Chương 22: Lại muốn hại cô

Hứa Mộ Nhan hai mắt mở lớn trừng người đàn ông trước mặt này, đại não lúc này trống rỗng, nhất thời quên mất phản kháng ngơ ngác mặc cho anh hôn. . .

Đây là lần đầu tiên, cô ở gần anh như vậy, khoảng cách gần như vậy nghe hơi thở nóng rực của anh, khoảng cách gần như vậy nghe được thỉnh thoảng hơi nhỏ thỉnh thoảng nặng nề tiếng hít thở, cô chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim nhảy thật là nhanh thật là nhanh. . .

Trong miệng cô một hồi ngọt ngào U Hương chợt chui vào chóp mũi hắn. . .

“Cô đừng có vọng tưởng thay thế được vị trí Mộ Thanh trong lòng của tôi . .” Bùi lạp minh thừa dịp thời điểm lấy hơi, nói nhỏ một câu.

“Pằng!”

Một đạo thanh thúy tiếng vang đột nhiên phá vỡ nụ hôn này, hắn mặt kinh ngạc nhìn cô, không khí chung quanh thật giống như trong phút chốc bị hắn tản ra hơi thở lạnh lẽo đọng lại, hai người nhất thời không biết phản ứng thế nào, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau vài giây.

Một lúc sau Hứa Mộ Nhan giống như bị điện giật sau đó đẩy ra Bùi lạp Minh, thở hồng hộc, cố gắng để cho mình tỉnh táo.

Cô mới vừa cũng là bị cái âm thanh này giòn vang hù dọa sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chính mình tay, lại nhìn một chút mặt anh. . .

Cô, Cô lại ra tay đánh anh?

“Đúng là không có mùi vị của phụ nữ.”

Bùi lạp minh bỏ lại những lời này sau, lắc đầu đi ra khỏi phòng, nóng ran trong cơ thể đã bị một cái tát của cô đánh cho tan thành mây khói. . .

Mình nhất định vừa nãy là điên rồi, làm sao sẽ đi hôn cô? !

Càng làm hắn ảo não hơn, giờ phút này trong lòng hắn đối với nụ hôn kia một tia chán ghét cũng không có. . .

Nhìn bóng lưng Bùi lạp minh, hai vai Hứa Mộ Nhan khẽ run, nghe được câu nói kia cô nên tức giận không phải sao?

Nhưng tại sao lại không có đâu, ngược lại trong lòng cô lại có cỗ cảm giác khác thường xen lẫn đau nhức nhỏ giọt chảy qua, cô cảm thấy giờ phút này đầu óc của mình càng bị choáng rồi. . .

Điên rồi!

Hứa Mộ Nhan cô cần phải tỉnh táo lại, trong lòng của anh ta chỉ có Hứa Mộ Thanh, anh ta cưới cô cũng chỉ là vì hành hạ cô mà thôi!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm Hứa Mộ Nhan tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là một mảnh ánh nắng tươi sáng.

Cô cố gắng ngồi dậy, chỉ cảm thấy cổ họng rất là khô khốc cộng thêm đầu từng hồi một đau đến, những thứ khó chịu này cô đều có thể nhịn, duy nhất không thể nhịn là giờ phút này là chiếc dạ dày của cô, cái loại muốn ói rồi lại phun không ra cảm giác thực khổ, rượu đúng là một thứ hại người!

“Đông đông đông” lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Chỉ thấy vẻ mặt nghiêm nghị của dì Dung đi vào, “Đại thiếu phu nhân, phu nhân và Đại Thiếu Gia đều ở dưới lầu chờ cô cùng nhau dùng bữa sáng .”

“A, tôi sẽ xuống ngay.” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa bắt đầu mặc vào quần áo .

“Mộ nhan, tối hôm qua thế nào con không có trở về ăn cơm tối? Hơn nữa liền điện thoại cũng không có.” Trên bàn ăn mẹ Bùi vẻ mặt nghiêm túc hỏi, mặc dù bà đối với cái này con dâu đã không có như trước như vậy bài xích, nhưng gia quy nhất định phải tuân thủ đấy!

“Mẹ, ngày hôm qua con có gửi tin nhắn cho Bùi Lạp Minh, anh biết con tối hôm qua sẽ ở cùng bạn ra ngoài ăn cơm, anh không có nói cho mẹ biết sao?” Hứa Mộ Nhan nghi ngờ nhìn về phía bên người đang nhìn tờ báo Bùi lạp minh.

“Hả? Lạp Minh, làm sao con không có nói cho mẹ biết?”

“Mẹ, con căn bản không nhận được tin nhắn nào của cô ấy.” Lời của hắn không khỏi làm cho Mộ Nhan bình tĩnh như nước hồ thu tức khắc chợt nổi lên ngàn tầng sóng, một đôi trong veo mắt tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía anh, lại thấy khuôn mặt anh lạnh lùng một nụ cười cũng không có, một đôi tròng mắt đen không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nhìn anh bình tĩnh tự nhiên như vậy, trong lòng cô nhất thời sáng tỏ, xem ra anh ta đã sớm nghĩ kỹ hãm hại cô lần nữa?

Bùi lạp Minh, anh điên rồi!

Mặc dù Hứa Mộ Nhan đáy lòng tức giận không ngừng sinh sôi, nhưng dù sao mẹ Bùi vẫn đang ngồi ở đối diện, tất nhiên cô không tốt hướng anh ta nổi giận.