Trở lại trong phòng, Mộc Hàn Mặc đem thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Oa Oa đặt lên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái, mà hắn thì ngồi bên cạnh cô, đem cô gắt gao ôm trong ngực "Oa Oa, không phải là em cho rằng thứ ở trên thân của người khác bỗng nhiên chuyển lên người của em, trong lòng liền có khúc mắc? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?" Thứ gì đó của người khác bỗng nhiên ở trên thân mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác chán ghét.
Cánh tay búp sen tinh tế trắng nõn của Oa Oa gắt gao khoác trên cổ Mộc Hàn Mặc, dường như sợ nếu buông lỏng ra, hắn sẽ lập tức rời đi, khuôn mặt mềm mại ngả vào l*иg ngực ấm áp của hắn, cảm thụ độ ấm của hắn "Mặc, em không muốn để cho thứ gì đó của người khác sinh trưởng trên cơ thể của em, có thể có biện pháp khác hay không?" Giọng nói nghẹn ngào mềm nhẹ làm cho tâm Mộc Hàn Mặc một hồi đau đớn.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, bạc môi đặt lêи đỉиɦ đầu của cô một nụ hôn, giọng nói bao hàm từ tính từ bạc môi toát ra "Bảo bối, thứ gì đó của người khác, thật sự khó có thể nhận như vậy sao?"
"Mặc, thứ đó của người khác nếu sinh trưởng ở trên người của em, em sẽ cảm thấy ghê tởm, khó chịu, đứng ngồi không yên." Cánh tay búp sen khẽ run, dường như đem hết khí lực toàn thân, ôm chặt lấy cổ Mộc Hàn Mặc.
Mộc Hàn Mặc âm thầm thở dài một tiếng, đem cô nhẹ nhàng đặt nằm lên chiếc giường mềm mại thoải mái "Bảo bối, anh sẽ tìm biện pháp khác, nếu thật sự không được, như vậy, xin em nhìn mặt mũi của Bảo Bảo chưa ra đời của chúng ta, tiếp nhận được không?"
Oa Oa vùi mặt vào vai hắn, hơi thở nóng rực phun trên cổ hắn, cái đầu nhỏ nhắn hơi nâng lên, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên vai hắn, cũng là giọt nước mắt thấm vào trong tim hắn.
Nâng cánh tay lên, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ hạ xuống bên tai, hơi thở nóng rực phun lên vành tai cô "Bảo bối, chuyện này liền giao cho ông xã được không? Đừng suy nghĩ miên man, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không anh sẽ không buộc em thay màng mắt." Điều duy nhất hắn có thể làm, đó là ưng thuận lời hứa hẹn lưỡng toàn này.
"Được, cám ơn lão công." Một giọt nước mắt dừng lại trên cổ của hắn, làm cho tim hắn như bị dao cắt, ôm thật chặc cô trầm tư.
Trong đại sảnh, Bác Lam tiên sinh nhíu chặt mày, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, yên lặng trầm tư, Phụng Thiên Dự cũng ngồi bên cạnh.
Trong lòng mờ mịt: không biết trong lòng chị dâu nghĩ như thế nào, không cần màng mắt của người khác, vậy đôi mắt của chị ấy làm sao có thể khỏi? Nếu chị dâu cô phụ tâm ý của đại ca như vậy, chắc là trong lòng đại ca sẽ có khó chịu biết bao. Khẳng định là nghĩ mình không đủ hiểu biết chị ấy, trong lòng tự trách.
Lúc này, một hồi chuông du dương dễ nghe vang lên, Phụng Thiên Dự nâng mâu, nhìn về nơi bắt nguồn tiếng chuông, chỉ thấy Lâm Phong lấy điện thoại di động ra, xem xét một lát, liền vội vàng ấn nút nghe điện thoại, khẽ mở cánh môi, giọng nói lãnh đạm phát ra từ bạc môi "Nói." Đơn giản một chữ, trong lúc đó đối phương cuống quít đáp "Lâm ca, có chuyện đại sự, mấy cửa hàng buôn bán của chúng ta lại Italy đã bị cảnh sát niêm phong."
Đôi mắt xanh thẳm của Lâm Phong liền nổi lên lãnh liệt quang mang, biểu tình trên mặt nghiêm túc mà cẩn thận, làm cho Phụng Thiên Dự nâng mâu, nghi hoặc nhìn hắn, Lâm Phong lấy tay day day cái trán "Chuyện này xảy ra khi nào? Ai làm?" Tiếng nói phát ra cũng là lãnh mạc như vậy.
"Mấy ngày nay một ít sinh ý làm ăn của công ty chúng ta tại Italy lần lượt bị người ngăn chặn. Lúc mới đầu chúng tôi cũng đã cố gắng đi tranh thủ, về sau vốn là sinh ý đã đàm phán thỏa đáng, nhưng mà Thương gia lại đổi ý, lúc này chúng tôi mới truy xét. Tra được ra là người của gia tộc Helala đem sinh ý làm ăn của chúng ta ngăn chặn, hơn nữa, bọn chúng còn lấy người nhà của Thương gia ra uy hϊếp bọn họ phải hợp tác, không hợp tác liền gϊếŧ con tin."
Dứt lời, biểu tình trên mặt Lâm Phong lãnh liệt, càng thêm âm lãnh "Tôi đã biết, đem chuyện tình gia tộc Helala tra rõ ràng, thu thập chứng cớ, ba ngày sau, tôi sẽ đến Italy một chuyến." Nói xong, vẻ mặt âm trầm, ngắt di động.
Phụng Thiên Dự khó hiểu nhìn hắn, nhưng trong lòng biết được, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, Lâm Phong đứng lên, hướng Bác Lam tiên sinh làm một cái thủ thế mời "Bác Lam tiên sinh, Lâm mỗ dẫn ngài đi thăm phong cảnh biệt thự Mộc gia, mời!" Lời vừa nói ra, Bác Lam tiên sinh trong suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần, liền ngẩng đầu, khẽ lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt nói "Đa tạ hảo ý của Lâm giám đốc, tôi có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước."
"Vậy thì Bác Lam tiên sinh xin cứ tự nhiên." Lâm Phong nói xong, Bác Lam liền gật đầu với hắn, hướng ra ngoài đại sảnh bước đi, Lâm Phong nhìn theo Bác Lam rời đi, mới quay đầu nhìn về phía Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, sinh ý ở Italy bị gia tộc Helala ngăn chặn, hơn nữa, người của gia tộc Helala còn bắt cóc người nhà của Thương gia." Ngữ khí lãnh đạm phát ra làm cho Phụng Thiên Dự cũng không nhịn được chau mày, cặp mắt hoa đào câu dẫn người xuống rũ xuống, trầm tư một lát, mới mở miệng nói "Ba ngày sau, tôi và cậu cùng đi Italy, để đại ca chăm sóc cho chị dâu."
Lâm Phong hơi nâng cằm, xem như trả lời, hai người liếc nhau, liền không hẹn mà cùng đứng lên, hướng ra ngoài đại sảnh bước đi.
Mộc Hàn Mặc trấn an Oa Oa xong, đợi cô ngủ say rồi mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng, vào trong tầng hầm, lướt qua thông đạo dài mà hắc ám, vào bên trong thạch thất.
Liền gặp Nhiễm phụ đầy người là máu đang năm phủ phục dưới đất, hơi thở mỏng manh hào hển, mà Nhiễm Linh Lung thì toàn thân bất lực tựa trên vách đá, những người đàn ông đang đứng chờ đợi ở bên trong thạch thất thấy Mộc Hàn Mặc tiến vào, lập tức nghênh đón. Cung kính khom người hành lễ "Lão đại."
"Ừ." Mộc Hàn Mặc phát ra giọng mũi, đáp lại cả đám người, bước chân đi tới trước người Nhiễm phụ, giơ cánh tay lên, mở ra hai tay.
Trong đó một gã đàn ông mặc một thân tây trang màu đen liền đưa lên một đôi bao tay cao su mỏng, Mộc Hàn Mặc cầm trong tay, lưu loát mang vào.
Lúc này mới vươn tay, nâng cằm Nhiễm phụ lên, làm cho toàn bộ khuôn mặt bị che kín bởi vết máu được nâng lên, máu đã ngưng kết, từng khối từng khối ngưng kết trên mặt, phi thường quỷ dị, lại có vẻ buồn nôn.
Trong mắt Mộc Hàn Mặc hiện lên một chút thị huyết quang mang, ưng mâu quét về phía lỗ tai đã bị cắt bỏ của ông ta, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết máu đã ngưng kết kia, tiếng nói ấm áp từ trong bạc môi truyền ra "Phụ thân tổng tài Nhiễm thị, Nhiễm Khánh, kết cục của ông hôm nay, chỉ có thể trách ông đã sinh một cô con gái tốt, nếu không phải do cô ta, tin tưởng rằng ông cũng sẽ không lưu lạc thành phạm nhân của Mộc Hàn Mặc tôi đâu."
Nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú tươi cười càng thêm sáng lạn, lưu loát bóc đi tảng máu đã ngưng kết thành sẹo.
Nhất thời, huyết dịch màu đỏ tươi từ chỗ miệng vết thương toát ra chảy cuồn cuộn không ngừng, Nhiễm phụ mí mắt nhấc lên vài lần, cuối cùng lại không nhấc lên nổi, thân thể mềm nhũn, liền té xỉu trên mặt đất.
Mộc Hàn Mặc khinh thường quét mắt nhìn ông ta một cái, thân hình thon dài cao ngất đứng lên, đi tới trước người Nhiễm Linh Lung. Nhiễm Linh Lung lấy ánh mắt lãnh mạc nhìn hắn, ả nên sớm biết được, cho dù ả có đem giải dược giao ra, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ả. Nhưng mà...... "Ngươi vì sao đối xử với cha ta như thế, nếu bởi vì là do ta hạ độc hại người mù kia, ngươi nên đến tra tấn ta, vì sao phải liên lụy đến cha ta như vậy?" Cha của ả vô tội mà.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu cổ ngữ “Dưỡng không giáo, phụ chi quá” (Lời của Editor: Nuôi mà không dạy là lỗi của cha.) sao". Giọng nói khẽ truyền vào trong tai Nhiễm Linh Lung, làm cho ả khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn "Vì sao? Ta đem giải dược giao ra cho ngươi, ngươi lại đem chúng ta tra tấn thành dáng vẻ như vậy, sao ngươi còn không buông tha cho chúng ta?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp, giống như một người nhiều năm không nói chuyện, đột nhiên lại mở miệng nói chuyện bình thường.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc nở rộ ra tươi cười tà tứ, vươn đôi tay vừa rồi mới xé rách tảng máu trên lỗ tai Nhiễm Khánh, phía trên còn lây dính rất nhiều máu tươi, nâng cằm ả lên, mày kiếm khẽ nhếch "Ngươi có biết Đồng gia bị gϊếŧ như thế nào không?" Mỉm cười giống như ác ma, làm cho tâm Nhiễm Linh Lung rét lạnh, lúc trước mình làm sao có thể coi trọng một tên ác ma như vậy?
Mộc Hàn Mặc thấy Nhiễm Linh Lung hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trầm mặc không nói, lại giống như đang giận dỗi, lúc này mới buông cằm ả ra, gỡ đôi bao tay đầm đìa máu tươi ra, lại đem khuôn mặt bao hàm tươi cười tà tứ đưa tới trước mắt của ả, trong lúc đó lời nói lãnh khốc phát ra từ bạc môi khêu gợi "Bởi vì, Đồng Vụ Vân đem đôi mắt của bảo bối nhà ta làm mù." Hiện tại, Oa Oa còn không chịu tiếp nhận trị liệu, vốn có thể không cần trị liệu, chỉ cần ánh mắt của cô hảo hảo, chưa từng bị mù.
Nhiễm Linh Lung nháy mắt sáng tỏ, trên mặt hiện lên một chút hiểu rõ "Nguyên lai, ngươi là bởi vì sự kiện này mà đem cha ta liên lụy vào." Ngây ngốc gật đầu, cả người như lâm vào hồ đồ. Mộc Hàn Mặc quay đầu liếc mắt nhìn ả một cái, mà ánh mắt cũng là lãnh liệt mà âm trầm, nâng lên bàn tay với khớp xương hiện rõ rệt, đặt lên bả vai đơn bạc của ả, ngón tay dùng sức một cái, ấn mạnh xuống. Liền nghe ‘rắc’ một tiếng giòn tang, Nhiễm Linh Lung kêu thảm một tiếng, Mộc Hàn Mặc lúc này mới mở miệng "Các ngươi chịu khổ như thế này, còn không bằng một phần mười của phu nhân ta, sau này, các ngươi cũng chậm rãi hưởng thụ đi, gieo nhân nào gặt quả nấy."
Nhiễm Linh Lung mặt xám mày tro nằm trên mặt, từng tầng mồ hôi lạnh xuất hiện, một giọt lại một giọt từ trên mặt nhỏ xuống, dừng trên bộ ngực cao ngất của ả. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hàn Mặc, trong mắt đủ loại hận ý "Ngươi là ác ma, ác ma mặt người dạ thú." Phẫn hận đem hận ý tràn đầy trong lòng rống ra, tiếng nói bén nhọn của ả ta xuyên qua xuyên lại bên trong thạch thất.
Mộc Hàn Mặc nghe tiếng rống của ả ta, chỉ khẽ nâng mày kiếm, lơ đễnh cười, giơ tay lên, vỗ vỗ khuôn mặt giống như con mèo mướp của ả ta "Giờ mới biết, không khỏi quá muộn, bảo bối ta tìm kiếm hai mươi lăm năm, bị các ngươi tra tấn như vậy. Nếu ta là ác ma, như vậy các ngươi ngay cả ác ma cũng không bằng, một bé gái nhỏ như vậy, liền bị các ngươi làm hại mất đi ánh sáng, không thể nhìn được thế giới bên ngoài." Nói xong, ngón tay chế trụ chiếc cằm xinh đẹp của ả ta, gắt gao bóp.
Lông mày Nhiễm Linh Lung nhăn chặt, vẻ mặt đau khổ, lắc đầu liên tục, thống khổ nức nở ra tiếng "Ô ô...... Ta cũng không có động thủ, vì sao ta cũng liên lụy vào?" Lúc trước, ả bất quá ở trong toàn bộ quá trình nói một câu, ả cũng không có hại cô ta a!
Mộc Hàn Mặc nghe lời của nói của ả, không giận ngược lại cười, bất quá lại biến thành châm biếm, tiếng cười sang sảng phát ra "Ha ha ha...... Hay cho một câu cũng không có động thủ." Tiếng cười dần dần ngưng lại, lúc này Mộc Hàn Mặc mới tiếp tục nói "Nhưng ngươi cũng là đồng lõa, đồng lõa hại bảo bối trong lòng bàn tay Mộc Hàn Mặc ta mất đi ánh sáng." Những người có liên quan tới chuyện này, một người cũng sẽ không buông tha, cho dù chỉ là bàng quan nhìn.
Nhiễm Linh Lung nhìn ý cười phiêu hốt trên khuôn mặt hắn, vì sao một người ở thời điểm phát tiết tức giận, cũng có thể đẹp như vậy, đúng vậy! Chính ả ta đã bị mất tất cả bởi loại khí chất này, cười, tao nhã cười......