Edit: V.O
Đỗ Thiên Mỹ đưa rượu vang cho cô.
Thịnh Thiên Kim nhận lấy, vẻ mặt phức tạp.
"Cậu thật sẽ không tính cưỡng bức Bạch Thận Ngôn đó chứ?" Đối diện, Đỗ Thiên Mỹ hỏi.
"Chú ý dùng từ! Cái gì mà cưỡng bức? Hơn nữa, mình cũng không tính tự mình ra trận..." Thịnh Thiên Kim thấp giọng nói.
"Cái gì, cái gì? Không tự mình ra trận, chẳng lẽ cậu còn..." Đỗ Thiên Mỹ ngạc nhiên.
Thịnh Thiên Kim nghe vậy, gật đầu.
Thật ra, kế hoạch của cô rất đơn giản.
Chính là, cô cần phải ôm chặt đùi Bạch Thận Ngôn trong vòng ba ngày này.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, muốn xảy ra quan hệ không gì phá nổi trong khoảng thời gian ngắn, vậy quan hệ thân thể là trực tiếp nhất.
Lấy tính cách của Bạch Thận Ngôn, nếu bọn họ thật xảy ra chút gì đó, vậy thì y không thể không giúp cô. Nhưng về phương diện khác, Thịnh Thiên Kim lại chưa chuẩn bị tốt việc trao mình cho một người đàn ông.
Kết quả là, cô nghĩ tới thay mận đổi đào.
Đầu tiên là để Bạch Thận Ngôn uống xong, bỏ thuốc vào rượu vang, sau đó dẫn y đến phòng khách sạn, để người phụ nữ cô đã chuẩn bị trước đó thay thế cô, tiến vào phòng, quan hệ với Bạch Thận Ngôn. Chờ sau khi xong chuyện, chính cô lại đi vào, làm bộ là người xảy ra quan hệ với Bạch Thận Ngôn...
Cảnh tối lửa tắt đèn, người phụ nữ cô tìm tới lại được cô dùng tiền đuổi đi. Bạch Thận Ngôn vừa ngủ dậy, chắc chắn cho rằng người đêm đó là cô.
Bởi vậy, cô vừa không cần hiến thân, lại có thể giữ gìn mình, thành công ôm đùi Bạch Thận Ngôn.
Đây, chính là kế hoạch của cô.
...
"Cậu điên rồi?"
Đỗ Thiên Mỹ nghe xong, khϊếp sợ: "Vì sao cậu không tự mình ra trận, khi không tiện nghi cho người phụ nữ khác? Cậu có biết không, cực phẩm giống Bạch Thận Ngôn, đều có thể gặp nhưng không thể cầu! Cậu lại hào phóng như vậy? Cũng không đau lòng chút nào?"
Vai Thịnh Thiên Kim sụp xuống, cằm đặt lên bình rượu vang, vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Sao có thể không đau lòng? Nhưng, mình không muốn gia nhập cuộc chiến giữa bọn họ."
Cô thầm muốn một cái cảng tránh gió, dieendaanleequuydoon – V.O, cầu một đường tắt có thể nhanh chóng giành lại di sản.
Chờ giành lại di sản, cô sẽ cho Bạch Thận Ngôn thù lao tương ứng.
Về phần cuộc chiến giữa y và Lục Du Sinh, cô hoàn toàn không muốn tham gia vào.
Đương nhiên chuyện này, tạm thời cô không muốn nói cho Đỗ Thiên Mỹ biết.
...
Cho dù Đỗ Thiên Mỹ có tiếc thế nào, cô vẫn quyết định tìm một người phụ nữ thay thế cô.
Chuyện tìm người, đương nhiên sẽ nhờ Đỗ Thiên Mỹ.
Xử lý xong chuyện này, Thịnh Thiên Kim bắt đầu hẹn Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn không dễ hẹn, càng là sau trận tan rã trong không vui ở Lam Sắc lần trước.
Cô đến trước cửa công ty, đợi cả ngày. Kết quả, cũng không đợi được người.
Bất đắc dĩ, cô đến nhà Bạch Thận Ngôn chờ.
Kết quả, người giúp việc nói với cô, tối nay Bạch Thận Ngôn về nhà họ Lục rồi.
Nhà họ Lục?
Cô cũng không dám đến nhà họ Lục.
Lục Du Sinh đang ở đó.
Cuối cùng, cô không còn cách nào, chỉ có thể hôm sau lại đến.
Ngày hôm sau, là kỳ hạn cuối cùng Lục Du Sinh cho cô, cũng là ngày cô chuẩn bị thực thi kế hoạch.
Cho nên, cô phải đợi được Bạch Thận Ngôn.
Vì để không bỏ lỡ y, sáng sớm cô đã đến cổng Thận Thiên chờ.
Rốt cuộc, lúc gần 9 giờ, cô cũng chờ được xe Bạch Thận Ngôn ở bãi đỗ xe.
"Bạch Thận Ngôn tiên sinh!"
Lúc Bạch Thận Ngôn lái từ ngoài vào đây, đột nhiên Thịnh Thiên Kim từ bên cạnh xông tới, vươn hai tay ra, chắn trước mặt xe.
"Kít..."
Xe phát ra tiếng phanh chói tai, lốp xe ma sát với mặt đất, ngừng lại.
Bạch Thận Ngôn bước xuống xe, túm lấy tay cô kéo qua bên cạnh.