Khi Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa xuống lầu thì trên bàn ăn chỉ có mỗi Mộc Lâm.
Mộc Lâm miệng ngậm ống hút, tay cầm sandwich. Nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống thì quay đầu lại nhìn, đôi mắt trong veo cười cười nhìn Mộc Hàn Mặc, nhiệt tình nói, “Anh hai, chị dâu, đến ăn bữa sáng đi!”
Mộc Hàn Mặc quét nhìn bốn phía đại sảnh, “Cha mẹ đâu?” Vừa nói vừa đem Oa Oa đặt vào chỗ ngồi đối diện với Mộc Lâm, bản thân mình thì ngồi cạnh cô.
“Hơ, cha mẹ hả? Sáng sớm nay đã đi rồi, nói là thay hai người đi chơi hưởng tuần trăng mật. Cha giao hết công việc cho anh, nói anh có thời gian thì làm nghi thức tiếp nhận bang đi.” Mộc Lâm cứ vô tâm vô tư nói, đem miếng sandwich còn lại trong tay nhét vào miệng, đứng lên vẫy vẫy tay với Mộc Hàn Mặc và Oa Oa, “Anh hai, chị dâu, hai người từ từ ăn, em đi trước.”
Không đợi Mộc Hàn Mặc mở miệng, Mộc Lâm vội vàng ra ngoài. Nếu không chuồn bây giờ thì còn đợi tới bao giờ? Ở thêm chút nữa thì ông anh sẽ lại phát tiết nha.
Mộc Hàn Mặc có chút lo lắng nhìn Mộc Lâm rời đi. Trong lòng không khỏi tứ giận, tuần trăng mật của anh vậy mà bị đôi vợ chồng vô lương tâm kia cướp mất.
Trước giờ Mộc Hàn Mặc đều đem bữa sáng đặt lên tay hoặc đút cho cô ăn, Oa Oa chờ mãi chẳng thấy liền đưa tay sờ soạng trên bàn.
Lúc này Mộc Hàn Mặc mới dịu mặt xuống, cả bộ dạng tức giận ban nãy thay bằng ý cưng chiều ôn nhu, nắm lấy bàn tay đang làm loạn, “Oa Oa, em muốn ăn gì? Bữa sáng hôm nay có sandwich, trứng ốp-la, bánh ngọt, bánh bao cuộn.” Đọc tên từng món từng món trên bàn.
“Em muốn ăn bánh ngọt.” Oa Oa cảm thấy tay mình đang được nắm thật chặt bởi một bàn tay to, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Lại nhớ hôm qua anh cuồng nhiệt mà dịu dàng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nháy mắt đã ửng hồng.
Mộc Hàn Mặc mang bánh ngọt đến cho cô, đặt vào bàn tay nhỏ bé, cười sủng nịch vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại, “Từ từ ăn.” Đôi mắt ôn hòa nhìn hai má phiếm hồng, nhớ đến tối hôm qua, thân thể không khỏi phản ứng.
Hít sâu một hơi dời tầm mắt, lấy bánh bao cuộn trên bàn ăn.
Sau bữa sáng một chút, hai người cùng vào công ty. Trợ lý Tiểu Cường đã ở ngoài chờ sẵn, thấy Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa từ thang máy đi ra, cậu ta bước nhanh đến cúi người chào, “Tổng giám đốc.”
Bàn tay đặt bên hông Oa Oa siết chặt hơn một chút, Mộc Hàn Mặc liếc trợ lý một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo cậu ta vào trong.
Trợ lý hiểu ý liền theo sau, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trên gương mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc lộ ra nụ cười như gió xuân, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Oa Oa, đem cô đến sau bàn làm việc, tự bản thân ngồi xuống rồi đặt cô lên đùi. Đến lúc này mới ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn trợ lý, giọng điệu bình thản nói, “Đem đến đây.”
Oa Oa tự nhiên tựa vào lòng anh, trợ lý cầm tập giấy giờ màu xanh trên tay đưa cho Mộc Hàn Mặc.
Mộc Hàn Mặc một tay ôm trọn Oa Oa để cô không rời khỏi đùi anh, một tay cầm lấy văn kiện. Những ngón tay thon dài mở tài liệu ra, tất cả thông tin bên trong đều là của người nhục mạ Oa Oa trên mạng.
Địa chỉ nhà, ăn ở như thế nào, gia đình bao nhiêu người, quan hệ với những ai, mọi thứ đều rõ ràng tường tận.
Mộc Hàn Mặc nhìn tấm ảnh chụp người đó, con gái của một nhà làm ẩm thực thôi mà dám mắng Oa Oa là tiện nhân, Mộc Hàn Mặc sẽ không để công ty của nhà cô ta được yên ổn đâu.
Nửa tiếng sau, chuyện mua lại công ty kia đã xong, anh đem tập tài liệu màu xanh quăng lại cho trợ lý, “Trên mạng thì sao?” Bàn tay vẫn vuốt ve mái tóc của Oa Oa, từ đáy mắt nổi lên sát khí, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười hung ác.
“Vâng thưa tổng giám đốc, tất cả đều xử lý xong.” Trợ lý nhận tập tài liệu, cung kính trả lời.
Mộc Hàn Mặc gật gật đầu, “Hai giờ sau ta không muốn thấy tòa soạn Phong Duyệt tồn tại nữa. Cậu lui xuống đi!” Nói xong không để ý đến trợ lý nữa, chuyển sang cầm bàn tay mảnh khảnh của Oa Oa lên mân mê từng ngón tay.
Đám người làm tổn thương cục cưng của anh, dù chỉ một kẻ cũng đừng hòng sống dễ chịu.
“Vâng, tổng giám đốc.” Trợ lý cung kính gật đầu rồi xoay người rời đi.
Ngay lúc này, Phụng Thiên Dự, Lâm Phong cùng Mạc Lăng đẩy cửa vào.
Phụng Thiên Dự vẫn mang nụ cười thường trực, bộ dáng như muốn châm chọc tất thảy mọi người, “Đại ca, những thứ trên mạng anh đều xem rồi? Đúng là rất đặc sắc nha!” Ngữ điệu bên trong kiểu hả hê khi người khác gặp họa, nói rồi ngồi xuống sofa.
Lâm Phong cùng Mạc Lăng cũng lần lượt ngồi xuống, Lâm Phong có chút đăm chiêu nói, “Khó trách hôn lễ hôm qua bọn họ không tham gia, hóa ra là chuẩn bị chiêu này.” Từ đôi mắt nổi lên hơi lạnh thấu xương, gương mặt cương nghị cứng ngắc dị thường.
Mạc Lăng cà lơ phất phơ ngồi trên sofa, lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại.
Gương mặt nhỏ nhắn đang tựa vào lòng Mộc Hàn Mặc nâng lên, vẻ tò mò, “Chuyện gì đặc sắc vậy? Em cũng muốn biết.” Cánh tay nhỏ của Oa Oa nắm chặt vạt áo Mộc Hàn Mặc, tiếng nói mềm mại từ đôi môi kiều diễm phát ra như muốn làm nũng với bốn người.
Mạc Lăng nghe thấy thế mới ngẩng đầu, đôi mắt nghiêm nghị mang chút thương tiếc nhìn về phía Oa Oa. Hôm nay cô trông có chút quyến rũ, bắt đầu trông như một người phụ nữ. Xem ra tối qua em rể rất nỗ lực rồi.
Khóe miệng Mạc Lăng nhếch lên, cái mũi hếch hếch lên. Hai người ở bên nhau hơn mười năm, Oa Oa cũng chưa từng làm nũng với anh như vậy. Dù có ủy khuất như thế nào, cô cũng sẽ chôn sâu dưới đáy lòng.
Bàn tay to kéo vạt áo của mình xuống khỏi tay Oa Oa, đặt bàn tay nhỏ bé của cô lên đùi rồi nắm chặt, “Oa Oa ngoan, chẳng có gì đặc sắc đâu, chi là vài câu chuyện về lễ cưới của chúng ta thôi.” Khuôn mặt tuấn tú cọ cọ vào trán cô.
“Ơ! Em nghe thấy trong giọng nói kia ngoài ý vui sướиɠ khi người ta gặp nạn còn có ý khác nữa nha?” Oa Oa rõ ràng không tin, nhăn nhăn đôi mi thanh tú, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi. Nếu cô không lầm thì đó là giọng của Phụng Thiên Dự.
“Không có đâu, em nghe nhầm thôi.” Mộc Hàn Mặc vỗ về Oa Oa, một mặt quay đầu lại chằm chằm trừng mắt vào Phụng Thiên Dự.
Phụng Thiên Dự cảm thấy đôi mắt đầy sát khí kia bao vây lấy mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn theo, nhất thời cả sống lưng lạnh toát, thu lại nụ cười khi nãy, “Đại ca, anh tính làm thế nào?” Liền đổi đề tài.