Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

4.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Khi cô bị anh đặt trong một hoàn cảnh mà không thể nào ngờ tới rằng hợp đồng là giả nhưng cưới là thật!!! Cô yêu thầm người anh trai bạn thân và hai người thỏa thuận với một trăm ngàn để lậ …
Xem Thêm

"Gả cho anh trai mình rất tuyệt, thế nào bạn lại không thích?" Sở Thiên Bích nhìn cô không hiểu. Mặc dù anh trai không phải mẫu người mà cô thích, nhưng tài năng xuất chúng, giàu có, là người trong mộng của biết bao nhiêu cô gái!

"Đàn ông đẹp trai thường đào hoa, đàn ông vừa có tiền lại đẹp trai căn bản là Ngưu Lang, mình muốn kết hôn thì sẽ tìm một người bình thường để gả, huống chi mình theo chủ nghĩa độc thân."

Sở Thiên Bích ngã ngửa trên sofa như một xác chết, "Bạn rất không nể mặt mình, dù thế nào anh ấy cũng là anh trai mình."

Ôn Ngọc Thanh bất mãn lầu bầu, "Hãm hại bạn bè tới mức không thể quay đầu, bạn thật có dũng khí!"

"Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Nhìn khuôn mặt trước mắt, Ôn Ngọc Thanh thật muốn nhắm mắt làm ngơ, "Anh trai bạn sáng sớm đã tới nhà mình. . . . . ."

"Oa! Thật là lãng mạn nha, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?" Vẻ mặt Sở Thiên Bích đầy mong đợi nhìn cô.

Ôn Ngọc Thanh hừ một tiếng, "Thật xin lỗi, chuyện gì cũng không có xảy ra." Cô ta lại còn có vẻ mặt mong đợi? Quả nhiên là người nhà Sở gia.

"Từ khi nào mà anh trai lại thành người như vậy?" Sở Thiên Bích buồn bực.

Ôn Ngọc Thanh cắn răng. Kiếp này làm bạn bè với Sở Thiên Bích là bất hạnh lớn nhất.

"Sở Thiên Bích, bạn rất quá đáng, có biết hay không?"

"Không biết."

Cô vô lực tựa đầu vào sofa, thở dài nói.

"Cũng may cuối cùng bạn cũng đã suy nghĩ lại, tự động xuất hiện, nếu không mình thật sự lo lắng anh trai mình sẽ trói bạn về."

"Mình nghĩ, anh trai bạn sẽ làm như vậy." Thiên Bích cho là cô tự nguyện đến đây vào thời điểm này sao?

"Gì chứ?"

Ngẩng đầu lên, gương mặt oán giận, "Anh ấy uy hϊếp mình nếu như không đến Sở gia ở, thì sẽ chuyển đến nhà mình."

"Ổ chỗ của bạn người có thể ở sao?" Sở Thiên Bích líu lưỡi nói.

Gương mặt Ôn Ngọc Thanh tối sầm. Phòng ốc của cô mặc dù có điểm không tốt, nhưng dù gì cô cũng ở đó bảy tám năm rồi, làm sao giống như không thể ở được?

"Hành lý của bạn đâu?" Sở Thiên Bích thông minh đổi chủ đề. Nếu như tiếp tục nói nữa, tâm trạng chị dâu không tốt lắm sẽ phát điên lên.

"Mình chỉ cầm theo máy tính tới đây." Thứ khác đem đến sẽ xấu hổ, trong nhà cô thứ duy nhất đắt tiền nhất và là cái có thể dùng kiếm tiền là nó.

"Ngay cả đồ khi tắm rửa bạn cũng không mang, có dũng khí!"

"Quần áo của mình nếu mặc ở nhà bạn, mình nghĩ sẽ có người tưởng nhà bạn mới có thêm người giúp việc." Cô không cam lòng nói rõ ra sự thật.

Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Sở Thiên Bích an ủi vỗ về cô, "Một lát nữa mình đưa bạn ra ngoài đi mua đồ."

"Mình không có tiền."Cô vô cùng tuyệt vọng nói.

Sở Thiên Bích cười, " Ngọc Thanh, yên tâm đi, anh trai mình nếu ngay cả đưa cho vợ mình chút tiền cũng không được, không bằng trực tiếp nhảy xuống Thái Bình Dương."

"Mình đi ngủ, mệt muốn chết rồi." Ôn Ngọc Thanh mệt mỏi dụi mắt.

"Tối hôm qua bạn không ngủ sao?"

"Ừ." Mơ mơ màng màng lầu bầu, "Thiên Bích, mình vào phòng bạn ngủ, năm giờ sau gọi mình."

"Được." Sở Thiên Bích vui vẻ gật đầu.

Thường thường chưa đến tối là không nhìn thấy Sở Thiên Hàn xuất hiện ở trong nhà, nhưng hôm nay mới xế chiều anh đã xuất hiện tại phòng khách khiến Sở Thiên Bích đang ở phòng khách ăn trái cây kinh ngạc.

"Anh, anh quên gì à?"

"Không có."

"Công ty xảy ra chuyện gì sao?" Cô càng thêm cẩn thận, bởi vì ánh mắt anh không còn dịu dàng.

Bực bội kéo kéo cà vạt, đem chính mình ném vào sofa, vẻ mặt Sở Thiên Hàn có chút buồn bực, "Chị dâu em đâu?" Cô ấy lại dám phớt lờ uy hϊếp của anh, tốt, vô cùng có dũng khí!

"Đang ngủ ở phòng em."

"Phòng em?" Nghe được câu trả lời chân mày anh nhíu lại.

Sở Thiên Bích cười đến ranh mãnh, "Ngọc Thanh sợ anh ăn sạch cô ấy, anh, chẳng lẽ trước mặt cô ấy biểu hiện của anh giống như một sắc lang sao?" Cô tò mò muốn chết.

"Chuyện này không liên quan tới em."

Nhìn anh trai nhanh chóng lên lầu, Sở Thiên Bích cười xấu xa. Ha ha, anh trai sẽ rơi vào bẫy mặc dù không thèm để tâm sự việc bên trong, nhưng cô lại rất vui khi việc này thành công.

************

Mặc dù khi vào cửa ôm một bụng tức giận, thế nhưng khi thấy Ôn Ngọc Thanh ngủ giống như một đứa trẻ thì Sở Thiên Hàn không tự chủ lộ ra nhu tình cùng sự ôn hoà. Bước nhẹ nhàng đến bên giường, đưa tay hướng về phía mặt đỏ ửng hở ra của cô, dùng ngón tay chạm vào thấy mềm nhẵn như vải lụa thượng hạng, anh hài lòng thấy cô không thoải mái giật giật, xoay đầu hướng bên kia, tiếp tục ngủ. . . . . .

Quỷ áp giường sao? Ôn Ngọc Thanh mơ hồ nghĩ, vì trên người đột nhiên xuất hiện vật nặng nên đầu lông mày nhăn lại. Nếu như là quỷ áp giường, tên quỷ này rất không đàng hoàng nha, lại còn cắn môi của cô - đợi chút, một tia chớp lóe lên trong đầu, quỷ đang cắn cô!

Hai mí mắt mê man mở ra, từ vô thức không rõ đến dần dần rõ ràng, cô giật mình nhìn người đàn ông đè trên người, bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng để cho anh dễ dàng công kích. Anh đã không hài lòng trong lúc miệng lưỡi dây dưa, hai tay tiến vào thân thể của cô, không cần tốn nhiều sức khiến quần áo được cởi ra.

Ý thức từ rõ ràng lại chuyển sang mê man —

Cô không tự chủ phát ra thanh âm mê hồn, điều này làm cho Sở Thiên Hàn càng thêm khó cưỡng lại. Anh muốn cô, vô cùng muốn, mà hiện tại cô nhất định sẽ không cự tuyệt, lợi dụng tìиɧ ɖu͙© quyến rũ cô, anh thừa nhận rất hèn hạ, nhưng khi tỉnh táo lại Ôn Ngọc Thanh rất đề phòng anh, làm cho anh có chút đau đầu.

"Anh, không phải anh muốn đánh. . . . . ." Sở Thiên Bích chưa nói hết liền im bặt, giật mình nhìn trên giường hai bóng dáng đang dây dưa. Hành động thật nhanh nha . . . . .

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Sở Thiên Hàn phóng hỏa về phía em gái ruột. Cô vì sao không thể chậm một chút nữa hãy đi lên? Chỉ một chút nữa anh đã thành công rồi.

"A. . . . . ." Khi tỉnh lại cô phát ra tiếng thét chói tai, ba chân bốn cẳng đem người trên người đẩy ra, tay chân luống cuống cầm quần áo xoay người lại, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường.

"Em chỉ là lo lắng cho Ngọc Thanh thôi." Nháy mắt mấy cái, Sở Thiên Bích lui ra tới cửa không dấu vết, chuẩn bị tùy thời chạy đi. Hại anh trai nửa đường phải dừng lại, cái tội danh này không nhẹ, cô phải suy tính có nên hay không tránh ra khỏi cửa mấy ngày tới.

"Em cho là anh sẽ đánh cô ấy sao?" Nghiến răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn cô.

Sở Thiên Bích ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nụ cười có chút cổ quái, "Anh, vóc người của anh cũng không tệ."

Hắc hắc, không nghĩ tới anh lại có dáng người khoẻ đẹp như vậy, không có một chút thịt thừa, thường ngày thì tạo kiểu tóc, hiện tại có chút rối tung, lại càng tăng thêm phần mê người, dáng người khí chất ôn hoà, cô nhìn cũng chảy nước miếng.

"Sắc nữ."

Ôn Ngọc Thanh nhỏ giọng lầu bầu. Có bạn bè như vậy thật đúng là mất mặt nha, mặc dù cô cũng phải thừa nhận vóc người Sở Thiên Hàn tuyệt đối chuẩn, có thể làm người mẫu, nhưng Thiên Bích đối với anh trai mình lại chảy nước miếng, thật là khiến cô không còn gì để nói.

"Mình nào có háo sắc? Vật đẹp luôn có người hâm mộ chứ sao. Nói đến sắc, mới vừa rồi bạn cùng anh trai mình ở trên giường làm sao lại không sắc?" Sở Thiên Bích rốt cuộc có thể đúng lý hợp tình cười cô. Quen biết Ngọc Thanh bao lâu, cô buồn bực bấy lâu, mỗi lần đều là Ngọc Thanh nhìn mình chê cười, cuối cùng lần này cũng đến phiên cô.

Ung dung mặc quần áo tử tế, Sở Thiên Hàn hứng thú nhìn hai người đối diện không nói gì.

Ôn Ngọc Thanh đã rất xấu hổ rồi, nhưng dưới tình huống này không trốn được, chỉ biết trở thành trò cười, cô không muốn lưu lại vớt nhơ lớn như vậy. Cho nên, mặc dù lúng túng, cô vẫn cắn chặt răng tiếp nhận, dùng phương pháp chuyển chủ đề để cho cảm xúc mình dịu lại.

Thêm Bình Luận