Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình của tác giả Thích Thích phản ánh một chuyện tình đau thương và số phận đen tối. Nữ chính , lên 10 gia đình phá sản , cha mẹ một nơi , để lại cô không nơi nương t …
Xem Thêm

Chương 253: Nhiệm vụ tạm thời
Hắc Diêm Tước nhíu mày theo thói quen, liếc mắt sang Tường Vi một cái, khoé môi hiện một nét cười khó có thể nhìn thấy, căn bản là phản ứng của Tường Vi làm hắn có chút vui vẻ, cô để tâm hắn gọi Mỹ Nhi tới sao?

“Mỹ, lại đây ngồi.” Hắn nói, nhưng tầm mắt lại nhìn chăm chú vào Tường Vi .

Mỹ Nhi mừng rỡ sang ngồi, hắn cuối cùng cũng chủ động mời cô ngồi rồi, so với Hắc Diêm Tước lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng trước đây, hôm nay hắn quả thật không giống ngày thường.

Lúc này người hầu bàn bưng món ăn lên, thời gian và các món ăn dinh dưỡng đều rất chuẩn xác bởi vì bọn họ đã là khách quen của nơi này.

Tường Vi cứng đờ đứng ở một bên, nhìn hai người họ bắt đầu dùng cơm, bụng cô không nhịn được kêu ùng… ục… ục… , từ khi bước chân ra khỏi cửa tới giờ, cô chưa ăn chút gì, tên Hắc Diêm Tước, rõ ràng là không cho cô sống dễ chịu!

Cô nhíu mi tâm, tầm mắt lơ đễnh nhìn ra hướng cửa ra vào, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt cô, cô kinh ngạc!

Hiển nhiên, bóng dáng kia cũng nhìn thấy nàng, phóng cho cô một ánh mắt mập mờ, sau đó huýt sáo.

Hắc Diêm Tớc nghe thấy tiếng huýt sáo, lập tức nhướng mi, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Hel­lo, thật là trùng hợp!”

Thân thể cao lơn của Tưởng Diệp đi về hường Tường Vi, bên cạnh còn đang ôm eo một cô em.

“Tưởng Diệp?” Tường Vi cười thiếu tự nhiên.

“Em yêu, có phải nhớ chết anh rồi không!” Khi Tưởng Diệp vừa đứng trước mặt Tường Vi, lập tức buông cô em bên cạnh ra, ôm Tường Vi một cái ôm nóng bỏng, thậm chí còn thân mật hôn hai gò má của cô ngay trước mặt Hắc Diêm Tước.

Hành động này của anh, quả nhiên là đã phát nổ lòng dạ của người nào đó!!

“À, Sao anh lại tới đây?” Tường Vi né tránh tiến công nhiệt tình của Tưởng Diệp, tên nhóc này vẫn luôn là dáng vẻ bất cần đời như vậy, không sợ cô em bên cạnh ghen sao.

Ánh mắt Tưởng Diệp hào hứng vui vẻ, sắc bén nhìn sang Hắc Diêm Tước cười hoà nhã, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Anh nói này em yêu, tên đàn ông kia đối xử với em có tốt không? Sao lại không thấy em ăn cơm, còn hai người họ lại ăn ngon như vậy! A. . . . . . Anh hiểu rồi, chơi ngược đãi à?” Tưởng Diệp khoa trương ôm ngực, “Đều tại anh không tốt, baby, chờ anh kiếm đủ tiền rồi nhất định sẽ dẫn em đi, duy chỉ mùi vị của em mới khiến anh nhớ mãi không quên đấy. . . . . .”

Tưởng Diệp ôm chặt lấy Tường Vi , cặp mắt chăm chú nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước, nhìn có vẻ như là thủ thỉ thân mật với Tường Vi, nhưng thực tế lại đang nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cha nuôi muốn ngươi em trộm một số tài liệu, ông ấy cảm thấy năm xưa Hắc Diêm Tước chắn chắn đã nuốt trọn di sản Thẩm gia để lại, nghe nói lúc đó không có một luật sư nào dám nhận vụ án này. . . . . .”

Keng!

Âm thanh thìa canh rơi xuống đất vang lên.

Tường Vi chợt giật mình, quay đầu lại, thấy sắc mặt Hắc Diêm Tước tái xanh, thìa canh rơi xuống trên sàn nhà.

“Sao nào, nhìn thấy bạn lâu năm liền quên chức vụ của mình rồi hả ?” Hắc Diêm Tước gằn từng chữ mà nói, mi tâm xiết chặt nhìn gắt gao vào đôi tay đang ôm chặt của Tưởng Diệp, hận không thể chặt đứt, mới vừa rồi bọn họ tình chàng ý thϊếp không biết là nói cái gì, chẳng lẽ cô muốn kể khổ với thằng đàn ông kia sao?

Tường Vi gật đầu với Tưởng Diệp, sau đó tránh khỏi ngực hắn, cúi xuống, nhặt thìa canh trên sàn nhà.

“Vi yêu dấu, thật là uất ức cho em rồi, yên tâm đi, chờ anh tới đón nhé…!” Tưởng Diệp không sợ chết tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý gò má xanh mét của Hắc Diêm Tước đã xanh, phất tay một cái, kéo cô em vừa rôi đi ra.

Kết quả, bữa trưa bị dừng lại, căn bản ăn cũng không nhiều, Hắc Diêm Tước không có tâm tình để ăn!

Trong đầu Tường Vi trong vẫn lẩn quẩn lời nói vừa rồi của Tưởng Diệp, cố gắng để bẻn thân trông thật tự nhiên, trộm hắn tài liệu. . . . . . Cô không khỏi có chút hoảng hốt .

“Thẩm Tường Vi, điếc à? Không nghe thấy tôi gọi hay sao?”

Bỗng dưng, một giọng nói tức giận lọt vào lỗ tai cô, cô đột nhiên sững sờ, “Cái gì?” Mới vừa rồi suy nghĩ sâu quá rồi, đến nỗi hoàn toàn không chú ý nghe hắn nói những thứ gì.

“Ăn xong rồi, đi thôi!” Hắc Diêm Tước như là trút giận mà ném dao nĩa lên bàn, đẩy xe lăn ra ngoài, xoay người đi về hướng cửa.

“Tước, chờ tôi một chút.” Mỹ Nhi lập tức đứng dậy đi theo phía sau.

Mà Tường Vi cũng nháy mắt với Tưởng Diệp đứng cách đó không xa, sau đó đi theo ra ngoài.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, điểm tới của Hắc Diêm Tước lại là công ty người mẫu ‘ Na­mi ’, cũng chính là nơi làm việc của Mỹ Nhi.

Đây là nơi thường có các cô gái cao gầy lui tới, Tường Vi lại có chút cảm xúc.

Nhớ khi xưa, trời xui đất khiến, cô bị Dick kéo cô đi đến sàn catwalk, đêm hôm ấy, ‘ Mạn Đà La khóc ra máu’ cứ như một lời nguyền ứng nghiệm trên người cô.

Hôm nay, cô không ngờ bà chủ của ‘ Na­mi ’ lại là bạn gái của Nhạc Tín Dương năm xưa —— Rhona!

“Hắc tổng, anh cũng thiệt là, tới cũng không thông báo một tiếng trước, muộn thế này sao chuẩn bị kịp?” Rhona vừa thấy Hắc Diêm Tước đến, lập tức lắc lắc cái mông đầy đặn, thân mật đi tới, khi cô ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tường Vi đang đứng sau lưng, ánh máy lộ một chút kinh ngạc, ngay sau đó đẩy xe lăn Hắc Diêm Tước xe lăn vào phòng làm việc riêng của cô ta.

Sau khi Mỹ Nhi thấy bọn họ đi vào, lúc này mới xoay người nói với Tường Vi: “Cô là hộ lý mới tới sao? Tại sao trước kia chưa từng thấy cô?”

“À. . . . . . Ừ.” Cô khẽ gật đầu, Mỹ Nhi cao hơn cô rất nhiều, hình như là đàn bà mới của Hắc Diêm Tước đi, chợt trong lòng có một chút cô đơn.

“A, khó trách. Không thì cô vào phòng nghỉ ngồi trước, tôi có việc phải đi gấp.” Lúc này Mỹ Nhi mới yên lòng lại, nhưng vẫn lạnh nhạt với Tường Vi, xã gi­ao một tiếng rồi rời đi.

Tường Vi không thể làm gì khác hơn là tự mình tham quan nơi này, nơi này và ‘ thịnh thế ’ cũng không khác nhau lắm, giống đến kinh người, nhưng mà, Nhạc Tín Dương đâu?

Năm năm, có lẽ cả người và vật sớm đã không còn.

Thêm Bình Luận