Chương 8: Tình địch ?!

Một thiếu nữ khuôn

mặt chuẩn loli, tóc ngắn tới vai nhuộm màu vàng, mặc một bộ váy xếp li màu trắng xinh xắn nhìn không khác gì 1 thiên sứ đáng yêu hết, làm

không ít phụ nữ trong đây nổi lên mẫu tính muốn lên mà ôm ấp vào lòng. " Cô bé " cười rạng rỡ nhào lại tính ôm lấy anh nhưng bị anh theo trực

giác mả né tránh sang 1 bên, không kịp thắng lại va thẳng vào người cô

đang trầm mặt đứng đó, vì chiều cao của cô cao hơn xíu nên " cô bé "

theo quán tính ôm chầm lấy cô, mặt úp ngay ngực cô luôn.

.

Anh nhìn " cô bé " ngã vào ngay ngực cô bèn đen mặt, nghiến răng ken

két, tiến lên kéo " cô bé " quăng qua một bên, bá đạo ôm lấy cô nhét

vào lòng. Ánh mắt băng lãnh đầy cảnh cáo nhìn " cô bé " đang ủy khuất

trước mặt. Không tình nguyện mở miệng: “ Em, tại sao lại ở đây? “

anh còn nhớ là " cô bé " đang bị cấm túc nha.

. " Cô bé "

khuôn mặt loli đầy ủy khuất nhìn anh, chui môi bất mãn nói: “ Em trốn

ra cùng Vũ đi mua đồ nha, thấy anh cùng cô ta đi với nhau nên em mới

chạy lại “. Sau đó lại nhìn qua cô mang theo chút áy náy rồi lại nhìn

xuống bộ ngực cô, ừm, quả thật vừa mền vừa thơm nha, trong mắt đầy ao ước. ( Mây: Đừng hiểu lầm nha •-• đoạn sau sẽ gt rõ =]])

. Còn cô bị hàng động hàng loạt của 2 người kia làm chưa kịp phản ứng đến khi bị rơi vào trong lòng ngực anh mới hoàn hồn lại, cảm giác chỗ

trước ngực hơi nhói vì bị va đập mà không nhịn được nhíu mi. Ngước lên

phượng mâu đầy ngấn nước nhìn anh, mở miệng tố cáo " cô bé " trước mặt: “ Phong, ngực em đau “. Quả thật rất đau vì ngực cô đang trong giai

đoạn phát triển nha, đυ.ng hơi mạnh còn bị đau nữa là.

. Anh lúc mặt càng đen khi " cô bé " trước mặt nhìn chằm chằm cô, nghe cô

đau lúc này mới để ý, cuối xuống nhìn cô gái nhỏ đang xoa lấy ngực mình mà khuôn mặt vì đau mả nhăn nhó, phượng mâu ngấn lệ trực khóc, đôi

môi phấn nộn bị chủ nhân nó cắn cho thấy chủ nhân nó đang bị ủy khuất

thế nào. Làm anh đau lòng không thôi, nhưng chỉ vuốt vuốt tóc cô chứ

không dám vuốt ngực cô mà an ủi đâu: “ Được rồi, ngoan, đừng khóc,

hồi sẽ hết đau thôi “

. " Cô bé " biễu môi, lên tiếng

kháng nghị: “ Nè... Nè bà chị, tôi chỉ ngã vào bà chị có xíu thôi cần làm biểu tình như tôi ăn hϊếp chị không?! “

. Cô nhíu mi

nhìn " cô bé " một cái rời khỏi lòng ngực anh, không nhanh không chậm

lên tiếng: “ Hừ, ăn đậu hũ của ta mà còn dám mạnh miệng nói?! Tin bà

chị nảy dạy dỗ cậu không?! “

. " Cô bé " trước mặt biến

sắc, đôi mắt không thể tin nhìn cô, lắp bắp nói: “ Chị...chị biết?!”. Đừng nói chi " cô bé " ngay cả anh cũng kinh ngạc nhìn cô, chuyện

hôm trước anh chưa nói với cô mà, làm sau cô biết được chứ?!.

. Cô khẽ hừ một cái, đầy khinh thường nhìn " cô bé " trước mặt, trực tiếp

khởi binh vấn tội: “ Tôi đã sai người điều tra rồi, cậu thật giỏi làm

tôi hôm ấy hiểu lầm mà té xuống cầu thang, rốt cuộc bị thương nằm viện 1 tuần, giờ còn dám dác mặt lại đây, hảo, để xem tôi dạy dỗ cậu thế

nào “ vừa nói vừa xoắn tay áo lên. Thật ra là do kiếp trước cô biết

được nhưng không thể nói thẳng nên nói nhờ người điều tra là tốt nhất.

. Cậu bị nói đến trực tiếp á khẩu, quả thật bữa đó là do cậu cố tình cho cô

thấy một màn cậu ôm lấy anh, nhưng không ngờ cô lại té cầu thang, hại

cậu bị giáo huấn đóng cửa không được đi ra ngoài 1 tháng, hôm nay trốn

ra không ngờ gặp anh nên mới chạy lại càng bất ngờ là cô cũng ở đây.

Lại nhìn cô như muốn nhào lại đánh cậu, cậu bèn nhảy dựng lên vội kêu

cứu, đáng thương nhìn anh, nhưng bị anh trực tiếp làm như không thấy. Thật ra, vì anh nhìn thấy trong mắt cô có tia đùa dai nên đành mặc cô

chơi vậy.

. Thật ra cô chỉ muốn hù dọa cậu thôi, nhìn biểu tình như tức phụ của cậu mà cảm thấy buồn cười, cô bèn bày ra một bộ

dáng muốn đánh người tiến đến trước mặt cậu làm cậu thầm kêu thảm rồi.

. Một bóng dáng cao lớn đem ôm cậu vào lòng, làm cậu như thấy được cọng có

cứu mạng của mình, vội nũng nịu lên án: “ Vũ ~~ Anh đến rồi, người ta bị bà la sát bắt nạt a~ “

. Cô nghe 3 từ " bà la sát " thì trực tiếp đen mặt, nhìn cậu nũng nịu trong lòng người đàn ông kia mà

không nhịn được hừ lạnh một cái nhưng không cảm thấy dị ứng chút nào cả, kiếp trước ngoài cô ta thì cậu là người cô coi như bạn bè tốt nhất,

nên cô trở thành hủ nữ từ đó luôn. Xoay qua nhào vào anh, phượng mâu

to tròn ngập nước đầy đáng thương nhìn anh, môi nhỏ nhắn chu lên đầy

bất mãn: “ Phong, anh xem em họ của anh kìa, cậu ta nói em là bà la

sát đó “ hừ, đâu phải mình cậu biết làm nũng chứ?!.

. Anh nghe thế thì đau lòng, vội ôm cô lên dịu dàng an ủi, ánh mắt băng

lãnh không vui nhìn qua 2 người đang ôm nhau trước mặt: “ Âu Dương

Thiên Hàn, em mau xin lỗi Âu Nhi, dù sao tất cả cũng là lỗi của em

thôi “

. Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng: “ Thiên

Phong, Hàn còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng trách em ấy “ giọng nói

không băng lãnh như anh cũng không như suối của họ Tả mà là một kiểu

trầm ấm vừa dịu dàng mang theo một chút sắc bén cho thấy hắn là 1 người

không đơn giản.

. Lúc này cô mới đánh giá ngoại hình của

anh ta, ừm, mắt ưng dài hẹp được ẩn dưới lớp kính cận khá dày nhưng

lại không che giấu được sự sắc bén trong đó, chiều cao cũng chỉ bằng

anh, nguyên bộ đồ vest càng tôn lên dáng người thon dài của anh ta.

Quả thật làm công không sai nha.

. Anh hừ lạnh một cái,

nhưng cũng không nếu kéo vấn đề này mà nhìn 2 người hỏi: “ Không phải

Thiên Hàn bị cấm túc 1 tháng sao?!. Tống Hàn Vũ cậu thật giỏi dám giúp em ấy bỏ trốn “ Đối với 2 người có quan hệ mờ ám anh cũng đã biết rồi, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Lại nhìn cô gái nhỏ trong ngực

nhìn chằm chằm vào anh ta thì càng thêm không vui, nhét cô giấu thẳng

vào lòng không cho cô nhìn nữa.

. Tống Hàn Vũ khuôn mặt cũng không có biến hóa gì, bình tĩnh kéo kính lên nhìn anh và cô 1 cái,

không nhanh không chậm nói: “ Đồ em ấy đã cũ nên mua mới “

. Anh nghe thế 3 vệt hắc tuyến chảy xuống, nhưng vì khuôn mặt băng sơn

nên không thấy biến hóa gì, phượng mâu đầy sắc bén nhìn anh ta: “ Hừ, cậu gạt ai hả?! Đồ của em ấy mặc cả đời còn không hết!! “

. Cậu im lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng, giọng nói đầy vô tội: “ Đồ

trong tủ em thấy đã cũ nên đã cắt bỏ hết quăng vào thùng rác rồi “.

. Anh cùng cô nghe thế khóe miệng nhịn không được giật giật, anh mặt

than lên tiếng chất vấn: “ Cũ?! Đồ của em toàn do nhà thiết kế nổi

tiếng làm ra, em mới mặc 1 lần mà bảo cũ?! “

. Cậu bị anh chất vấn thì chột dạ im lặng, ánh mắt cầu cứu nhìn anh ta.

. Cô lúc này lại lên tiếng hóa giải tình thế trước mặt này: “ Đủ rồi,

lựa đồ nhanh rồi đi ăn thôi “. Dù sao cũng là bạn kiếp trước của cô,

thấy cậu bị vây trong khó xử cô thật không nỡ đứng nhìn, tuy cô rất

muốn chỉnh cậu ta.

. Cậu quăng qua ánh mắt đầy biết ơn nhìn cô. Không biết vì sao, cậu cảm thấy cậu và cô thân thuộc đến kì lạ.

. Cô và cậu đều tự động thoát ra khỏi 2 nam nhân nhà mình, cùng nhau lựa đồ, vừa cười nói ăn ý đến lạ thường như cả 2 là bạn thân của nhau vậy, làm cả 2 nam nhân đứng xem đều bất đắc dĩ lắc đầu trong mắt nhìn cô và

cậu đều lóe lên sự cưng chiều.

. Thoáng cái đã mua xong đồ

cô và cậu cần mua, cả 4 người cùng nhau đi lên sân thượng mà ăn uống vì ở chỗ đó bán đồ ăn cũng rất ngon. Sau khi ăn xong thì cậu và anh ta

tạm biệt cô và anh lên xe của mình chạy đi về nhà Âu Dương. Trước khi

đi cậu và cô còn trao đổi số điện thoại.