Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

4.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khi cô bị anh đặt trong một hoàn cảnh mà không thể nào ngờ tới rằng hợp đồng là giả nhưng cưới là thật!!! Cô yêu thầm người anh trai bạn thân và hai người thỏa thuận với một trăm ngàn để lậ …
Xem Thêm

"Ở trên giường bạn lăn lộn mà thôi, điều đó chứng tỏ giường bạn rất tốt, tương lai bạn có thể yên tâm cùng người khác ở trên này lăn lộn, kịch liệt vận động cũng không sợ hỏng."

Nghe xong Sở Thiên Bích thiếu chút nữa rớt cằm xuống không thể nâng lên.

Sở Thiên Hàn khóe miệng cong lên, chen vào một câu, " Em có muốn chúng ta đến phòng khác thử chiếc giường lớn hơn một chút không?"

Ôn Ngọc Thanh nhất thời tê dại, khóe mắt mơ hồ run run, "Không cần, kiểm tra thí điểm là có thể biết đồ dùng nhà anh đều chất lượng tốt."

"Hay là kiểm tra thêm để so sánh sẽ đúng hơn."

"Thiên Bích, chúng ta nói đi mua quần áo, đi thôi."

Nghe anh ta càng nói càng giận, Ôn Ngọc Thanh không nói gì kéo bạn tốt đi.

"Bạn thật không suy nghĩ lấy tầm thẻ vàng của anh trai mình à?"

"Dùng của bạn không phải cũng giống nhau sao."

"Làm sao giống nhau?"

"Tiền của bạn không phải cũng do anh trai bạn làm ra hay sao? Đừng nói với mình sổ tiết kiệm còn có có chức năng tự động sinh tiền."

"Anh, anh lại đây phân xử, bà xã anh không nên lấy thẻ của em, rõ ràng anh ở nhà, cô ấy lại không đòi tiền của anh, chúc mừng anh cưới được một bà xã giữ của."

Sở Thiên Hàn cười khẽ nhướng mày, ung dung nói: "Điều này chứng minh anh nhìn người rất chuẩn, ít nhất không cần lo lắng bà xã sẽ đem tiền mà anh khổ cực kiếm được tiêu hết, mà tương lai chồng của cô phải cẩn thận."

"Đâu có thảm như vậy." Có người không hài lòng, giận đến nhảy về phía trước.

Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ xuống lầu. Hiện tại chỉ cần cùng Sở Thiên Hàn xuất hiện ở cùng một nơi, cô sẽ thấy không thoải mái. . . . . .

Một bàn tay to để lên hông của cô, hơi nóng lướt qua bên tai, làm cho cơ thể cô không nhịn được nóng lên.

"Bà xã, tại sao đi mua quần áo lại không gọi anh cùng đi? Phải biết quần áo em mặc là để anh nhìn, chứ không phải Thiên Bích."

Anh ta cố ý, cố ý nói chuyện gần như vậy, hại cô không thể tập trung, không nghĩ ra cách đáp trả.

"Đúng, đúng, để anh trai mình đưa bạn đi, bạn là mặc cho anh ấy nhìn, tốn nhiều tiền hơn nữa anh ấy cũng sẽ không tiếc." Sở Thiên Bích lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.

Ôn Ngọc Thanh xấu hổ, tức tối nhìn anh. Tay của anh vẫn sờ tới sờ lui, xem cô như búp bê vải, sẽ không lên tiếng sao?

"Sở Thiên Hàn, em còn chưa già, không cần phiền anh đưa đi, cám ơn,"

Quyết tâm đem móng vuốt của con sói ở trên người đẩy ra, Ôn Ngọc Thanh lập tức chạy xuống lầu, không cho anh có thêm cơ hội.

Sở Thiên Bích đồng tình nhìn anh trai.

Sở Thiên Hàn cười đầy xảo trá, khiến cho khuôn mặt tuấn tú kia hiện ra mấy phần tà mị, anh tao nhã bước xuống lầu, buồn cười khi phát hiện bà xã nhanh chóng trốn sang một bên, cố gắng tạo khoảng cách với anh. Cô thật cho rằng có thể tránh được sao? Đúng là một cô gái vô cùng ngây thơ! Nhưng mà, anh lại cực kỳ yêu dáng vẻ đáng yêu đó của cô.

"Em khẳng định không cần đi mua quần áo à?"

"Em rất xác định mình không muốn cùng anh đi mua quần áo."

Chỉ cần có chút não động vật là biết phải tránh xa thợ săn, mà hiện tại cô khẳng định trăm phần trăm anh để mắt tới mình, dù với lý do gì, tóm lại anh có ý đồ rõ rành rành, nếu như cô không đề phòng tốt, bị người ta ăn đúng là đáng đời.

"Nhưng, không phải em không có tiền sao?" Anh cười giống như một lão hồ ly ngàn năm.

Ôn Ngọc Thanh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không, "Em không sao, chẳng qua nếu để cho người ta biết con dâu mới của Sở gia ngay cả mua quần áo cũng không có tiền, anh nghĩ ai sẽ là người mất mặt?"

Sở Thiên Bích núp ở một góc cười trộm. Ngọc Thanh cho tới bây giờ không phải là một người dễ bị khi dễ, hơn nữa lúc đầu óc tỉnh táo càng dũng mãnh đáng sợ, cô chính là môt ví dụ sống sờ sờ, hiện tại anh trai cô đang dẫm lên vết xe đổ của cô, cảm thấy có chút hả hê, dù sao có nạn cùng chịu mới là người một nhà.

Sở Thiên Hàn lông mày khẽ nhăn, thích thú nhìn Ôn Ngọc Thanh, "Vậy có phải ý em là nếu như anh cho ít thì có vẻ đặc biệt hẹp hòi."

"Sở đại thiếu gia quả nhiên không hổ là là một thương nhân thành công nha." Cô cười rất giả dối.

"Dù sao em cũng phải tự mình qua đây lấy." Lắc lư trên tay thẻ vàng, hắn cười đầy ôn hòa.

Ôn Ngọc Thanh cười khan hai tiếng, "Điều đó là đương nhiên." Cầm một cái thẻ không đến nỗi sẽ xảy ra chuyện, cô suy nghĩ trong lòng.

Khi tay cô sắp chạm tới tấm thẻ, bất ngờ tấm thẻ vàng rơi xuống đất, cô không thể không cúi xuống, lúc đứng dậy khi chưa đứng vững thì trong nháy mắt cả người liền bị một cỗ mạnh mẽ kéo làm cô không kịp tránh né bị ôm vào trong vòng ngực của ai đó — thương nhân quả nhiên đều là gian trá .

Khi cô vẫn còn đang hoảng hốt lúng túng, đôi môi đã bị hung hăng hôn xuống .Trong lúc hốt hoảng cô vẫn không quên nhắc nhở mình, lần sau nhất định phải giữ khoảng cách hai mét trở lên với anh ta. Nụ hôn nóng bỏng kéo dài năm phút, khiến Ôn Ngọc Thanh không còn không khí để thở, gương mặt hồng giống như lá phong cuối thu.

Cười thỏa mãn, anh dịu dàng lại mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, không để cho cô có cơ hội tạo khoảng cách lần nữa.

"Anh, cho người ta xem kĩ năng hôn của anh thế là đủ rồi." Thưởng thức từ đầu đến cuối Sở Thiên Bích tặng cho anh tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Cám ơn." Sở Thiên Hàn lễ phép gật đầu đáp lễ.

Thở hổn hển từng chút từng chút một, cố gắng bình phục trái tim đang đập liên hồi, Ôn Ngọc Thanh nghĩ là mình mới vừa rồi sẽ té xỉu.

"Bà xã, đi thôi, chúng ta đi mua quần áo."

Cô không muốn đi, một chút cũng không muốn, hơn nữa môi của cô bị anh giày vò làm bất cứ người nào cũng nhìn ra được là chuyện gì đã xảy ra.

"Hay là em vẫn muốn vào phòng anh thử một chút xem cái giường có vững chắc hay không?" Anh mỉm cười, thanh âm mang theo nhiệt khí truyền vào trong tai cô, làm cho mặt của cô vì vậy mà nóng lên. Tức giận, e lệ. . . . . .

Cô hận, không cam lòng nhìn anh chằm chằm, " Đi mua quần áo." Cô nhất định phải cố gắng quẹt thẻ, nếu không sẽ rất có lỗi với " Hảo tâm" của anh rồi. "Em yên tâm, đừng nghĩ xài hết tài sản của anh mà dễ dàng." Anh cười đến nhàn nhã.

Anh ta biết đọc ý nghĩ sao? Thậm chí cái này cũng đoán được, cô trừng hai mắt.

Xài hết tiền của anh không dễ dàng, nhưng vẫn muốn thử qua!

Nhìn cô điên cuồng mua đồ ở tất cả các quầy quần áo và trang sức giống như cướp giật, trên mặt Sở Thiên Hàn vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, thậm chí có thể nói là vui vẻ .

"Cái này." Sở Thiên Hàn tỏ vẻ rất kiên quyết chỉ vào một bộ nội y hấp dẫn, trong nụ cười dính vào một chút dục niệm.

Cả người Ôn Ngọc Thanh đều muốn bốc cháy rồi, liếc mắc nhìn bộ áσ ɭóŧ kia. Quá mát mẻ, gợi cảm, cô cả đời này cũng không nghĩ sẽ mặc nội y như thế, vì vậy giọng nói so với anh còn kiên quyết hơn, "Em không cần."

"Bà xã, em phải biết nội y của em có quan hệ đến quyền lợi của anh, cái này nhất định phải nghe theo ý kiến của anh." Anh cười đến xấu xa, cúi đầu ở bên tai cô thở ra nhiệt khí, cực kỳ yêu thích phản ứng ngượng ngùng lại cố tỏ ra mạnh mẽ của cô. Con ngươi màu sắc bỗng chốc chuyển đen. Từ góc độ này anh có thể nhìn rõ ràng khe ngực đến mê người của cô, đặt tay ở trên eo cô chính là cách để điều chỉnh lại ý thức.

Ôn Ngọc Thanh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, lại bị du͙© vọиɠ trong mắt anh hù doạ, vội vàng đưa mắt hướng tới một cái quầy hàng khác, các loại quần áo đủ thể loại.

"Bà xã, chúng ta về nhà thôi." Âm thanh khàn khàn đè nén du͙© vọиɠ.

Về nhà? Cô ngu mới trở về, hiện tại dù trời sập xuống cô cũng muốn tiếp tục mua quần áo.

Thêm Bình Luận