Chương 33

Kết thúc bữa ăn tối với Anna, An Dĩ Mạch không dừng lại ở bên ngoài, mà trực tiếp về nhà. Nhìn thời gian này, đoán chắc An Mặc Hàn cũng chưa ngủ. Quả nhiên, khi An Dĩ Mạch trở về phòng đúng lúc An Mặc Hàn vừa mới tắm xong đi ra ngoài, thấy An Dĩ Mạch đã về ngược lại có chút kinh ngạc.

An Dĩ Mạch đặt ly sữa tươi ở trong tay xuống, đưa tay nhận lấy khăn lông trong từ trong tay của An Mặc Hàn, quỳ gối ở trên giường lau tóc cho anh.

Tâm tình An Mặc Hàn nhìn có vẻ tốt lắm, anh bưng ly sữa tươi cô mới vừa mang lên uống, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, vòng tay siết chặt cái mông cao cao của cô.

"Anh cho là em sẽ quay về rất muộn."

Cách khăn lông, An Dĩ Mạch nghe không được rõ ràng lắm. Nhưng mà, An Mặc Hàn lại không thấy được cô bĩu môi ở đằng sau.

"Còn không phải là bởi vì anh."

"Hử? Sao vậy?"

An Mặc Hàn đưa tay kéo An Dĩ Mạch, để khăn lông trong tay của cô qua một bên. Quả nhiên, thấy vẻ mặt của cô có chút bất mãn đối với anh.

Dĩ Mạch không phải là đi ăn cơm sao? Như thế nào lại không vui đây, anh đâu có chọc tới cô đâu.

"An Mặc Hàn, nghi thức cắt băng của đồng thoại Thương Thành cũng sẽ mời Tổng giám đốc Thượng Quan chứ?"

An Dĩ Mạch nghiêng đầu, trong mắt lóe sáng.

An Mặc Hàn gật đầu một cái, tập đoàn Thượng Quan rất có danh tiếng ở địa phương này. Hơn nữa, Tổng giám đốc Thượng Quan là người làm việc trong giới kinh doanh được tất cả mọi người công nhận. Cho nên, lần này nhất định sẽ có chú ấy.

"Vậy Thượng Quan Hồng kia sẽ đi sao?"

Lần này, rốt cuộc An Mặc Hàn cũng biết tại sao An Dĩ Mạch lại không vui, thì ra là bởi vì Thượng Quan Hồng.

"Anh không biết, chắc là sẽ đi."

Cẩn thận từng li từng tý quan sát vẻ mặt của An Dĩ Mạch. Nhưng mà, anh thấy không có vẻ gì là tức giận, mà là một cụ cười sáng rỡ. Ánh mắt An Mặc Hàn trầm xuống, kéo cô qua hôn lên đôi môi mê người của cô.

An Dĩ Mạch rất nghe lời phối hợp với anh. Chỉ là, nụ cười trên mặt cũng không có giảm bớt. Nhất thời, An Mặc Hàn không chịu nổi nụ cười của cô. Nhưng mà, cô gái đáng chết này lại có một nụ cười sáng rỡ như vậy, mê người như vậy.

Kết quả, An Dĩ Mạch ngay cả tắm cũng không kịp, đã bị An Mặc Hàn quấn lấy triền miên một trận. Sau đó, An Mặc Hàn ôm cô đi vào phòng tắm.

Lúc này, An Dĩ Mạch đã không còn bất kỳ hơi sức nào, chỉ có thể giống như một con bạch tuộc quấn trên người An Mặc Hàn.

Quần áo còn chưa rút đi hết, An Mặc Hàn nhìn gương mặt hồng hồng của An Dĩ Mạch, không nhịn được lại hôn cô một trận.

Lần nào đi vào phòng tắm An Dĩ Mạch cũng đều là nhắm mắt lại, An Mặc Hàn cười. Mỗi lần bọn họ đến phòng tắm làm loại chuyện này, bất kể thế nào An Dĩ Mạch cũng không chịu mở mắt.

"Dĩ Mạch, mở mắt."

Giọng nói vô cùng mị hoặc lại nho nhỏ xuyên thấu ở trong phòng tắm, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái. Cô mới không cần, bộ dáng của cô bây giờ nhất định rất mắc cỡ, cô mới không mở.

"Dĩ Mạch, ngoan….."

An Mặc Hàn ôm cô, đôi tay trêu đùa ở trên người của cô, dùng các loại biện pháp muốn cô mở mắt. Nhưng mà, An Dĩ Mạch cố chịu đựng vẫn không chịu mở ra.

An Mặc Hàn nhìn vẻ mặt cố nén của An Dĩ Mạch có chút không đành lòng, còn cười tà mị như thế, An Dĩ Mạch biết anh đã nghĩ ra trò gì, cô mới không bị lừa đâu. An Mặc Hàn cái người biếи ŧɦái này, lắp đặt gương bốn phía trong phòng tắm, cô mới không mở mắt. Bộ dáng bây giờ của cô nhất định rất không tốt. Chỉ là, Hàn đáng chết, làm cho cô khó chịu như vậy, còn không cho cô.

"Mặc Hàn...."

An Dĩ Mạch không nhịn được kêu lên tiếng, An Mặc Hàn cười càng thêm tà mị. Động tác ở chỗ riêng tư của An Dĩ Mạch càng thêm nhanh.

"Ư.... Mặc Hàn....."

Nhưng mà, anh đột nhiên dừng lại, An Dĩ Mạch có chút mê hoặc, mở mắt, thấy gương mặt chính mình đỏ rực, An Mặc Hàn cười càng thêm tươi.

"Biếи ŧɦái."

An Dĩ Mạch nhanh chóng nhắm mắt lại, cái người biếи ŧɦái này, nhất định là cố ý, An Mặc Hàn đại biếи ŧɦái.

"Ha ha ha......."

An Mặc Hàn thấy đã đạt được mục đích, cũng không hành hạ cô nữa. Ôm cô vuốt ve an ủi một hồi, rửa sạch cả người cho cô một chút, ôm cô trở lại trên giường.

"Ngủ ngon!"

Ấn một nụ hôn xuống trán của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn hài lòng ôm cô chìm vào mộng đẹp.

Công việc ngày hôm sau, cũng giống như ngày đầu tiên An Dĩ Mạch rất bận rộn. Nhưng mà, cô rất thích công việc này, chị Đan rất tốt với cô, đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt. Mặc dù có mấy người bất mãn đối với cô, nhưng mà cô không hề để ý, cô chỉ cần làm xong công việc của mình là tốt rồi. Đây là bước đầu tiên hướng tới mơ ước của cô, cô không thể buông tha.

Gần tới giờ tan việc, điện thoại của Dĩ Mạch vang lên, cô nhìn tên hiện trên màn hình, cười cười.

"Hi Hi."

"Dĩ Mạch, mình và Huyên Huyên đang ở Phi Tinh Đới Nguyệt. Cậu tan làm nhớ tới đây nha."

"Được, mình biết rồi. Mình cũng sắp tan tầm rồi, gặp lại sau."

"Ừ. Gặp lại sau."

An Dĩ Mạch cúp điện thoại lập tức bắt đầu thu tập tài liệu trong tay mình, chuẩn bị tan làm.

"Angel, chúng ta đi ăn cơm cùng đi."

Dĩ Mạch nhìn đồng nghiệp nam trước mặt của cô, cô có chút ấn tượng, hình như anh ta gọi là Tống Diệc, là một người rất sôi động, thiết kế cũng rất đẹp.

"Thật xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn rồi."

"A, không, không sao. Hôm khác chúng ta hẹn cũng được."

Người đàn ông tên là Tống Diệc, hiển nhiên có chút khẩn trương. Anh nhìn Dĩ Mạch một chút, lại trở về vị trí của mình.

"Thật là, giả bộ thanh cao cái gì chứ, người thiết kế giỏi nhất của công ty chúng ta mời, cô ta đều không đi. Hừ, mọi người nói có phải cô ta muốn lạt mềm buộc chặt."

"Tôi thấy không giống đâu. Người ta có thể là người giàu có, ngày đầu tiên đi làm đã đi ăn cơm với Tổng giám đốc của chúng ta. Tống Diệc thì tính là cái gì chứ, cậu ta chỉ là một nhân viên, người ta là muốn leo lên là Tổng giám đốc kìa."

"Thật hả..."

...................

Dĩ Mạch nghe lời thảo luận những người này, bĩu môi, thật là nói xấu người khác cũng không nói ở sau lưng. Ai, những người này thật là nhiều chuyện. Nhưng mà, làm sao bọn họ lại phát hiện được cô ăn cơm cùng Chiếm Nam Huyễn.

Lúc này Tiếu Tiếu lại gần, nhìn vẻ mặt thản nhiên của An Dĩ Mạch, tỏ vẻ vô cùng bội phục.

"Angel, cô cũng không để ý sao. Các cô ấy nói cô thật là quá đáng mà."

An Dĩ Mạch cười cười với cô, cô bé này rất đơn thuần. Ấn tượng của cô đối với cô ấy cũng không tệ lắm.

"Người khác nhiều chuyện, sao tôi có thể ngăn cản được. Hơn nữa, các cô ấy nói là sự thật, tại sao tôi phải phản bác chứ."

Lần này đến phiên Tiếu Tiếu kinh ngạc, quả thật cô cũng nghe đến một ít tin đồn. Thế nhưng không nghĩ tới An Dĩ Mạch tự mình thừa nhận.

"Angel, thật là cô đi ăn cơm với Tổng giám đốc?"

An Dĩ Mạch không trả lời cô ấy, bởi vì đã hết giờ làm.

"Tôi đi trước, Tiếu Tiếu. Ngày mai gặp."

Kết quả, trong lúc rất nhiều người ghen tỵ, trong lúc Tiếu Tiếu sửng sốt, trong lúc rất nhiều người đang bận rộn, trong lúc Tống Diệc lúng túng, An Dĩ Mạch tiêu sái đi ra khỏi công ty.