcphía trên đại sảnh, đèn thủy tinh treo trên trần nhà phát ra ánh sáng rựcrỡ, từ đại sảnh đến nơi tiếp đãi khách mời vẫn trải thảm đỏ kéo dài đến tậncùng bên trong lễ đài, bên trong đại sảnh đượcbày hai mươi bộ bàn ghế, trên lễ đài đượctrang trí theo bốicảnh Châu Âu, sự kết hợp vôcùng hoàn mỹ.

Bùi phu nhân khi thấy khách đã bắt đầu ngồi vào bàn, vội vàng nhắcnhở những nhân viên để ý đến bàn bánhcướicùng bàn bày tháp sâm phanh, tránh cho những đứa trẻ đượckhách mời đem theo đυ.ng hỏng.

Nhưng thứ này tuy không tiếccông tranh trí ban đầu nhưngcũng không thể để đến thời điểm mấu chốt mà xảy ra vấn đề.

Tuy nói lần tổ chứckết hôn này là khiêm tốn tiến hành, khôngcó bất kỳ phóng viên nào, nhưng nói thế nào thì Bùi gia ởthànhphố Acũngcó đầucó mặt, bố trí mọi thứ không thỏa đángcũngcó thể khiến những gia tộckháckhinh thường.

Từ năm giờ sáng khicô dâu bắt đầu trang điểm đến khi đượcđưa vào động phòng mới chấm dứttìnhhuống ở bất khì đâucũngcó thể xuất hiệncạm bẫy.

Bùi Lạp Minh liếcnhìn lối vào cao ba mét, dài mười mét hào hoa này, phía trêncô dâu chú rể nắm tay mỉmcười,cười đến mứcmuốncó bao nhiêu ngọt ngàocó bấy nhiêu ngọt ngào, muốn bao nhiêu dịu dàngcó bấy nhiêu.

Chỉcó Bùi Lạp Minh biết rõ tâmtìnhmình giờ khắcnàycó bao nhiêu phứctạp, nhiều bận tâm…

Ngày hôm trướcanh đã để An Thần đem thiệp mời đếncông ty Hoàn Vũ, không biếtcôcó nhận đượckhông?

Không biết Hứa Mộ Nhancó đến không?

Thời điểm Bùi Lạp Minh đang đi đi lại lại thì chuông điện thoại trong túi chợt vang lên, người điện tới làCố Vỹ, kỳ quái ngày hôn nay anh ta lại tự động gọi điện cho anh sao?

“Này, anh tìm tôi…” Anh nhéo nhéo lông mày, nhận điện thoạicủa anh.

“Cái gì, anh… anh nói Duẫn Kiệt bị xe đâm! Mấy người đang ở bệnh viện nào? Tôi lập tứcqua đó ngay?”

Cuộcđiện thoạicủaCố Vỹcó phải đến rất kịp thời không?