"Cậu nói tìm ai?" Mẹ Mạc kinh ngạc hỏi thanh niên giao hoa.
"Chào ngài, tôi tìm tiểu thư Mạc Dao, mời cô ấy ký nhận hoa này." Thanh niên giao hoa kiên nhẫn lặp lại lời nói lần nữa.
Mẹ Mạc hưng phấn nhìn 99 đóa hoa hồng đỏ tươi chói mắt, không để ý hình tượng hô to: "Dao Dao, mau xuống đây, con được tặng hoa." Mẹ Mạc vui mừng giống như bó hoa là tặng cho bà.
Mạc Dao chậm rãi từ trên lầu đi xuống, "Mẹ, làm gì la to?"
"Dao Dao con xem, có người tặng hoa cho con, hơn nữa còn rất nhiều." Mẹ Mạc vui tươi lôi kéo con gai đến trước mặt bó hoa kia.
"Tiểu thư Mạc Dao, xin ngài ký nhận." Thanh niên giao hoa đưa hóa đơn tới trước mặt cô, ý bảo cô ký tên ở phía trên.
Mạc Dao nhanh chóng ký tên ở phía trên, liền quay người đi lên lầu, mẹ Mạc thay cô nhận lấy hoa, đi theo phía sau cô lên lầu, "Dao Dao, con không xem là ai tặng hoa sao?" Mẹ Mạc vừa nói vừa rút ra một cái thiệp, "Oh, nơi này có một cái thiệp."
Mạc Dao không thể làm gì khác là tiếp nhận cái thiệp mà mẹ cứng rắn nhét vào, mở ra xem, phía trên đột nhiên hiện ra ba chữ yo Đỗ Hạo Vũ bắt mắt, cô ngẩn người, quay đầu liếc bó hoa hùng, lạnh lùnh nói với mẹ: "Mẹ, mẹ bỏ nó giùm con." Ngay sau đó vào nhà đóng cửa chính.
Mẹ Mạc nhất thời không phản ứng kịp con gái nói gì, thật lâu mới lấy lại tinh thần, "Cái gì, con muốn vứt bỏ, tại sao?" Bà gấp gáp la lên với người trong cửa, như vậy sao được, thật vất vả mới thấy có người tặng hoa tới cửa cho con gái, tại sao có thể dễ dàng bỏ đi? Ít nhất phải xem đối phương là ai, gia thế bối cảnh như thế nào mới nói tiếp, "Con gái, con có muốn suy nghĩ lại không?" Bà cố gắng thay đổi ý tứ của con gái.
"Mẹ, anh ta là tên quỷ nghèo!" Không hổ là con gái mẹ Mạc, một lời liền trúng, mấy chữ ngắn ngủn liền khiến mẹ Mạc im lặng, không hề không dệt nổi chuyện tình.
Mẹ Mạc hậm hực đi xuống lầu dưới, "Làm cái gì chứ, thì ra là con cóc giả mạo hoàng tử, quỷ nghèo còn muốn theo đuổi con gái của tôi, tuyệt đối không thể nào!" Bà tức giận ném hoa vào thùng rác ngoài cửa.
Đáng tiếc cho 99 đóa hoa hồng nhanh chóng trở thành cỏ khô phai màu trong thùng rác, mà lúc này Đỗ Hạo Vũ đi làm ở Đỗ thị xa xa, còn ảo tưởng nét mặt lúc Mạc Dao nhận được hoa vui mừng cỡ nào.
Đỗ Hạo Vũ suy nghĩ trong chốc lát, không nhịn được cầm điện thoại lên gọi vào một dãy số, giọng nữ thanh thúy dễ nghe chợt vang lên bên đầu điện thoại kia, anh khẽ cong môi mỏng, giọng nói trầm thấp chậm rãi khạc ra: "Em yêu, nhận được hoa của anh không?"
Mạc Dao đầu bên kia điện thoại sợ run mấy giây, ngay sau đó khôi phục tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Bị mẹ tôi ném vào thùng rác rồi, về sau đừng tặng tới nữa, thuận tiện nói cho anh biết một tiếng, tôi ghét nhất hoa hồng thô tục!" Cô vừa nói xong cũng không chút do dự cúp điện thoại, để lại tiếng tút tút cho Đỗ Hạo Vũ nghe.
Cơ hồ có thể dùng mấy từ kinh ngạc đến ngây người để hình dung nét mặt của Đỗ Hạo Vũ giờ phút này, ngơ ngác cầm điện thoại thật lâu không chịu buông, cô gái ghê tởm này, cần làm tuyệt vậy sao? Anh dùng lực cúp điện thoại, trong miệng bất mãn nói thầm: "Xem ra đang buộc tôi ra tay rồi."
Mạc Dao đang ở nhà trong cố gắng đẩy nhanh tốc độ, lại bị một cuộc điện thoại của Đỗ Hạo Vũ làm hỏng tâm trạng, cô ném bút lên bàn một cái, ngã đầu nằm ở trên giường, dùng chăn che mặt của mình, khờ dại cho rằng như vậy có thể đuổi bóng dáng của Đỗ Hạo Vũ ra khỏi đầu, cô không hiểu ban đầu nếu anh đã lựa chọn phản bội, thì tại sao mười năm sau lại đường hoàng xông vào cuộc sống của cô, đuổi theo sát cô không thả? Cô đã trả giá cao như thế cho cuộc tình này mà vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ anh cho rằng còn có thể đùa bỡn tình cảm của cô lần nữa, tùy ý đùa giỡn cuộc đời của cô?
Không, cô tuyệt đối sẽ không cho anh thêm cơ hội thương tổn mình, qua nhiều năm rồi, cô đã nhìn thấy bản tính đào hoa của đàn ông hơn bất kỳ ai, vô luận như thế nào cũng không cải biến được sự thật.
Mạc Dao cầm điện thoại di động lên, "Chị Thẩm, em muốn ra nước ngoài du lịch một thời gian, yên tâm, bản vẽ sẽ không bị trễ, chờ em về liền giao bản vẽ cho chị, được không?" Không biết chị Thẩm nói gì trong điện thoại, chỉ thấy Mạc Dao lặng lẽ thở nhẹ một hơi, "Cám ơn chị Thẩm, em sẽ gửi đúng ngày." Cô cúp điện thoại xong, liền bắt đầu lên mạng tìm xem đi đâu giải sầu mới tốt.
Mùa hè là mùa tốt để du lịch, đi nơi nào cũng có phong cảnh đẹp để xem, mà hiện tại cô cần nhất, chính là cách xa Đỗ Hạo Vũ, chỉ có như vậy mới có thể làm cho trái tim ngày càng xôn xao lo lắng của cô bình tĩnh lại, cô mới có dũng khí đối mặt anh nữa, cô cần có thời gian và không gian làm rõ suy nghĩ hỗn loạn của mình mấy nagỳ qua, nếu không cuộc sống sau này, sẽ còn tiếp tục dây dưa không rõ với Đỗ Hạo Vũ, nỗi khổ sở của cô cũng không được đến giải thoát.
Mẹ Mạc hưng phấn nhìn Đỗ Hạo Vũ cầm một bó hoa bách hợp trên tay, không thể tin những gì bà nghe được, "Cậu Đỗ, lúc nãy ngài nói muốn tìm Dao Dao nhà tôi?" Bà kích động xác nhận lần nữa.
Đỗ Hạo Vũ cố đè xuống nỗi chán ghét vì vẻ mặt buông thỏng tham lam của mẹ Mạc, miễn cưỡng nở nụ cười dịu dàng dối trá, "Đúng, bác gái, cháu tới tìm cô ấy."
Lúc này mẹ Mạc nghe được rất rõ ràng, ở trong lòng hét lớn lanh lảnh, vẻ mặt không che giấu được vui sướиɠ, nhưng vừa nghĩ tới bây giờ con gái không có ở nhà, sắc mặt của bà trong phút chốc trở nên khó coi, ô ô a a nói: "Cậu Đỗ, thật ngại quá, Dao Dao nhà tôi đi du lịch rồi."
"Đi du lịch." Đỗ Hạo Vũ nhất thời đề cao âm thanh: "Lúc nào?"
"Ngày hôm qua mới vừa lên máy bay."
"Cô ấy đi đâu?"
"Ách, chuyện này nó không nói với chúng tôi, chỉ giao phó đi chơi một thời gian sẽ trở lại."
"Cám ơn bác gái, cháu biết rồi, hoa này bác cứ nhận đi." Đỗ Hạo Vũ kín đáo đưa hoa cho mẹ Mạc xong, xoay người liền đi về phía xe thể thao đậu cách đó không xa của mình.
Mẹ Mạc nhìn chiếc xe thể thao chạy đi, vui vẻ cười lên, chạy vào trong nhà gọi điện thoại cho chồng để báo cáo tin tức tốt này.
Dao Dao của bọn họ, rốt cuộc cũng câu được một chàng rể rùa vàng siêu cấp!
Tính tính xem tư sản của tập đoàn Đỗ thị nên có bao nhiêu, không biết phải lớn hơn công ty bách hóa của họ gấp bao nhiêu lần! Con gái của bà sắp thành thiếu phu nhân nhà họ Đỗ rồi, một quý phụ chân chính, ha ha, mẹ Mạc ảo tưởng sau này mình có thể mở mày mở mặt ở xã hội thượng lưu, có rất nhiều rất nhiều kim cương và châu báu, khiến đám bà lớn đã từng cười bà không phóng khoáng phải hâm mộ và ghen tỵ, bà cũng biết con gái của bà sẽ không khiến bà thất vọng, cuối cùng cũng hay ho hơn con gái của con hồ ly tinh kia.
Đỗ Hạo Vũ điều khiển xe thể thao chạy như bay, "Phong, giúp tôi tra tin tức xuất cảnh của Mạc Dao đi, tôi muốn biết ngay." Anh rống to vào tai nghe.
Rất tốt, con Hoa Hồ Điệp kia cứ khiến anh mất khống chế hết lần này đến lần khác, từ khi anh ra đời đến nay, vô số lần đầu tiên đều bị cô phá vỡ, đợi đến khi bắt được cô, xem anh hồi báo cô thế nào, Hừ!
Lúc này, tai nghe chợt lóe lên ánh sáng xanh, Đỗ Hạo Vũ đưa tay nhẹ nhàng nhấn một cái ở bên tai, "Phong, tra được chưa?" Bạn tốt nói ra kết quả tra được xong liền im lặng, "Cảmơn, hôm nào mời cậu uống rượu." Sau khi cúp điện thoại của bạn tốt, anh lập tức bấm một dãy số khác, "Thư ký Vương, lập tức đặt vé máy bay đi Munich vào ngày mai cho tôi."
Cô nghĩ chạy khỏi nước, thì anh không bắt được cô sao? Mặc kệ bươm buớm bay cỡ nào, bay bao xa, cuối cùng cũng chạy không khỏi thiên la địa võng của anh. Dao nhi, em trốn không thoát đâu!
Một tháng sau, Mạc Dao lưu luyến không rời gánh một lượng hình ảnh lớn về nhà, cô vừa mới bước vào cửa nhà tắm rửa hết cơn mệt mỏi, chuẩn bị đi ngủ thì Đỗ Hạo Vũ liền giận đùng đùng xông tới.
"Em đáng chết, một tháng này cũng chạy đi nơi nào." Vừa vào gian phòng của cô, Đỗ Hạo Vũ liền chất vấn cô.
Mạc Dao kinh sợ giật mình, kéo chăn bao chặt lấy mình, "Sao anh chưa gõ cửa đã xông tới đây?"
Nghe vậy, Đỗ Hạo Vũ cực kỳ tức giận mới lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng quét nhìn căn phòng của cô một vòng, phát hiện bên trong phòng rất đơn giản, không có trang trí dư thừa, đa số là màu sắc lạnh ấm phối hợp lẫn nhau, cảm giác thật thoải mái, anh quay đầu đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng noãn của cô, không có mỹ phẩm trang điểm tỉ mỉ, có vẻ hết sức trong trẻo xinh đẹp, mái tóc dài cũng không có nhuộm màu.
Không đúng! Anh đột nhiên kinh hoảng, tiến lên bắt lấy cổ tay của cô, "Em một tháng qua đều là tóc đen, không có nhuộm thành màu khác?"
"Liên quan gì anh?" Mạc Dao bị anh hỏi không giải thích được, dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô chỉ có thể thỏa hiệp, "Đúng rồi, một tháng qua tôi đều là tóc đen, anh hài lòng chưa?"
Đỗ Hạo Vũ thấy bộ dáng ăn vạ nũng nịu của cô, vừa giận vừa hờn, trong lòng âm thầm thở dài, "Em hại tôi cả tháng qua đi tìm cô gái phương Đông nhuộm tóc ở khắp Munich!" Anh ngồi ở mép giường cô, kéo cô vào ngực, "Cô gái đáng chết này, khiến tôi lãng phí thời gian cả tháng đi theo sau mông em, thành thực khai báo, đi Munich làm gì?"
Mạc Dao bị anh ôm chặt vào trong ngực, không khỏi hít sâu một hơi cảm thụ nhiệt độ trên người anh, một hồi lâu, cô giùng giằng rời khỏi ngực của anh, "Tôi đi đâu cũng đâu cần xin phép anh, làm ơn đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Em đáng chết." Đỗ Hạo Vũ thầm mắng một tiếng, bất chấp tất cả hôn lên cái miệng nhỏ làm người ta tức chết của cô.
"Ưmh –" Mạc Dao giãy giụa trong lòng anh, bất đắc dĩ lực lượng của hai người quá cách xa.
Đầu lưỡi lửa nóng của Đỗ Hạo Vũ không để ý cô phản đối, xông vào nguồn suối tràn đầy nước của cô, sức lực phản kháng của Mạc Dao càng ngày càng yếu kém, dần dần mất đi giãy giụa, kìm lòng không được đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, anh cảm thấy người trong ngực thuận theo, du͙© vọиɠ càng mãnh liệt hơn, càng thêm mạnh mẽ lật khuấy ở trong miệng cô, quấn cái lưỡi thơm của cô để chơi đùa.
Lý trí của Mạc Dao từ từ cách xa đầu của cô, chỉ còn lại ham muốn xôn xao và mềm mại tê dại.
Đôi tay đẩy áo ra, dùng sức cởi ra áo ngực, cúi người hút gặm cắn hai đầṳ ѵú trắng nhọn, người phía dưới bị sóng tình thôi túc, cơ thể mềm mại càng không ngừng giãy dụa, chọc cho Đỗ Hạo Vũ bị lửa dục thiêu đốt.
"Bảo bối, không nên lộn xộn."
Bàn tay đi tới eo nhỏ, thuần thục kéo quần ra, khoác lên vườn hoa thần bí đã sớm ướt đẫm, xuyên qua khu rừng rậm rạp, ngón tay xông thẳng vào cấm địa.
"A, ừ – đừng, dừng tay!" Âm thanh mềm mại từ môi đỏ mọng của cô bật ra, lộ ra sự mềm mại đáng yêu, không có chút uy hϊếp.
"Em yêu, không dừng lại được." giọng nam khàn đυ.c hồi đáp, động tác trên tay càng tăng nhanh.
Bỗng dưng, anh rút ngón tay ra, cái lưỡi nóng đặt lên nơi đang chảy ra nước mật, môi lưỡi dò vào khe trượt ấm áp, đầu lưỡi cong cong chạm vào vách tường non, khiến cho suối nước càng không ngừng chảy ra, thấm ướt ga giường dưới mông.
"Bảo bối, em thật là thơm, cực kỳ ngọt!" dưới bụng Đỗ Hạo Vũ thũng trướng không chịu nổi, cây gậy thẳng cứng như muốn xông ra khỏi quần.
"Ừ –" tiếng than nhẹ thở gấp vang vọng ở trong phòng, sóng tình kiều diễm nóng bỏng sục sôi bắn ra bốn phía.
Cái lưỡi lưu luyến không chịu rời khỏi vườn hoa bí mật, đói khát hấp thu cam tuyền đang chảy ra, thỉnh thoảng lại gặm nhẹ hai mảnh thịt non ngoài vườn hoa, khiến chủ nhân run rẩy không ngừng.
Nhìn dáng vẻ quyến rũ mê người của cô, Đỗ Hạo Vũ không thể kiềm được, đứng dậy cởi ra quần áo trên người, giơ tay lên nâng lên hai chân thon dài trắng noãn quấn ở ngang hông mình, thứ lửa nóng cứng rắn đâm thẳng đến miệng dòng suối.
Cây gậy nóng chậm rãi chen vào nơi ấm áp, mới đi vào, cảm giác tơ lụa bó chặt liền khiến Đỗ Hạo Vũ hít một ngụm.
"Trời ạ, bảo bối, em quá chặt!"
Hạ thể đột nhiên bị vật lớn xông vào, cảm giác không thoải mái khiến Mạc Dao nhíu đôi mày thanh tú, cơn đau nhẹ khiến cô thoáng từ trong tìиɧ ɖu͙© tỉnh táo lại.
"Ưhm, không được!" Mở mắt ra thấy người đàn ông che ở trên người đang chuẩn bị đưa thứ cứng rắn đó vào trong cơ thể mình thì cô nhất thời hốt hoảng vươn tay đẩy.
"Đáng chết, anh đang làm gì?" Đỗ Hạo Vũ đang hưởng thụ con đường mềm mại bị cô đẩy, cây gậy vốn đã tiến vào liền trượt ra.
Du͙© vọиɠ cứng rắn đau đớn không chiếm được thỏa mãn, khiến cho sắc mặt của anh phát xanh, lửa giận ngút trời.
"Anh đi ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh anh!" Mạc Dao cực kỳ tức giận quát anh.
"Em sao thế hả, lúc nãy không phải chúng ta còn tốt sao?" Cô gái này sao thế, lúc nãy ý loạn tình mê rất đáng yêu mà!
"Đi ra ngoài!" Mạc Dao xấu hổ, kéo cái mền, che thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, hạ lệnh đuổi khách.
Đỗ Hạo Vũ phiền não lắc lắc đầu, cam chịu đứng dậy mặc vào quần áo, anh đứng ở bên giường hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Mặc kệ vì sao em trốn tránh, anh nhất định theo đuổi em, Mạc Dao, đây là lần cuối cùng anh để em thoát khỏi tầm mắt của anh, từ nay về sau, chung quanh em, thế giới của em nhất định có anh." Anh nghiêng người hôn một cái thật sâu lên trán cô, "Ngủ ngon, bươm buớm thân yêu."
Mạc Dao núp ở trong chăn, đôi tay níu chặt lấy ga giường, nước mắt rơi vào trên gối từng giọt từng giọt, cô biết trái tim mình bắt đầu dao động, trái tim đã chết kia lại sống lại vì lời nói của anh, cô nên làm cái gì, cô có thể chịu đựng tình yêu của anh lần nữa không?
Biệt thự nhà họ Đỗ
"Đỗ Hạo Vũ, gần đây anh đang làm gì?" Ba Đỗ ném tờ báo giải trí tới trước mặt anh, rống to.
"Ông xã, đừng tức giận, có gì từ từ nói." Mẹ Đỗ ở một bên vỗ nhẹ sống lưng chồng.
Đỗ Hạo Vũ nhìn sang nội dung báo chí, sau đó nhàn nhã bình tĩnh nói:"Cha, Mạc Dao chính là người phụ nữ con muốn theo đuổi, nếu như cô ấy nguyện ý, về sau sẽ là con dâu của ngài."
"Tên tiểu tử thúi này, anh biết con nhỏ đó là hạng người gì không?" Ba Đỗ giận đến hỉ mũi trợn mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào con trai mắng to: "Cái nhà này có danh tiếng cực kém trong xã hội thượng lưu, tạm thời không nói cha mẹ nó là người như thế nào, chỉ là xì căng đan của cô ta cũng đã xấp xỉ với anh rồi, chẳng lẽ mặt mũi của nhà họ Đỗ chúng ta bị vứt chưa đủ nhiều sao?"
"Không phải vừa đúng sao, cô ấy và con nhất định là trời sinh một đôi." Đỗ Hạo Vũ chẳng hề để ý, trải rộng hai tay, cười du côn, đối phó lửa giận của cha.
"Anh –" ba Đỗ vô cùng tức giận.
Mẹ Đỗ lo âu cho hai cha con nên nói: "Hạo Vũ, xì căng đan của cô gái kia không hề tốt, con không thể tìm một người trong sạch để qua lại sao?"
"Mẹ, con muốn cô ấy, mặc kệ trước kia cô ấy như thế nào, con cũng muốn cô ấy!" trong tròng mắt đen sâu của Đỗ Hạo Vũ lóe ra vẻ kiên quyết không cho xía vào.
"Hạo Vũ –" Mẹ Đỗ lần đầu tiên thấy con trai cố chấp với một người phụ nữ như thế, con trai trời sanh đẹp đẽ, vì vậy cũng chọc không ít hoa đào, từ nhỏ đến lớn bên cạnh không thiếu con gái vây lượn, trừ một lần mười năm trước kia, thì chưa thấy con lộ ra vẻ mặt này vì người phụ nữ nào cả.
"Cha, con cam đoan với cha, sau này cô ấy sẽ không có bất kỳ xì căng đan nào xuất hiện nữa." Đỗ Hạo Vũ kiên định nhìn chăm chú cha mình, "Cô ấy rất quan trọng với con!"
Ba Đỗ thật không ngờ con trai kiên quyết thế, thiếu chút nữa liền dao động, nhưng nghĩ đến người phụ nữ như vậy sẽ làm con dâu mình, sắc mặt liền trầm xuống, "Đừng nói nữa, mặc kệ như thế nào, tôi cũng không cho phép đứa con gái lẳиɠ ɭơ như thế vào cửa chính nhà họ D(ỗ, trừ phi tôi chết!" Ông hờ hững quẳng xuống lời nói, rồi được vợ dìu lên lầu.
Mẹ Đỗ bó tay liếc con trai một cái, lặng lẽ trở về phòng với chồng, ai, vậy phải làm sao mới phải!
Đỗ Hạo Vũ khổ sở xoa tóc, anh biết môt khi bị cha biết thì tất nhiên sẽ gặp phải phản đối, nhưng không ngờ cha sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, một chút đường sống cũng không chừa lại!
Đỗ Hạo Vũ ngồi trong góc, híp tròng mắt đen nhìn chăm chú người phụ nữ không ngừng uống rượu ở đằng trước.
"Uống mạnh như vậy cũng không sợ say." Anh tự lẩm bẩm, giọng điệu có sự cưng chiều ngay cả mình cũng chưa từng phát giác.
Cả đêm Mạc Dao luôn mất hứng, tất cả đàn ông đến gần đều bị cô cự tuyệt hết, ngay cả hứng thú lên đài nhảy bình thường cũng không có, chỉ lo chui đầu vào quầy rượu uống rượu, đây là vì cái gì, chẳng lẽ chính là bởi vì quỷ đào hoa Đỗ Hạo Vũ đó sao?
Cô mãnh liệt uống rượu, giống như chỉ có như vậy mới có thể quên Đỗ Hạo Vũ, mới có thể bình phục đau đớn của cô, Đỗ Hạo Vũ cách mấy vị trí, tránh thoát hết mấy cô gái dây dưa đi tới bên cạnh cô, "Em uống nhiều rượu mạnh thế để làm gì?"
Mạc Dao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ đứng ở bên cạnh, mắt say lờ đờ mông lung nên cô cười ngây ngô với anh, "Anh là ai? Sao lại giống tên quỷ phong lưu Đỗ Hạo Vũ thế!" Cô lảo đảo đứng lên, ngón tay nhỏ nhắn chỉa vào trán anh, cao ngạo giống như nữ chủ nhân đang thẩm vấn đầy tớ.
"Em uống say rồi." Đỗ Hạo Vũ bó tay trợn trắng mắt, cô gái này ngay cả uống rượu say cũng không quên mắng anh.
"Tôi không có say." Cô bĩu môi phản bác: "Tôi còn có thể uống nữa."
"Đi, chúng ta trở về." Anh để cô tựa vào trong lòng ngực mình, cẩn thận ôm eo thon của cô không để cho cô ngã xuống.
"Không, tôi không đi, tôi còn muốn uống." Cô tức giận giãy giụa trong lòng anh.
"Anh dẫn em đến một nơi có rất nhiều rượu ngon, tới đó sẽ tiếp tục uống, có được hay không?" Anh dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ dụ cô.
Mạc Dao vỗ tay kêu to giống đứa bé: "Được được, đi uống thật nhiều thật nhiều rượu." Mơ mơ màng màng đi theo Đỗ Hạo Vũ rời khỏi PUB.
Đỗ Hạo Vũ đặt cô trên ghế kế vị trí tài xế, tỉ mỉ thay thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe trở về chung cư của mình, khi xe dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn một cái, cô gái ồn ào không nghỉ đó đã sớm ngủ mất, chắc đang gặp Chu Công rồi.
"Thiệt là, mới vừa rồi còn ồn ào thế, xem em sau này còn dám uống nhiều rượu như vậy hay không!" trong mắt Đỗ Hạo Vũ đều là dịu dàng cưng chiều, khom lưng ẵm cô từ trong xe ra.
Anh nhẹ nhàng đặt Mạc Dao ở trên giường của mình, dùng khăn lông ấm dịu dàng lau mặt cho cô, "Em yêu, em nhất định là của anh." Đỗ Hạo Vũ ngồi ở bên giường nhìn cô gái ngủ say, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt quỷ dị.
Đêm cuối hè, gió lạnh vi vu lay động rèm lụa mỏng, trên cái giường cực lớn, hai người tựa sát vào nhau, giống như một đôi người tình vô cùng ân ái, cánh tay của người đàn ông vững vàng ôm eo nhỏ của người phụ nữ, bá đạo biểu thị chủ quyền công khai với trăng, người phụ nữ ngủ say tựa đầu vào ngực người đàn ông, nương theo tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, hô hấp đều đều, gương mặt trắng noãn ửng hồng, khóe môi hơi lộ ra đường cong, bộ dáng thật là hạnh phúc ngọt ngào.
Hôm sau –
Đầu của cô thật là đau, tựa như có người đang dùng sức gõ đầu của cô, Mạc Dao mở hai mắt ra, cổ họng khàn khàn không phát ra được âm thanh nào, thật là muốn uống nước, cô vừa mới nghĩ xong, một ly nước liền đưa tới bên môi cô, cô không khách sáo chút nào, ngồi dậy uống ừng ực cạn sạch.
"Cám ơn." Cô rốt cuộc có thể lên tiếng, mặc dù còn hơi khô khốc.
"Đừng khách sáo." giọng nam trầm thấp từ tính từ đỉnh đầu truyền đến.
Mạc Dao nhất thời tỉnh táo, chứng kiến tới gương mặt tuấn tú của Đỗ Hạo Vũ phóng đại gấp mấy lần ở trước mắt mình, "A –" cô thét chói tai: "Anh – tôi –" ngón tay trắng trẻo của cô chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình.
"Em yêu, em muốn hỏi tại sao chúng ta tỉnh lại trên cùng một cái giường sao?" Đỗ Hạo Vũ lười biếng tựa vào trên đầu giường thưởng thức mỹ nữ còn lim dim buồn ngủ, "Đương nhiên là bởi vì tối hôm qua chúng ta ngủ chung trên giường lớn, cho nên sáng sớm hôm nay chúng ta mới có thể cùng nhau nghênh đón buổi sáng." Anh cố ý khiến cô hiểu lầm, nói như vậy không chừng sẽ cho anh một cơ hội tốt.
"A –" Mạc Dao muốn điên rồi, không thể nghĩ ra chuyện tối qua, không phải cô thật sự lên giường với anh chứ, đôi tay mãnh liệt nhéo tóc, vẻ mặt ảo não không thôi.
Rượu đáng chết!
Cô nhanh chóng kéo qua ga giường bao lấy mình chạy về phía phòng tắm, sửa sang cho mình xong thật nhanh, từ trong ra ngoài lại khôi phục tỉnh táo thường ngày, "Mọi người đều là người trưởng thành, tối hôm qua cứ xem như không xảy ra cái gì!" Cô vừa nói xong, liền nắm túi xách nhỏ của mình lên liều chết chạy khỏi nhà trọ của Đỗ Hạo Vũ.
Lần này Đỗ Hạo Vũ không có tức giận, ngược lại cười rất gian trá, "Không có quan hệ sao? Dao nhi, rất nhanh em sẽ phát hiện mình sai rồi, em không chỉ có quan hệ với anh, hơn nữa còn sẽ dính dấp tiếp." Anh không phát uy, cô xem anh thành mèo bệnh rồi, kế hoạch đang áp dụng từng bước từng bước, cũng không tin như vậy còn không trói được con hoa hồ điệp này, lần này vô luận như thế nào cô cũng trốn không thoát lòng bàn tay của anh!
Mạc Dao vội vội vàng vàng chạy về nhà, chui vào phòng tắm kiểm tra thân thể của mình.
"Không có gì khác thường à?" Cô nghi ngờ nhìn mình trong kiếng, "Không cảm thấy gì, chẳng lẽ là anh ta gạt mình?"
Cô tắm xong liền nằm vào chăn cố gắng nghĩ lại chi tiết tối hôm qua, "Khốn kiếp, sao lại không nghĩ ra chút nào?"
Cuối cùng, cô cũng buông tha cho việc truy cứu về tối hôm qua, an ủi mình, thật ra thì tối hôm qua không có xảy ra gì cả, đều là Đỗ Hạo Vũ đang hù dọa cô, không cần lo sợ.
Cô kéo chăn qua bao mình lại, "Ngủ, tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì." Đầu cô choáng váng tiến vào mộng đẹp, còn không biết thế giới bên ngoài đã bắt đầu đại loạn rồi !
"Dao Dao, con dậy ngay cho mẹ." Mẹ Mạc liều mạng lắc cơ thể của con gái.
"Ưmh –" Mạc Dao nghiêng người lại tiếp tục ngủ.
"Xảy ra chuyện lớn, con mau lên."
Mạc Dao khẽ nhếch mắt hạnh, "Mẹ, chuyện gì?"
"Con còn hỏi mẹ chuyện gì, tự con xem đi?" Mẹ Mạc đưa tờ báo đến trước mắt cô.
Mạc Dao nhận lấy tờ báo, phía trên đột nhiên hiện ra hình tối qua cô về nhà trọ với Đỗ Hạo Vũ, mặt của cô rõ ràng in ở phía trên, chối cũng không chối được.
"Mẹ, đây chỉ là một xì căng đan, qua một thời gian ngắn sẽ tốt."
"Bên ngoài nhà chúng ta đã bị ký giả vây đầy, cứ đuổi theo mẹ hỏi khi nào con sẽ gả vào nhà họ Đỗ?" Mẹ Mạc nói ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, "Hôm nay ba con đã bị chủ tịch tập đoàn Đỗ thị hẹn gặp gặp mặt nói chuyện, nghe nói là xì căng đan lần này đã tạo thành không ít tổn thất cho cổ phiếu Đỗ thị."
"Cái gì?" Mạc Dao từ trên giường nhảy dựng lên, "Làm sao có thể, trước kia xì căng đan của Đỗ Hạo Vũ còn nhiều hơn cái này mà sao không ảnh hưởng, tại sao hiện tại đến phiên con liền có ảnh hưởng?" Cô không tin sẽ có chuyện như vậy.
Cô nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang chuẩn bị đi tìm Đỗ Hạo Vũ để hỏi cho rõ, "Mẹ, mẹ giúp con dẫn đám ký giả kia đi đi, con muốn đi tìm Đỗ Hạo Vũ."
"Được, mẹ sẽ đi ngay bây giờ." Thật ra thì mẹ Mạc chỉ ước gì con gái có thể nhờ vậy mà gả vào nhà họ Đỗ.
Đỗ Hạo Vũ nở nụ cười, giống như đoán được cô sẽ tìm đến anh, "Dao nhi, khó được em đến tìm anh nha!"
Mạc Dao giận đến phình má đỏ mặt, "Anh cố ý." Nhất định có quỷ, Đỗ Hạo Vũ làm sao lại không có chút động tác, còn có thể ngồi ở chỗ này cười đáng ghết thế.
"Em yêu, anh không hiểu em đang nói gì?" Anh giang đôi tay ra, lừa gạt cô.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của ba tôi, ông bảo hai chúng ta đính hôn, anh nói xem chuyện gì đang xảy ra?" Cô chống hai tay trên mặt bàn, nghiêng người tiến tới trước mặt anh chất vấn anh.
"Em nói chuyện này à, anh cũng mới được thông báo, chuyện này do ba anh và ba em cùng nhau quyết định, anh cũng không thể làm gì." Anh tỏ vẻ rất đắn đo.
"Tôi mặc kệ, anh lập tức đi nói rõ không có đính hôn gì cả."
"Không!"
"Tại sao, chẳng lẽ anh thật muốn đính hôn?"
"Tại sao không, Dao nhi, anh luôn theo đuổi em, hiện tại có cơ hội tốt này sao có thể bỏ qua?" Đỗ Hạo Vũ nói như chuyện đương nhiên.
Buồn cười! Anh chủ mưu tất cả, chính là vì kết quả hiện tại này, sao anh lại bê đá tự đập vào chân của mình đây?
"Em yêu, chỉ là đính hôn cũng không phải là kết hôn, bây giờ làm thế là vì bình ổn dư luận, sau đó có thể thủ tiêu hôn ước."
Anh dụ địch xâm nhập từng bước một.
"Tại sao phải phiền toái như vậy?" Cô không muốn có quá nhiều dính dấp với anh, lần này càng thêm sửa sang không rõ!
"Em có thể không đồng ý, nhưng mà tổn thất của Đỗ thị, phải do công ty bách hóa của ba em gánh chịu."
Anh ra đòn sát thủ cuối cùng.
"Có ý gì?" Việc này có quan hệ gì với công ty của ba cô?
"Ba em vừa ký một hiệp nghị với Đỗ thị, nếu như em không đồng ý đính hôn, như vậy tổn thất của Đỗ thị sẽ do công ty bách hóa của ba em gánh chịu, nói cách khác, nếu cổ phiếu của Đỗ thị vì vậy mà rớt giá, thì công ty bách hóa của ba em phải bồi thường lại cho Đỗ thị!"
Đỗ Hạo Vũ không lo lắng nói ra.
Mạc Dao sững sờ, không ngờ cha lại ký cái hiệp nghị tự chui vào miệng cọp này, "Anh quá ghê tởm." Cô ném túi xách vào người anh, đỏ mắt chạy ra khỏi đó.
Đỗ Hạo Vũ nắm chặt túi của cô, "Thật xin lỗi Dao nhi, nếu như không làm như vậy, em nhất định sẽ chạy trốn xa hơn, chỉ có vây em trong phạm vi tầm mắt của anh, anh mới có thể an tâm."
Mạc Dao cảm thấy hết sức uất ức, Đỗ Hạo Vũ tuyệt không suy tính cảm thụ của cô, không hề tôn trọng cô, khiến cô dễ dàng bị bán mất như một món hàng, mặt cô đầy nước mắt, đi qua đi lại trên đường, bộ dáng nhếch nhác khiến không ai nhận ra cô chính là nữ chính trong báo chí, cô móc móc túi, phát hiện lúc nãy túi xách đã bị cô ném vào tên Đỗ Hạo Vũ kia rồi.
"Sao mình ngốc thế, cầm túi ném anh ta, hiện tại người không có đồng nào!" Cô nỉ non, gõ nhẹ đầu.
"Biết cầm túi ném anh là một quyết định sai lầm rồi sao." Sau lưng vang lên âm thanh hùng hậu mà đầy từ tính của Đỗ Hạo Vũ.
Mạc Dao không nói lời nào, lặng lẽ chảy nước mắt.
"Đừng khóc, thật xấu xí!"
"Anh mới xấu xí!" Mạc Dao dùng sức đánh ngực của anh, còn bôi nước mắt lên quần áo anh.
Đỗ Hạo Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra cô cũng có lúc tức giận như con nít, "Dao nhi." Anh thân mật la lên.
Thân thể Mạc Dao khẽ run, lúc này cô lại có cảm giác như mười năm trước, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, "Tôi hận anh, tôi chán ghét anh lại xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, tôi –"
"Hận anh cũng tốt, chán ghét anh cũng được, anh không thể buông em ra!" Anh ôm lấy cô thật chặt, mặc cho cô thổ lộ bất mãn và uất ức trong lòng.
Mạc Dao chôn trong ngực anh khóc lớn tiếng, phát tiết ra hết oán hận dành cho anh mười năm qua, Đỗ Hạo Vũ lẳng lặng ôm chặt eo thon của cô, đứng ở trên đường cái mặc cho người ta chỉ chỉ chõ chõ, nhưng anh không hề để tâm, anh biết cô gái trong ngực đã thỏa hiệp, con hoa hồ điệp này rốt cuộc ngoan ngoãn chịu dừng trên đóa hoa anh trồng!