Chương 11

Sau một phen vận động điên cuồng, đến khi hai người mặc quần áo tử tế đi ăn cơm cũng đã năm giờ chiều.

Bởi vì đói, Long Thần cũng lười đi xa, anh liền dẫn Giản Tiểu Tây đến nhà hàng gần đó.

Nhà hàng được mở ở tiểu khu cao cấp bên cạnh, nói là bình thường nhưng giá cả thật sự không bình thường chút nào.

Giản Tiểu Tây đau lòng nhìn Long Thần gọi liên tục năm sáu món, cô khẽ nói: “Boss à, em ăn không nhiều thế đâu.”

Ý cô là nhiêu đó đủ rồi, đừng lãng phí tiền bạc nữa!

Ai ngờ Long Thần cũng không dừng lại, anh tiếp tục chọn thêm món canh với một món đồ ngọt, rồi mới thản nhiên nói: “Em quá gầy, ôm không có cảm giác gì hết, ăn cho mập một chút.”

o((⊙﹏⊙))o.

Boss à, em ốm chỗ nào chứ?

Thịt ở bụng nè, ngồi xuống sẽ chất thành một đống đó, y như cái phao bơi ấy, mỗi ngày em đều muốn giảm cân mà!

Nhưng khi thấy người phục vụ cười vô cùng mờ ám bên cạnh, Giản Tiểu Tay cảm thấy cô không phản bác mới là điều tốt nhất.

Nếu không…. Người ta sẽ còn nghĩ bọn họ là người yêu của nhau.

Sự thật thì họ không biết, cô với anh đây là quan hệ chủ nợ và con nợ đấy!

Tổng giám đốc có thể đưa công ty phát triển lớn mạnh như vậy không phải là không có nguyên nhân.

Giản Tiểu Tây nhận ra anh thật sự là thiên tài! Không chỉ có thể nấu cơm ngon, ngay cả gọi món cũng rất khéo, rau dưa cũng gọi theo mùa, rất tươi, thịt ăn cũng rất ngon, cơm cũng thơm mềm, cho nên Giản Tiểu Tây mỗi ngày đều gào thét đòi giảm cân, cũng ăn sạch hai chén cơm lớn.

Đến khi cô nhớ ra chuyện giảm cân của mình, đã hối còn không kịp nữa rồi!

Cô xoa xoa cái bụng đang chuẩn bị uống nước cho tiêu hóa một chút thì nhìn thấy phía đối diện, tổng tài đại nhân đã ăn xong từ lúc nào, anh vừa thong thả uống trà vừa đẩy canh gà ác chưa ăn qua đến trước mặt cô, ra lệnh: “Uống hết đi!”

“Hả?” Giản Tiểu Tây nhìn lượng canh gà không ít kia, có chút khó nha, cô mở miệng thương lượng: “Cái đó, tổng giám đốc à, chúng ta mỗi người một nửa nha?”

Lãng phí là không tốt, nhưng mà cô đã no lắm rồi ~~~

Bỗng nhiên boss đại nhân lạnh lùng lắc đầu, nói với vẻ mặt đầy ý tốt: “Đây là cố tình chọn cho em?”

“Cho em? Tại sao?"

“Ngày hôm qua em chảy máu, cho em để bồi bổ.”

+_*

Ngày hôm qua? Chảy máu?

Boss à, anh là nói cái gì vậy?

Giản Tiểu Tây hoàn toàn mù mịt.

Cô như kẻ trộm nhìn ngó bốn phía, không thấy ai quan tâm đến bên này, mới thở phào một hơi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, vừa cầm muỗng múc canh vừa lầm bầm: “Chỉ có một chút mà….”

Đúng vậy nha, do là lần đầu tiên, cho nên hôm qua cô cũng từng lén lút nhìn drap giường, chỉ có một đốm nhỏ dính trên đó, so với kinh nguyệt hàng tháng của cô mà nói thì không ăn thua gì cả.

Vậy mà tổng giám đốc đại nhân lại hết sức kiên quyết : “Em đừng có quên, trong bốn tháng này, mọi chuyện em đều phải nghe theo lời tôi vô điều kiện, tôi nói cái gì em phải làm cái đó, không cho phép phản kháng.”

W( ̄_ ̄)W

Giản Tiểu Tây cảm thấy sao bây giờ anh boss đẹp trai lại đáng ghét quá vậy?

Vì thế, dưới sự uy hϊếp của chủ nợ, Giản Tiểu Tây uống sạch canh gà ác, lại thêm giải quyết nốt phần bánh ngọt.

Bữa ăn kết thúc quay lại xe, lúc này Giản Tiểu Tây mới bất giác hỏi: “Tổng giám đốc à, chúng ta còn phải đi chỗ nào sao?”

Nếu như là chỉ ăn một bữa cơm, thì cũng không cần phải lái xe đâu nha~

“Địa chỉ nhà em.”

“Hả?”

“Tôi nói, em đưa địa chỉ nhà em cho tôi!” Nói chuyện với thỏ ngốc này, hình như phải nói đi nói lại mấy lần! Long Thần cũng rất lo lắng có ngày mình cũng sẽ thay đổi giống vậy.

“Ah, đường Điền Viên, số 14” Giản Tiểu Tây vừa nói xong, anh lái xe đi ngay, có lẽ là đang đi đến nhà mình, trong lòng Giản Tiểu Tây rất cảm động, vui rạo rực.

Cuối cùng cũng được về nhà rồi! Hu hu, cô rất nhớ chăn nệm của mình, rất nhớ ba mẹ ….

Được rồi, cô bỗng nghĩ đến, suốt đêm hôm qua không về, cô phải nói sao với người nhà đây, có lẽ mọi người lo lắng muốn chết rồi cũng nên!

Nghĩ vậy, trái tim cô như tên treo sợi tóc, mỗi lần đến ngã ba cô đều chủ động chỉ đường cho anh.

Từ khu vực thành thị chạy đến nhà cô ở ngoại ô cũng mất khoảng 30-40 phút.

Giản Tiểu Tây tháo dây an toàn ra, đang muốn xuống xe, bỗng nghĩ đến hình như mình hơi bất lịch sự rồi.

Vì vậy cô vô cùng chân thành , nói với Long Thần là: “Boss, em đi trước nha, cảm ơn anh đã đưa em về nhà, gặp lại sau ~~~”

A a a ~~ Giường của ta ơi, ta nhớ ngươi muốn chết ~ヾ(o? ? ? )? ヾ.

Nói xong, thấy Long Thần cười như không nhìn mình, cũng không trả lời gì, Giản Tiểu Tây có chút xấu hổ, muốn mở cửa xe đi xuống.

Phía sau, Long Thần bỗng dưng lên tiếng: “Cho em hai mươi phút, thu dọn xong xuống đây!”

Thu dọn? Thu dọn cái gì?

Giản Tiểu Tây ngu người quay đầu lại, với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn tổng giám đốc đại nhân.

Long Thần nhìn cô tròn mắt như nai con vô tội, bụng dưới lại nóng lên, hận không thể lập tức đè cô xuống chơi cho sướиɠ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc.

Vì vậy anh nhịn xuống ham muốn của mình, có ý tốt nhắc nhở cô: “Bốn tháng tới bất cứ lúc nào em cũng phải nghe mệnh lệnh của tôianh, thoản mãn nhu cầu của tôi , cho nên, em phải đi theo tôi, tuỳ thời đợi lệnh.”

Nghe vậy, Giản Tiểu Tây há to miệng.

Cho nên, boss đại nhân không phải có lòng tốt đưa cô về, mà là giám sát cô thu dọn hành lý?

Hu hu ~~~~~

“Em… Ba mẹ em không cho em dọn ra ngoài sống.” Giản Tiểu Tây dựa vào thế hiểm mà chống lại.

Long Thầm đã lường trước cô sẽ dùng đến chiêu này từ lâu, cho nên anh rất dễ dàng bác bỏ: “Thì em nói công ty phân ký túc xá cho nhân viên, em ở đó đi làm sẽ tiện hơn.”

o((⊙﹏⊙))o.

Mang theo tâm tình phức tạp và thấp thỏm, Giản Tiểu Tây đi lên lầu.

Túi xách với điện thoại còn để ở công ty, cũng không mang theo chìa khoá, gõ cửa hồi lâu cũng không có ai mở cửa.

Qua mấy phút, cửa nhà dì Vương đối diện mở ra: “Tiểu Tây à? Sao hôm nay con về sớm vậy? Ba mẹ con đi du lịch Vân Nam rồi, bọn họ không nói với con à?”

Hai tay trống không mà quay ra xe, Giản Tiểu Tây cũng đã bình tĩnh hơn, cô nói lại mọi chuyện cho Long Thần biết.

Tổng giám đốc đại nhân nghe xong, không có phản ứng gì, theo đường lúc đến chạy về nhà.

Đến tiểu khu gần đó, anh dừng xe bên đường, xuống xe đưa cô vào một cửa hàng tiện lợi.

“Chỗ của tôi không có đồ dùng của em, em mua đồ cá nhân hàng ngày trước đi.”

“A, dạ” Giản Tiểu Tây cảm thấy, đừng nhìn dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài của sếp đại nhân, thật ra anh rất là tri kỷ đó nha.

Vì vậy, cô chọn khăn mặt, bàn chải đánh răng và đồ dùng cá nhân này nọ, suy nghĩ một lát lại chọn một ít mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm, ở trước mặt sếp đại nhân cô nên chú ý hình tượng một chút chứ ~~~

Đi đến quầy thu ngân, cô rất ngượng ngùng nói với anh: “Sếp à, cái đó, khi nào em có lương, em sẽ trả lại cho anh…”

Tất nhiên là Long Thần không thèm để ý đến mấy đồng lẻ này rồi, nhưng cũng lười nói với cô, anh nhìn sơ qua giỏ đồ, hình như còn thiếu cái gì đó, anh đi đến kệ hàng phía trước cầm một món đồ ném vào giỏi, rồi lấy một cái thẻ từ ví tiền ra đưa cho cô: “Mật khẩu là sinh nhật tôi.”

Làm trợ lý tổng giám đốc, anh tin là khi nhậm chức đã có người sẽ nói với cô điều này.

Quả nhiên, Giản Tiểu Tây cười híp mắt nhận lấy thẻ.

Long Thần ném lại một câu nói ra xe đợi cô, rồi đi mất.

Xếp hàng vất vả lắm mới đến lượt mình, lúc Giản Tiểu Tây tính tiền, cô lại bị bệnh hoa mắt rồi.

Món đồ mà khi nãy boss đại nhân ném vào giỏ mua hàng, thì ra đó chính là ... Durex