Chương 19
Ưmh. . . . . . mọi người giống như tới chào hỏi Tư hạo, nói gì người nào sẽ đưa cô bé đi học. . . . . .
Cô mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, đột nhiên vội vã thở hổn hển thở, nháy mắt sau đó, Tạ Kiệt An đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô thế nào vẫn còn ở nơi này? Không được cô phải mang Hạo Hạo rời đi ── a!
Tạ Kiệt An đứng dậy, nhớ lại tối hôm qua mình kéo Hạo Hạo trốn vào trong phòng này, cô sửa sang lại tâm tình cho tốt, không nghĩ tới mình khóc sau đó lại mơ màng ngủ thϊếp đi!
Cô ý thức được Lý Hạo vẫn còn ở trong nhà, Tạ Kiệt An một khắc cũng không muốn ở lâu, cô vọt vào phòng tắm chỉnh sửa lại một phen, cô nắm lấy túi xách giống như gió mạnh một dạng lập tức quét đến lầu dưới.
"A, em tỉnh!" Không may, Lý Hạo đã tiến tới trước mặt cô.
Kiệt An sửng sốt, một mùi thơm xông lên tới mũi làm cô không khỏi cúi đầu nhìn đến cái đĩa nhỏ trên tay hắn .
"Anh vừa tính lên lầu gọi em đấy, !" Hắn một tay bưng đĩa nhỏ, một tay dẫn cô đến bên cạnh bàn ăn.
Kiệt An kinh ngạc đến quên cả phản kháng, khi cô ngồi vào trong ghế thì lúc này mới giật mình mở miệng.
"Này. . . . . . Những thứ này đều là anh làm cho tôi a?" Cô không thể tưởng tượng nổi nói nhỏ.
"Anh nhớ em ngày hôm qua chưa có ăn, với lại em không nên ăn những thức ăn có nhiều dầu mở quá, cho nên liền nấu một chút cháo trắng dưa cải."
Thân hình hắn cao lớn anh tuấn, hắn mặc một cái aó màu trắng cổ áo hình chữ V nhìn rất thoải mái, trán đầy đặn, mấy sợi tóc đen rủ xuống, làm hắn cẩn thận tỉ mỉ hơn rất nhiều, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn làm người ta không thể nào kháng cự.
Vẻ mặt Lý Hạo tuấn khốc, khí sắc không tệ, vẻ mặt giống như rất vui vẻ, dù sao bảy năm qua mất trí nhớ đối với hắn đó chính nỗi khổ, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được Tạ Kiệt An, hắn thật sự rất cao hứng thì ra trên cõi đời này thật sự còn có người biết hắn, hơn nữa người kia còn sinh cho hắn một cô con gái.( tuấn khốc: tàn khốc anh tuấn)
"Tôi không thích." Tạ Kiệt An căng thẳng mà nói.
"Em không thích cháo trắng dưa cải? Vậy anh ──"
"Tôi không thích " anh lấy " cháo trắng dưa cải đi đi!"Cô nghẹn ngào cắt lời hắn, nhìn đôi mắt hắn chớp, nước mắt lập tức cũng rơi xuống .
"Anh không phải là hắn! Ô. . . . . . Tôi biết Đường Chính Hạo cho tới bây giờ cũng sẽ không lấy cái gì cháo trắng dưa cải, hắn sẽ chỉ lấy mỳ ăn liền! Anh không phải là hắn,anh tại sao lại lấy khuôn mặt giống như hắn để gạt tôi?Anh cho rằng trêu đùa như vậy với tôi rất vui sao? Ô. . . . . . Cái tên siêu cấp lường gạt này! Tên lường gạt!"
Lý Hạo ngạc nhiên ngẩn ra, hắn phát giác sự tốt bụng của mình ── lại bị khóc lóc lên án.
"Em. . . . . . Em có thể nào nói một chút đạo lý có được hay không? Hành vi của anh bây giờ, là do trong bảy năm qua anh đã học được ở nơi này, anh biết anh không thể kỳ vọng vào trí nhớ cuả mình, Nhưng anh cũng đã dùng mọi cách để đối xử với em; Vả lại,em không ăn cháo của anh,sao em biết được cháo này không ngon hơn mì ăn liền?"
"Anh. . . . . . Anh lớn tiếng với tôi ?" Từ khi gặp hắn tới nay, hắn chưa bao giờ đối với cô lớn tiếng như vậy,nước mắt cô lại rơi xuống .
"Không phải! Anh chỉ là muốn em đừng cố tình gây sự nên nói đạo lý một chút!"
"Tôi mới không có cố tình gây sự! Tôi chỉ . . . . . Chỉ là không thích anh như vậy!" Hắn như vậy làm cho cô cảm thấy rất xa lạ.
"Làm ơn đi, tiểu thư,anh đang mất trí nhớ đấy! Em có thể hay không đừng có dùng tiêu chuẩn trước kia để đối sử với anh?" Hắn cảm thấy thất bại .
"Nhưng là trong đầu của tôi chỉ có anh trước kia!" Kiệt An gầm nhẹ nói.
"Cái người gian ngoan vẫn không thay đổi này ! Chẳng lẽ em không thể nhìn một góc độ khác, để lần nữa biết anh sao? !" Hắn cau mày nhìn cô. (gian ngoan: ngu đần)
"Lần nữa biết anh?" Cô giật mình.
"Không sai, lần nữa biết anh của bây giờ, tiếp nhận anh, sau đó. . . . . . Quên đi『anh 』trước kia đi."
Bác sĩ nói qua, đầu bị thương nặng, cơ hội khôi phục trí nhớ là rất mong manh, hắn hi vọng cô có thể đối mặt với tương lai, vĩnh viễn không nhớ lại quá khứ. Quan trọng nhất là, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn về hắn, cô phải dùng lý trí của mình để chỉnh lại ! Bởi vì bất kể như thế nào, hắn cũng không bỏ được cô nữa.
"Nhưng là anh chính là hắn, hắn chính là anh, tại sao muốn tôi quên anh?" Cô hít sâu một cái, nhìn khuôn mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
"Ý của anh nói là ──"
" Cái tên khốn Đường Chính Hạo này! Anh có phải bảo tôi quên anh đi, bởi vì trong bảy năm qua,anh đã thích phụ nữ khác có phải hay không ?" Cô hít sâu, ngửa đầu ra rống lên.
Khuôn mặt người đàn ông tái nhạt đi bổng sửng sốt."Anh? !"
"Nhất định là như vậy! Nếu không, tại sao chúng ta cùng tuổi, tôi chỉ là thông dịch viên nhỏ trong Nhà Xuất Bản, mà anh lại là tổng giám đốc công ty tại thượng? Anh có phải hay không thích thiên kim tiểu thư tập đoàn đường trù ...?"
"Anh ──"
"Đường Chính Hạo anh là tên khốn ! Không nghĩ tới anh lại giống như những tên đàn ông trong phim truyền hình một dạng, đều dựa vào quan hệ bám váy đàn bà quý phái thối rữa!"
"Mẹ nó, cái người phụ nữ đáng đánh đòn này, rốt cuộc đã đủ chưa?" Thần sắc của Lý Hạo cực kì khó coi, cũng không chịu được nữa quát lên.
Tạ Kiệt An vẫn còn khóc nhưng bị "Đường Chính Hạo" gầm thét làm cho mặt trở nên ngu, nhìn hắn đột nhiên đập cái bàn một caí mạnh, cùng biểu tình cực kì hung ác. . . . . . Giờ khắc này, cô giống như liền thấy vẻ mặt hung ác của hắn năm đó, đập bàn hầm hừ nói hắn không ăn đĩa đá bào.
Bỗng dưng,cô ô ô một tiếng, chợt nhào vào l*иg ngực rộng rãi hắn.
"Đúng rồi, chính là như vậy! Lúc này mới giống như dáng vẻ Đường Chính Hạo nói chuyện. . . . .
." Bàn tay thon của cô vững vàng bấu víu lấy gáy của hắn, mừng rỡ ở trước ngực hắn khóc lên.
Trong khi Lý Hạo vẫn còn kinh ngạc chỉ có thể theo bản năng ôm chặt người mình yêu.
Chẳng lẽ. . . . . . Người phụ nữ này thích bị ngược đãi sao? Hay là trước kia hắn rất thích rống người phụ nữ này?
☆ ☆ ☆
Tóc của cô đen nhánh, nó đơn giản đã trở thành bím tóc, rủ xuống ở sau ót, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như thiên nga tuyết trắng; môi cô như cánh hoa, lông mày tựa như trăng rằm, cái mũi xinh đẹp, nhất là đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt khẽ nâng lên trong rất quyến rủ,trông cực kì xinh đẹp.
Nhưng đáng tiếc chính là, đôi mắt xinh đẹp, đã khóc hai ngày, nên khuôn mặt có chút thay đổi và đôi mắt đã hơi sưng vù. . . . . .
"Em trước kia cứ như vậy rất thích khóc sao?" Hắn tò mò nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
"Mới không phải !" Cô cầm chiếc đũa dừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên liếc hắn một cái."Bảy năm trước anh đột nhiên biến mất đối với em mà nói là đả kích quá lớn."
Ừ, ý tứ đúng là hắn để cho cô trở nên yếu đuối như vậy, đa sầu đa cảm. Hắn ý thức được điểm này, con ngươi màu đen của hắn cảm thấy đau lòng.
"Trước kia tính khí anh rất kém cỏi sao?" Mặc dù hắn cũng nhận thức hiện tại cũng không phải là rất tốt, chỉ là từ phản ứng của cô nhìn ra, hắn tin tưởng mình bây giờ tuyệt đối so với trước kia tốt hơn nhiều.
"Phải không tốt." Cô không khách khí nói.
" Anh thường hung dữ với em?" Chân mày hắn nhíu lại, hắn hoài nghi mình sẽ không hư giống như mấy lưu manh chứ!
"Vẻ mặt ôn hoà cho tới bây giờ cũng không phải là vẻ đẹp đạo đức bên trong anh, anh quá hư rồi, thường đối với em bằng bộ dạng hung dữ, chỉ là khi đó anh không muốn đối mặt với tình cảm của em, anh luôn tìm cách doạ cho em sợ mà bỏ anh." Lông mày cô khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ đắc ý.
"Sao anh nghe lại có cảm giác như mình bị theo đuổi ngược lại?" Mày kiếm hắn giương lên.
"Anh là hàng xóm của em, chúng ta từ nhỏ cơ hồ là vẫn lớn lên cùng nhau, cảm giác vẫn mơ mơ hồ hồ, thậm chí là quỷ dị. . . . . . Nhưng là anh nói là em chủ động em đây cũng không phủ nhận, bởi vì người đầu tiên bước ra trong mối quan hệ mơ hồ này, đúng là em."
"Hả? Vậy em chủ động như thế nào?" Hắn thật tò mò.