Mộc Hàn Mặc lạnh lùng trừng mắt liếc Phụng Thiên Dự một cái, đặt cái chén trong tay xuống khay, lưu loát xốc chiếc chăn đơn màu trắng trên người Oa Oa lên, dễ dàng ôm ngang người Oa Oa lên, mở ra đôi chân thon dài tinh tráng đi ra ngoài cửa.
Ba người Phụng Thiên Dự ngậm miệng không nói, nhìn theo bóng lưng Mộc Hàn Mặc ra khỏi phòng bệnh, Cuồng Sư đi đến phía sau Phụng Thiên Dự, giơ cánh tay lên, vỗ một cái ‘bốp’ lên cái ót anh ta "Miệng không che đậy." Nói xong, liền nâng bước chân, theo sát phía sau Mộc Hàn Mặc đi ra khỏi phòng bệnh.
Phụng Thiên Dự vừa khẽ mở cánh môi muốn kháng nghị thì Lâm Phong đang đứng bên cạnh anh ta cũng giơ cánh tay lên, lại một cái ‘bốp’ vỗ vào cái ót anh ta, lúc này đây Lâm Phong không lên tiếng, yên lặng đi theo sau Cuồng Sư ra khỏi phòng bệnh.
Trong cặp mắt hoa đào câu người của Phụng Thiên Dự chứa đầy ai oán, một tay xoa nhẹ phía sau đầu, chỗ vừa rồi mới bị đánh, cũng đi theo sau Lâm Phong ra khỏi phòng bệnh.
Cuồng Sư đuổi theo Mộc Hàn Mặc cùng Oa Oa, thấy bóng hai người đang bước đi l*иg vào nhau, vốn không muốn tiến lên quấy rầy. Nhưng mà, nghĩ đến hiện tại chị dâu đang tức giận, lão đại khẳng định trong lòng chịu khổ sở, liền bước nhanh hai bước, đuổi theo Mộc Hàn Mặc "Chị dâu, lời nói của Phụng Thiên Dự bộc tuệch, chị đừng để ở trong lòng, cậu ta không phải cố ý đâu." Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nằm nửa bên mặt của Oa Oa lộ ra từ trong lòng Mộc Hàn Mặc.
Oa Oa đang nằm trong vòng ôm ấm áp của Mộc Hàn Mặc, nghe Cuồng Sư lên tiếng, tuy rằng không biết hắn là ai, lại minh bạch rằng hắn là bằng hữu của Mộc Hàn Mặc, trên hai má nổi lên ửng đỏ khả nghi lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười "Không có việc gì, tôi sẽ không để trong lòng." Nhưng mà, sẽ thả ở ngoài miệng, hắc....
Đang đi phía sau Phụng Thiên Dự cảm thấy một cỗ âm phong đánh úp lại, không khỏi run rẩy thân mình, mắt hoa đào mắt phiêu phiêu, bước nhanh vài bước, đuổi kịp theo bước tiến của Lâm Phong, cùng cậu ta sóng vai mà đi "Lâm Phong, cậu có cảm giác một trận âm phong thổi tới hay không?" Rất lạnh nói.
"Không có." Lâm Phong đạm mạc lãnh khốc bỏ lại hai chữ, liền không nói nữa, bất luận Phụng Thiên Dự có nói hay hỏi như thế nào, cậu ta đều làm như không nghe được, liên tiếp hướng về phía trước bước đi......
Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa đang suy yếu đi vào trong hoa viên của bệnh viện, tìm một cái lương đình, vào bên trong ngồi xuống, Cuồng Sư không bước vào theo, mà là ở phía ngoài lương đình trông chừng dùm, đem không gian lưu lại cho hai vợ chồng bọn họ.
Oa Oa hít sâu một hơi, tiếng nói cảm thán vang lên "Nguyên lai không khí cũng có thể tốt như vậy!" Làm cho người ta tự do tự tại, vô câu vô thúc, không có nhiều phiền não như vậy, phiền muộn trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn "Lão công, em nguyện ý đổi màng mắt." Khiết phích (editor: bệnh sạch sẽ quá mức) là do mình, chỉ có thể hết sức cố gắng vượt qua, nếu mang đến bất tiện cho hắn thì chính là cô không phải.
Liền như sự kiện lúc này đây, cô không có năng lực tự bảo vệ mình, một khắc kia cô mới hiểu, chỉ có nhìn thấy ánh sáng mới có thể có hành động và nhận biết năng lực của chính mình, dù cho có thính lực, đối mặt với sự kiện lúc cũng không làm nên chuyện gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc nở rộ ra tươi cười ấm lòng người, thật cẩn thận che chở cô, chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết chống lên cái trán của cô "Được." Chỉ cần em muốn.
Oa Oa vươn tay, ôm thắt lưng rắn rỏi của hắn, hít thở trong không khí mùi vị chỉ có trên người của hắn, tâm một trận an bình, một cỗ cảm giác an toàn không hề có lý do theo đáy lòng toát ra. Hai tay ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của hắn cũng không tự chủ xiết thật chặt "Lão công, em hiện tại thật muốn có thể nhìn thấy anh." Nhìn xem bộ dáng của anh, nhìn xem bộ dáng hắn mấy tháng qua cưng chìu cô, là bộ dáng dịu dàng như nước ra sao, còn muốn xem lúc hắn đối mặt với người khác so với lúc đối mặt cô dung nhan có bất đồng như thế nào.
Khóe miệng của hắn chứa một chút ý cười cưng chìu sủng nịch "Rất nhanh, rất nhanh......" Cô có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn.
Không khí chung quanh hai người trong lúc đó rất ấm áp làm cho những người lui tới hoa viên không ngừng ghé mắt, cũng có hiếu kì đối với ba người đàn ông có khí chất hoàn toàn bất đồng đang chờ đợi ở ngoài lương đình kia.
Nhiễm Thiếu Lâm lái xe đi vào căn phòng bình thường Thiên Hồ ở lại, ngừng xe, đi tới trước cửa, bấm chuông cửa, chỉ nghe bên trong phát ra một hồi chuông du dương, lại thật lâu không có người đến mở cửa.... Vẻ mặt Nhiễm Thiếu Lâm xuất hiện nét thoáng không kiên nhẫn, lại chưa biểu hiện ra ngoài, vuốt vuốt tóc, xoay người lên xe rời đi.
Lái ô tô lại đi vào nơi Thiên Hồ bình thường ít ở lại, vẫn có kết quả đồng dạng như vậy, đáy lòng Nhiễm Thiếu Lâm bắt đầu nổi lên dự cảm bất hảo, ngồi trên xe lấy điện thoại di động ra gọi cho thủ hạ một cú điện thoại "Thương Ưng, ngươi đi điều tra thêm Thiên Hồ hiện tại đang ở đâu." Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, liền phiền chán cúp điện thoại.
Thương Ưng nhìn điện thoại trong tay, chỉ có thể yên lặng đem điện thoại đặt lên bàn, mở ra Laptop kiểu dáng mới nhất, trên máy tính chứa các phần mềm truy tung, tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được tung tích Thiên Hồ. Nhìn vị trí của Thiên Hồ, không khỏi nhíu mi, lại không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho Nhiễm Thiếu Lâm "Nhiễm thiếu, đã tìm được Thiên Hồ, hắn hiện tại ở trong bệnh viện lớn nhất khu trung tâm."
"Được, ta đã biết." Nhiễm Thiếu Lâm để điện thoại xuống, đốt một điếu thuốc, đặt lên miệng, thật sâu hút một hơi, sau đó lại nhả ra từng vòng từng vòng khói trắng, ở trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe lượn lờ phiêu đãng, thật lâu không tiêu tan.
Đợi Nhiễm Thiếu Lâm hút xong một điếu thuốc, đem tàn thuốc ném ra xe ngoài, lúc này mới nổ máy, lái ô tô nhanh chóng chạy lên đường cao tốc.
Đi vào trong bệnh viện lớn nhất khu trung tâm, Nhiễm Thiếu Lâm không tiếp tục đi tiếp, mà đem xe dừng lại ở bãi đỗ xe phía ngoài bệnh viện ngoại, lúc xuống xe thì nhìn chung quanh một vòng ở bãi đỗ xe, chạm đến một chiếc ô tô màu trắng bạc xe thì không khỏi nhìn thêm vài lần. Chợt thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe hơi, đi vào bệnh viện.
Đem một thân lệ khí che dấu ở sâu bên trong cơ thể, dạo một vòng dọc theo bệnh viện, mỗi một cái phòng bệnh đều xem qua rồi mới tới hoa viên. Một chuỗi hành động của hắn làm cho các y tá kiểm tra phòng hoài nghi.
Nhiễm Thiếu Lâm đứng ở ngoài sân của hoa viên, nhìn thấy Cuồng Sư đứng thẳng tắp ở phía ngoài lương đình, mà trong lương đình một đôi ôm nhau mà ngồi đúng là Mộc Hàn Mặc và Oa Oa, Nhiễm Thiếu Lâm trong mắt nổi lên từng đợt hận ý, hàn ý, cùng với phẫn nộ. Ngay cả người của gia tộc Helala cũng biết Thiên Hồ không phải người của hắn, là nội gian. Chỉ có một mình hắn không biết, rất nhanh nắm hai quả đấm, cố gắng kiềm chế hạ khí tức phẫn nộ, mang theo phẫn hận đầy mình xoay người rời đi.
Cuồng Sư, Lâm Phong và Phụng Thiên Dự mẫn cảm cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực, chăm chú dán trên người bọn họ. Lúc xoay người lại xem xét thì không tìm thấy gì, ba người liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được đáp án giống nhau. Sau đó, bất động thanh sắc thủ hộ ở phía ngoài lương đình, một lúc lâu sau, đạo ánh mắt nóng rực mới vừa rồi không còn xuất hiện nữa, điều này cũng làm cho ba người nghiêm trọng hoài nghi có phải bọn họ quá mức mẫn cảm hay không mà sinh ra cảm giác sai lầm.
Lúc này, thân hình thon dài cao lớn của Mộc Hàn Mặc đã ôm Oa Oa đứng lên, trên người Oa Oa đắp chiếc áo vest đen của Mộc Hàn Mặt, hắn bước ra khỏi lương đình, ba người lập tức theo sát. Mộc Hàn Mặc nghe được tiếng bước chân của ba người, lúc này mới khẽ mở bạc môi khêu gợi "Tìm được rồi sao?" Tiếng nói tràn ngập từ tính mà ấm áp phát ra làm cho ba người đồng thời chấn động, rồi mới xác định được nghi hoặc trong lòng, bọn họ cảm nhận được không phải ảo giác, mà thực sự là có một đạo ánh mắt nóng rực đó.
"Lúc chúng tôi xem xét thì đạo ánh mắt đó đã biến mất. Hơn nữa, cũng không nhìn thấy người nào khả nghi." Phụng Thiên Dự đứng phía trước Cuồng Sư, mở miệng nói. Lâm Phong thì lại đăm chiêu chút hàm dưới, giống như đồng ý lời nói của Phụng Thiên Dự, lại giống như nghĩ đến cái gì khác.
Cuồng Sư trầm mặc không nói, trong lòng nghi hoặc xác định, theo lý mà nói y mới đến nơi này của lão đại, không có khả năng có người sẽ biết y. Như vậy đạo ánh mắt cực nóng vừa rồi từ đâu mà đến? Hơn nữa, mục tiêu của đạo ánh mắt đó là y, y có thể cảm giác được đạo ánh mắt đó định lại trên người y ba giây rồi mới biến mất.
"Có thể là người của Nhiễm Thiếu Lâm hay không?" Nếu Cuồng Sư đã trở lại, như vậy, nhất định là Nhiễm Thiếu Lâm đã phát giác ra. Nếu không thì y không có khả năng trắng trợn trở lại bên cạnh gã ta, nếu Nhiễm Thiếu Lâm đã biết được, vậy gã ta khẳng định sẽ phái người đến điều tra.
Cuồng Sư cúi đầu, trầm tư một lát, rồi mới ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói "Rất có thể." Nhiễm Thiếu Lâm phái người gϊếŧ y, như vậy tính đến khả năng lớn nhất, đó là gã ta.
Mộc Hàn Mặc hơi gật nhẹ đầu, liền không hề nói nữa, ôm ngang người Oa Oa, nhẹ nhàng đi trước. Trở lại phòng bệnh, Mộc Hàn Mặc mới đặt Oa Oa lên chiếc giường bệnh màu trắng, phủ cho cô tấm chăn, Oa Oa đã ngủ say, hai má nổi lên đỏ ửng, trên hai má trẻ con phì nộn lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như lâm vào một giấc mộng đẹp.
Cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán của cô, lúc này mới xoay người nói với Lâm Phong "Lâm Phong, cậu đi bảo Bác Lam tiên sinh chuẩn bị một chút, Oa Oa đáp ứng thay màng mắt, cậu phải nhanh tìm được người nguyện ý hiến tặng màng mắt, mau chóng làm phẫu thuật cho Oa." Làm cho cô sớm ngày nhìn thấy ánh sáng.
"Đã biết, lão đại." Nói xong, Lâm Phong liền lĩnh mệnh xoay người ra khỏi phòng bệnh, Phụng Thiên Dự thương hại nhìn thân ảnh cậu ta đi ra ngoài, thực là mạng khổ, cơm trưa cũng chưa ăn, liền phải tiếp tục làm việc.
Lúc này, một hồi tiếng đập cửa ‘thùng thùng thùng’ vang lên, ưng mâu Mộc Hàn Mặc phát lạnh, Cuồng Sư và Phụng Thiên Dự nhạy bén đồng thời xoay người đi tới cửa ra vào của phòng bệnh, đi ra cửa, liền thấy trước sau một đám người mặc đồ màu trắng, đầu đội mũ màu trắng. Trong tay bưng bàn ăn màu bạc trắng, đầu lĩnh thấy hai người đồng thời xuất hiện ở cửa, liền lên tiếng hỏi "Xin hỏi, hai vị ai là Lâm Phong tiên sinh?" Khóe miệng tràn đầy mỉm cười cung kính.
Phụng Thiên Dự khóe miệng chứa một chút tươi cười mị hoặc lòng người "Lâm Phong hiện tại không có ở đây, đồ ăn có thể đưa vào." Nói xong, hai người đồng thời tránh ra, một đám người tiến vào trong phòng bệnh, phát ra tiếng bước chân, làm cho Oa Oa nằm trên giường bệnh ưm một tiếng, liền tiếp tục lâm vào ngủ say.
Mà ánh mắt của Mộc Hàn Mặc lãnh liệt hướng tới Phụng Thiên Dự, Phụng Thiên Dự hạ giọng "Nhẹ chút, không cần phát ra âm thanh." Giọng nói trầm thấp làm cho người ta mê say, trong đó có một nhân viên phục vụ nghe giọng nói của Phụng Thiên Dự, nhất thời vô ý, chiếc khay rơi từ trong tay xuống, một thanh âm ‘choang’ vang lên....
Oa Oa đang lâm vào giấc ngủ say cũng tỉnh lại, Mộc Hàn Mặc kịp thời đè lại thân thể của hắn mới khiến cho cô không hề động đến miệng vết thương, làm cho cô nằm trên chiếc giường bệnh mềm mại "Bảo bối, đừng nhúc nhích." Oa Oa quả thực ngoan ngoãn nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, chỉ là đôi con ngươi tĩnh mịch cũng không nhúc nhích.
Mộc Hàn Mặc giữ chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế của Oa Oa, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, không lên tiếng, chỉ là không tiếng động an ủi.
Đôi mắt Phụng Thiên Dự và Cuồng Sư trầm xuống, Cuồng Sư thình lình cất tiếng "Cô ta lưu lại, những người khác có thể đi rồi." Chỉ vào người nữ nhân viên phục vụ làm rơi khay thức ăn nói.