Chương 67

Ai, cô biết người đàn ông của Hàn Ngữ Yên không?"

Một giọng nói bên cách vách vang lên, tiếp theo lại xuất hiện thêm một giọng nói của một cô giái nữa.

"Không biết, không phải chỉ có gò má à? Ai mà biết được là người nào chứ? Nhưng, gần đây các phóng viên cũng rất cố gắng tìm hiểu, có điều Lillian vẫn thừa nhận nói mình không biết, các phóng viên cũng không tìm được Ngữ Yên."

"Vậy cô có biết người đàn ông kia là ai không?"

Người phụ nữ đầu tiên mở miệng hỏi lại. An Dĩ Mạch nghe xong thì nhíu mày, cô nghe xong thì đã hiểu ý tứ của người phụ nữ này.. diễn đàn lqd.

Không biết cô ta biết thật hay là giả bộ đây.

"Cô biết à?"

Một người phụ nữ khác hỏi đầy nghi ngờ.

"Cô có biết Mặc Mạch quốc tế không?"

Quả nhiên, An Dĩ Mạch cười, nụ cười nhìn rất đẹp mắt, nhưng An Mặc Hàn lại không nhận ra được nụ cười tươi tắn của cô là không có ý tốt.

An Thần Hạo nghe xong không hiểu mấy người đó đang nói gì, nhưng cậu vẫn hiểu vẻ mặt của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn với chuyện hai người cách vách đang nói về tập đoàn Mặc Mạch quốc tế.

"Anh nói xem, kế tiếp mấy người đó sẽ nói gì?"

Món ăn của họ đã lên tới nơi, An Dĩ Mạch gắp một cây rau xanh bỏ vào trong miệng, rồi nhìn An Mặc Hàn.

An Mặc Hàn nhíu mày, không trả lời. Tô Lạc cũng bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình, nhưng quả thật chuyện này không có quan hệ gì đến anh. Chuyện của Hàn Ngữ Yên kia đã qua mấy ngày rồi, mấy hôm trước tin tức rất nhiều, nhưng hai ngày nay đã ít đi rất nhiều. Vốn anh không để ý đến lắm, nhưng Tiểu Nguyệt luôn cầm tạp chí giở xem, anh tình cờ nhìn qua vài lần. Anh không biết người đàn ông kia là ai, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, nếu anh đoán không sai, người kia chắc chắn là người có đôi mắt hoa đào, nụ cười tà mị đáng đánh đòn đang ngồi bên cạnh anh.

"Chị Dĩ Mạch, chị biết à?"

Đương nhiên An Thần Hạo cũng tràn đầy hứng thú.

"Trẻ con ngoan ngoãn ăn cơm, chuyện người lớn không cần quản nhiều."

Kết quả, An Mặc Hàn nói một câu khiến tôn nghiêm đàn ông của An Thần Hạo hoàn toàn làm mất đi. Sau khi Tô Lạc nghe xong lại càng không nhịn được bật cười, thiếu chút nữa còn bị sặc.

"An Mặc Hàn, anh được..."

An Thần Hạo chỉ có thể đỏ mặt oán giận vài câu, ai bảo anh không đánh lại người ta chứ.

"Tiểu Hạo ngoan, nếu có hứng thú, sau này chị sẽ nói cho em nghe. Hiện tại trước tiên chúng ta hãy nghe họ nói gì đã."

An Dĩ Mạch gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong dĩa của An Thần Hạo. An Thần Hạo cảm động suýt khóc. An Mặc Hàn nhìn thấy ngứa mắt liền gõ gõ cái bàn, ý bảo An Dĩ Mạch cũng nên gắp rau cho anh. Miu-diendanlequydon

Nhưng, An Dĩ Mạch lại làm lơ coi như không nhìn thấy. An Thần Hạo nhìn thấy vậy, rất hạnh phúc mà bỏ miếng thịt bò của An Dĩ Mạch cho vào miệng, dùng sức nhai, âm thanh kia muốn lớn bao nhiêu lớn thì có bấy nhiêu, còn Tô Lạc thì xuất hiện một vạch đen ngang đầu.

"An Mặc Hàn, là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ trên thế giới, có ai mà không biết chứ?"

Một giọng nói mềm mại đáng yêu của một cô gái truyền tới. An Dĩ Mạch và An Thần Hạo nghr vậy thì run run xoa xoa hai tay. Ôi, nổi da gà cả người.

"Người đàn ông kia chính là An Mặc Hàn....."

Sau đó, cách vách truyền đến thanh âm chén bát đổ vỡ, tiếp theo là một hồi im lặng.

"Cô nói….. người đàn ông của Hàn Ngữ Yên chính là An Mặc Hàn, là người đàn ông tuấn mỹ tà mị đến vô pháp vô thiên kia?"

Giọng nói của cô gái này cực kỳ chói tai, vì thế cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía họ. Một cô gái khác muốn che miệng của cô talại, nhưng vẫn chậm một bước, sau đó cười cười xấu hổ với những ánh mắt đang nhìn qua, lại thấp giọng nói với người phụ nữa kia.

"Trữ Nghê, cô điên rồi sao. Cô muốn để tất cả mọi người biết phải không?"

Lúc này, cô gái tên Trữ Nghê mới ý thức được chính mình thiếu chút nữa đã gây họa. Nơi này tuy không có phóng viên, nhưng lại có rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu tới dùng bữa. Lúc này cô mới đè thấp giọng nói chính mình, nhưng trọng lời nói đã có thêm chút đố kị và không cam lòng.

"Thiến Thiến, cô có nhầm lẫn gì không? Người đàn ông kia là An Mặc Hàn hả. Nhưng An Mặc Hàn là ai cơ chứ, mặc dù Hàn Ngữ Yên chỉ có chút danh tiếng, nhưng làm sao An Mặc Hàn có thể thích cô ta."

Người phụ nữ tên Thiến Thiến kia dĩ nhiên cũng nghe được trong giọng nói của Trữ Nghê có tia đố kị. Cô lắc đầu một cái, nói: "Người ta có thủ đoạn, mấy tháng trước không phải bởi vì ăn một bữa cơm cùng An Mặc Hàn sao. Sau đó Hàn Ngữ Yên liền nổi tiếng, có địa vị và danh tiếng như hiện nay."

"Nhưng là, đây là An Mặc Hàn nha, mặc dù anh ấy có rất nhiều scandal với nhiều người. Nhưng, vẫn chưa có tin chính thức nào được xác nhận. Không phải còn có người nói An Mặc Hàn thật ra đã có người mình thích rồi sao?"

Dáng vẻ của Trữ Nghê vẫn là không dám tin cho lắm, kỳ thật nói không tin, chẳng bằng nói là ghen tỵ không cam lòng thì đúng hơn.

"Cô cũng nói, An Mặc Hàn có người trong lòng. Hiện tại chúng ta cũng đã biết rõ, người kia đúng là Hàn Ngữ Yên rồi."

Thiến Thiến tiếp lời của Trữ Nghê, trong giọng nói cũng có ghen tỵ và không cam lòng. ^_^ Diễn ^.^ Đàn ^.^ Maris ^-^ Lê ^~^ Miu ^_^ Quý ^.^ Đôn ^_^ Ngay từ đầu, lúc cô nhận được tin tức này còn khϊếp sợ hơn Trữ Nghê nhiều.

"Muốn trách thì trách thủ đoạn của người ta lợi hại, có thể quyến rũ được An Mặc Hàn. Đời này không cần lo lắng, về sau nói không chừng còn có thể trở thành nữ chủ nhân của Mặc Mạch quốc tế, An phu nhân đấy...."

Giọng nói bên sát vách tràn đầy trào phúng. An Dĩ Mạch và An Thần Hạo thì lại nghe rất nồng nhiệt, ngược lại là An Mặc Hàn một chút biểu tình cũng không có, giống như nhân vật chính mấy người kia đang nói nói không phải anh vậy.

"Anh, thì ra tin đồn tình cảm của anh nhiều như vậy nha, xem ra vài năm nay em thật sự đã bỏ qua không ít chuyện thú vị nhỉ."

Gương mặt của An Thần Hạo tỏ rõ vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng lời nói của cậu vẫn không ảnh hưởng đến An Mặc Hàn. Anh không thèm liếc nhìn An Thần Hạo, vẫn tiếp tục ăn cơm, còn không quên gắp rau cho Dĩ Mạch. Sau đó, An Thần Hạo cứ giống như không khí trước mặt An Mặc Hàn.

"Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi. Tô tiên sinh hai người cứ dùng sau, An Thần Hạo sẽ tính tiền."

Nói xong liền đứng dậy kéo An Dĩ Mạch đi ra khỏi nhà hàng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tức giận của An Thần Hạo và ánh mắt kinh ngạc của Tô Lạc.

"Ôi.....Anh.....chị Dĩ Mạch....."

Nhưng, hai người đã đi xa, tiếng nói của An Thần Hạo la lên cũng bị gió thổi bay mất.

"Làm gì vậy? Tức giận à?"

Ngồi trên xe, An Dĩ Mạch buồn cười nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi của An Mặc Hàn.

"Ha ha, vì sao anh lại phải tức giận?"

An Mặc Hàn cười, nhưng không phải là nụ cười dịu dàng như trước kia, mà là cười lạnh, nụ cười đó còn mang theo một ít châm chọc.

"Không tức giận thế sao lại có vẻ mặt này. Nếu em nhớ không nhầm thì lúc anh tức giận sẽ có vẻ mặt như thế này."

An Dĩ Mạch sửa lại cổ áo của mình, lộ ra xương quai xanh trắng noãn. ~ dieen dann - MarisMiu - lee quyy doon ~

Ánh mắt của An Mặc Hàn lập tức trầm xuống.

"Em biết rồi sao?"

An Mặc Hàn đưa tay qua ôm cô, để cô không còn chỗ có thể trốn. Vẻ mặt xinh đẹp của cô rốt cuộc cũng chịu ngước lên đối diện với đôi mắt đào hoa của anh, trong mắt cười như không cười.

"Em không biết. Cảm xúc tổng giám đốc An không phải là người bình thường như chúng ta có thể đoán được."

Trong lời nói của An lấy mạch có ý trào phúng không phải là An Mặc Hàn không nghe được. Anh nhíu mày, rõ ràng người giận là anh mới đúng, tại sao hiện tại lại biến thành An Dĩ Mạch rồi.

"Em giận sao?"

Một đầu ngón tay của An Mặc nắm lấy cằm An Dĩ Mạch, xoa nhẹ. An Dĩ Mạch cười khẩy.

"Sao có thể, em thì tức cái gì được chứ. Tổng giám đốc An bị người khác nói thành tiểu bạch kiểm cũng không tức giận, ngược lại là em có tư cách gì tức giận chứ. Đừng nói đùa, ha ha ha."

An Mặc Hàn rốt cuộc cũng buông cằm cô ra, ngồi về vị trí cũ của mình. Hai người không ai mở miệng nữa. Ngược lại là tài xế đang lái xe ở phía trước, anh cảm thấy không khí trong xe hơi lạnh. Anh nắm quần áo trên người thật chặt, tiếp tục lái xe.