- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Là Sói
- Chương 8
Tổng Giám Đốc Là Sói
Chương 8
Trời vẫn cao vẫn xanh nhưng lòng người đầy u ám.
Mới sáng sớm Mẹ Linh đã gọi cô dậy, còn bắt cô chuẩn bị cơm hộp tình yêu cho tổng giám đốc.
- mẹ à, trước giờ chưa từng làm qua mấy thứ như thế này.
- chưa làm thì bây giờ làm.. Trứng chiên cắt hình trái tim, cái gì cũng làm hình trái tim cho mẹ. Cho hoa quả với dao vào trong túi xách, Đến giờ ăn đem ra gọt cho đỡ thâm.
- có cần đến mức như thế không? Ở công ty đâu có thiếu gì cơm nước.
- con không biết như thế nào là thể hiện tình cảm à?
- con thấy rất giống như cọc đi tìm trâu đấy.
- khác hoàn toàn. Cọc đi tìm trâu là con đơn phương thích người ta. Còn đợt này có cả mẹ chồng đứng ở sau làm hậu phương vững chắc.
- Thôi được rồi, con không đôi co với mẹ.
- làm nhanh đi, không lại muộn giờ làm.
Linh làm xong hết mọi thứ rồi cho vào chiếc hộp nhỏ giữ nhiệt mẹ đã chuẩn bị.
" cơm hộp tình yêu gì chứ, lãng phí thời gian "
Linh vừa dắt xe ra tới cổng thì giật mình khi thấy Việt.
Anh ta đứng dựa ở xe nhìn về một hướng nào đó, càng nhìn càng thấy cô độc. Linh dựng xe xuống rồi đi tới chỗ anh ta.
- sao anh lại ở đây?
- mẹ tôi bảo tới đón cô.
- Thực ra thì cũng không cần, tôi có thể tự đi xe đến công ty.
- cô dắt xe vào nhà đi. Tôi đưa cô đi làm..
Anh ta đã tới đây rồi thì Linh cũng không thể nào không đi cùng. Từ nhà Linh với nhà Việt tới công ty vốn dĩ không cùng đường, Việt đã phải đi một đoạn đường khá xa để đến đón được Linh.
Linh cầm theo cái hộp giữ nhiệt nhỏ lên xe.
- đó là cái gì?
- cơm hộp tình yêu..
Một cái nhíu mày thay cho câu hỏi của Việt, Linh thở dài.
- tôi dậy từ sớm để làm cho anh.
Lại thêm một cái nhướn mày đầy khó hiểu, Linh lại giải thích.
- là mẹ tôi muốn tôi làm nó cho anh.
- cô cũng biết nấu ăn à?
- đương nhiên là biết, tôi còn nấu rất ngon.
- vậy buổi trưa cô qua phòng tôi đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
- cũng được.
Xe dừng trước cổng, cô bước xuống. Vẫn như ngày hôm qua, cô vẫn được bao quanh bởi vô vàn ánh nhìn. Ngưỡng mộ thì ít mà ganh ghét thì nhiều, chỉ là Linh không quan tâm tới họ.
Cô có một câu nói bất hủ của bản thân " không cần biết người khác nói gì về bạn, điều duy nhất cần biết đó chính là mình hiểu bản thân như thế nào "
Linh vẫn hiên ngang bước vào công ty, còn chưa kịp làm gì thì bắt gặp tia lửa trong ánh mắt con bạn. Nguyệt đi tới chỗ Linh, ánh mắt chăm chú.
- sao hôm qua mày lại bỏ về, đã nói sẽ tổ chức tiệc với anh Hải mà?
- Tổng giám đốc tới tìm.
- vậy là mày bỏ mối thầm tình hơn 20 năm để tới chỗ người mới quen mấy ngày sao?
- cũng đâu thể nói như thế. Chẳng lẽ anh ấy giận tao sao?
- hôm qua trở về đã thấy anh ấy uống say còn tự nhốt mình trên tầng thượng. Cả nhà tao được phen hú hồn.
- không phải chứ, hay còn nguyên nhân nào khác.
Nguyệt nhún vai.
- không biết nữa.
Chẳng lẽ nào chỉ vì Linh về nhà mà Hải thành ra như thế. Suy nghĩ mãi Linh lấy điện thoại nhắn tin cho Hải.
" anh có chuyện gì sao?"
Lúc ấy Hải đã tỉnh giấc nên trả lời ngay sau đó.
" anh thì có thể có chuyện gì,?"
" em có nghe Nguyệt nói hôm qua anh uống say "
" có chút tâm sự thôi. Tối nay muốn gặp em "
" vâng, vậy tối gặp "
Linh tắt điện thoại rồi làm việc, nếu để bà tổ trưởng phát hiện cô dùng điện thoại thì chắc chắn sẽ giảng một bài miên man về ý thức làm việc. Hình như phụ nữ càng lớn tuổi thì tâm tư càng trở nên khó đoán.
Một lát sau chị ta thong thả bước vào, trên tay là vô số tài liệu. Đống tài liệu đó nhẹ nhàng được đặt lên bàn làm việc của Linh.
- chuyện này là sao vậy chị?
- công việc của cô trong ngày hôm nay.
- chị có bất công quá không? Mình em sao có thể làm hết
- đấy là chuyện của cô. Đừng nghĩ là bạn gái của tổng giám đốc thì không cần phải làm việc.
Muốn làm khó sao? Được rồi, cô sẽ làm hết cho chị ta sáng mắt.
Linh cũng chẳng thể đem chuyện này kể cho Việt, nếu anh ta ra mặt thì rắc rối sẽ càng thêm rắc rối.
11 giờ trưa tất cả mọi người ra ngoài ăn cơm, công việc của Linh cũng hoàn thành được hơn một nửa. Nhìn hộp cơm bên cạnh, cũng đến giờ đem cơm cho anh người yêu giả rồi.
" cốc, cốc, cốc "
- mời vào.
Linh mở cửa vào bên trong.
- có mình anh ở đây à?
- trợ lý của tôi mới ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi đó đi.
Linh ngồi xuống ghế, đôi mắt lại vô tình nhìn về phía Việt.
" con trai mà nước da còn trắng trẻo hơn cả con gái, thật bất công "
Ánh mắt ấy của Linh trong thoáng chốc bị bắt gặp.
- cô nhìn tôi làm gì?
- không, không có gì..
Linh đương nhiên phủ nhận, cô đâu có thể để anh ta biết là bản thân vừa mới ngây ngốc nhìn anh ta chứ.
Việt xu xếp lại giấy tờ trên bàn rồi đến ngồi cùng Linh.
- Sáng mai tôi bay chuyến 7 giờ. Đi trong 2 ngày.
- tôi biết rồi.
Linh vừa trả lời vừa mở nắp hộp cơm, cả cơm và đồ ăn đều vẫn còn ấm.
Bên trên là miếng trứng hình trái tim, nhìn qua vô cùng bắt mắt.
- nhìn cũng không tệ, nhưng lần sau không phải làm nữa. Tôi đưa cô ra ngoài ăn.
- tôi cũng không có muốn. Nhưng không thể không nghe lời mẹ
Việt im lặng khẽ buông tiếng thở dài. Tình hình như thế này xem ra chỉ có phức tạp chứ không thể đơn giản.
Mùi vị đồ ăn do Linh nấu khá thanh đạm, cảm giác ăn vào cũng nhẹ nhàng.
- cô nấu ăn cũng khá ngon đấy.
Linh cười vô cùng tự hào.
- tôi từ nhỏ đã học nấu nướng, còn có thể tự làm bò bít tết ba phần sống một phần chín.
- lát nữa ăn xong tôi có việc đi tới tối, tôi sẽ gọi xe tới đón cô khi cô tan ca.
- được..
Linh đem hộp đựng cơm nhỏ ra ngoài, một người bận rộn như anh ta sao có thể cùng cô buôn chuyện như mấy bà ngoài chợ cá.
Buổi chiều cô đã sớm làm xong việc, còn có thể tiện tay vẽ vài mẫu váy áo. Dù sao thì phong cách ăn mặc của cô cũng không quá quan trọng, chủ yếu làm cho mẹ.
Chiều có xe taxi tới đón, đi xe Việt đi làm quả thực bất tiện. Anh ta vẻ bề ngoài lạnh lẽo khó gần nhưng cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, còn biết gọi xe đưa Linh về.
Vừa trở về nhà đã lập tức có thể thấy vali quần áo ngay trước cửa. Mẹ cô muốn đi đâu sao?
- mẹ, mẹ định về quê thăm họ hàng sao mẹ?
- cái này là chuẩn bị cho con..
Linh ngạc nhiên.
- con đâu có đi đâu? Mẹ, không phải mẹ muốn đuổi con đi đấy chứ. Mẹ muốn con hẹn hò con cũng đã hẹn hò rồi mà.
- cái này chuẩn bị cho con đi công tác cùng Hoàng Việt.
- sao cơ. Con còn phải đi làm, đi cùng anh ta thế nào được?
- đơn xin nghỉ mẹ đã giúp con viết, cũng đã đưa luôn cho mẹ chồng tương lai của con. Mai có thể trực tiếp nghỉ.
- mẹ, sao mẹ không hỏi qua ý của con chứ. Hơn nữa người ta là đi công tác, đưa con đi cùng làm sao được.
- mẹ đã quyết định rồi. Trước giờ mọi thứ đều nghe theo con. 25 tuổi chưa yêu đương mẹ cũng không làm khó, nhưng bây giờ con phải nghe mẹ.
Mẹ đã quả quyết như thế rồi, tất cả chờ mong ở phía Việt thôi.
8 giờ tối Việt trở về nhà, vẫn là cái nhìn tuy dịu dàng nhưng đầy nguy hiểm của mẹ.
- mẹ, mẹ đừng nhìn con kiểu ấy.
- mai mấy giờ đi?
- chuyến bay lúc 7h sáng.
- vậy 6 giờ qua đón con bé là kịp.
- đón gì? Đón ai?
- đón cái Linh chứ ai?
Chờ một chút, tạm thời Việt vẫn chưa thể tiêu hóa được vấn đề.
- mẹ nói rõ hơn xem nào. Con phải đưa cô ấy đi đâu?
- đưa nó đi công tác với con. Con bé từ nhỏ thiệt thòi ít được đi du lịch, cũng xem như bồi đắp tình cảm.
- không được.
- con có cần dứt khoát thế không?
- con còn công việc, đưa người ta đi cùng làm sao được. Hơn nữa người ta là con gái, thực sự không tiện.
- có gì không tiện. Người lớn đã nói chuyện, trước sau gì cũng sẽ kết hôn.
- mẹ đi xem ngày cưới luôn đi, khỏi hẹn hò làm gì cho mất thời gian.
- Vũ Hoàng Việt, mẹ nói cho con biết. Bố con mất mẹ là người lo hết mọi thứ. Bây giờ con đủ lông đủ cánh, con không còn xem bà già này ra gì đúng không?
Nói rồi mẹ Việt che mặt như muốn khóc, lần này không thể không nghe rồi.
Định nói gì đó với Linh thì thấy tin nhắn cô gửi qua facebook từ lúc nào.
Có cái ảnh chụp vali quần áo với icon mặt cười đầy bất lực. Việt trả lời.
" cô nghỉ ngơi đi, mai tôi qua đón "
" ok, mai gặp, anh người yêu giả ngủ đi "
Việt đọc dòng tin nhắn ấy thì khẽ cười, tâm trạng cũng không có gì quá áp lực.
Linh chuẩn bị thêm vài thứ đồ cần thiết, bỏ mấy bộ bánh bèo mẹ chuẩn bị ra ngoài rồi cho áo quần vào. Váy vóc làm gì cho bất tiện. Suy đi nghĩ lại một lát cũng cho thêm một cái váy vào, lỡ có dịp gì đó cần phải mặc.
Cũng chỉ đi có hai ngày thôi, với lại cả hai cũng trưởng thành rồi, không nên để tâm tư quá bất an.
Tinh tinh..
Điện thoại có tin nhắn, là tin nhắn của Hải.
" xuống dưới nhà gặp anh ".
Linh nhìn qua cửa sổ thấy Hải đang ngồi ở ghế đá, anh ấy còn đang hút thuốc.
Linh xuống dưới nhà, khẽ mở cổng để tránh bị mẹ phát hiện.
- anh không phải đã bỏ thuốc lâu rồi sao?
- có chút tâm trạng, anh không hút nhiều.
- lần này trở về, em thấy anh có nhiều tâm sự.
Hải cười buồn.
- anh không sao. Mai chính thức tới công ty nhận việc, thời gian tới sẽ rất bận.
- anh làm ở công ty nào? Công việc có tốt không?
- trưởng phòng, tạm thời như vậy đã. Cơ hội thăng tiến vẫn còn ở phía sau. Phải rồi, mai anh đưa em tới một nơi.
- mai em không có nhà.
- tối mai cũng được.
- em có việc đi hai ngày.
Hải nhìn Linh, mắt anh ta hơi đỏ.
- cùng người đàn ông đó sao?
- em đi cùng anh ấy hai ngày.
Có tiếng thở dài, có người cảm thấy không còn muốn kiềm chế. Bờ vai Linh bị bàn tay to lớn nắm chặt.
- nhìn vào mắt anh, anh muốn nói cho em hiểu.
Tự nhiên Linh cảm thấy sợ. Người đàn ông này tại sao qua đi 2 năm lại có vẻ thay đổi. Chẳng còn thấy dáng vẻ ôn nhu như những năm tháng đã từng.
- anh làm sao thế?
- nhìn anh.
Linh nhìn vào đôi mắt đυ.c ấy, tâm tư thêm chút rối loạn.
- hai đứa đang làm gì vậy?
Là mẹ Linh, trong giọng nói của bà có thể nhận thấy được sự không hài lòng.
Hải bỏ tay ra khỏi vai Linh, từ từ đứng dậy đối diện với mẹ Linh.
- cháu chào cô.
Mẹ Linh quay qua nhìn cô.
- con vào nhà đi ngủ đi, mai đi sớm.
Linh chào Hải rồi đi vào trong, lúc ấy chỉ còn mẹ Linh và Hải.
- qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không nhận ra sự cố gắng của cháu sao?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Là Sói
- Chương 8