Chương 23: Dâng tặng xử nữ (4)
Khóe môi Hắc tiên sinh giương lên, trò xiếc của thím Hắc hắn nhìn một mắt cũng có thể nhìn ra, con mắt lạnh nham hiểm mà nhìn lướt qua bọn họ, chỉ là một câu nói thôi nhưng lại giống như sấm sét mãnh liệt bên ngoài!
“Tiên, tiên sinh ngài muốn đổi thành......Tường Vi, tiểu thư Tường Vi sao?” Thím Hắc không thể tin được nhỏ giọng hỏi, bà ta vốn dĩ không nghĩ tới tiên sinh lại chọn con bé thấp hèn kia! (van: cháu gái bà ms thấp hèn đấy)
“Tiểu thư Tường Vi?” Trong đầu Lương Nhất Uy đảo vòng sắc bén, cái tên này rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi!
“Hắc Tường Vi?” Mai Linh cũng khẽ kêu thầm, ngay sau đó là vẻ mặt khinh thường, cô ta cũng nghĩ giống thím Hắc, không ngờ đến tiên sinh lại đi chọn con bé làm vườn kia!
Thím Hắc cùng Mai Linh chất vấn rõ ràng làm Hắc tiên sinh không vui, bắt đầu từ khi nào, ngay cả đám tôi tớ cũng dám chất vấn mệnh lệnh của hắn rồi hả? Nếu như hôm nay không phải trượt chân trong Tường Vi Viên, ngã váng đầu(bất tỉnh), hắn chỉ sợ bản thân đã quên đóa hoa tường vi đã đến kỳ ngắt hái, nhớ đến năm ngoái cô tự tiện xông vào bể bơi của hắn, ngọn lửa trong ngực dần dần bốc hỏa lên, đóa hoa tường vi kia mặc dù vẫn còn rất non nớt, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa tức giận đang bốc hỏa trong lòng hắn, nhất lại đêm nay!
“Làm sao, tôi muốn đổi cô gái khác, Hắc tẩu có ý kiến sao?”
Đôi mắt hắn trầm xuống, khóe môi mở ra nói, trong tiếng nói trầm thấp lộ ra khí lạnh, làm cho thím Hắc không khỏi lạnh sống lưng.
“Không dám, không dám! Tiên sinh, tôi đi sai người gọi tiểu thư Tường Vi tơi!” Thím Hắc không dám có thêm bất cứ chất vấn nào, kể cả có cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Nhưng mà Mai Linh......Thím Hắc liếc liếc qua cháu gái đang âm thầm giậm chân, bất đắc dĩ mà thở dài, cho dù Mai Linh không xinh đẹp như thế nào, cũng tốt hơn cái con bé thấp hèn ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy!
“Dẫn cô bé đó đến phòng tôi chờ tôi, Nhất Uy, cô gái đêm nay ông mang đến để lại cho ông đấy!” Hắn lạnh lùng nói xong, sau đó bước đi về phía phòng ngủ chính trên lầu.
“A? Tiên sinh.....” Lương Nhất Uy thiếu chút nữa là bị dọa đến sợ, cô gái được đưa lên cho tiên sinh, cho dù tiên sinh không cần, ông cũng không dám tùy tiện tiếp nhận!
“Trợ lý Lương, ông thật đúng là 'có phúc', cô gái(trong cv nó ghi là mặt hàng) hảo hạng đang chờ ông ở phòng bên cạnh đó, có cần thím Hắc tôi ngày mai hầm món ăn lót dạ thuận tiện cho ông bồi bổ thân thể không? Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, làm 'việc kia' có thể tổn hại đến sức khỏe đấy!” Thấy tiên sinh rời đi, thím Hắc cố ý nói mỉa mai, rõ ràng là Lương Nhất Uy nói trước mặt tiên sinh nói cháu gái bà ta không phải loại người tốt, bà ta kiểu gì cũng không nuốt trôi cơn tức này!
“Thím.....” Sắc mặt Lương Nhất Uy tức khắc ửng hồng, mặc dù ông đã đến tuổi trung niên(40-50t) nhưng cũng không phải 'bất lực' như thím Hắc nói, đặc biệt là nghi vấn về 'khả năng' của đàn ông, quả thực là còn hơn cả sỉ nhục nhân cách của ông! “Thím Hắc, chuyện của tôi không cần thím quan tâm, thím hãy lo lắng cho bản thân đi! Đừng mơ tưởng có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng!”
“Ông đừng có nói lung tung! Tôi chỉ là thuận tiện đề cử một chút thôi!” Thím Hắc ngụy biện nói.
Lương Nhất Uy khinh thường mà nhìn Mai Linh, bà ta từ khi sinh ra chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ sao, con bé như thế này mà cũng chọn được? “Tốt nhất là thím mau gọi tiểu thư Tường Vi đến đây, nếu không, lại để cho tiên sinh đợi lâu, xảy ra chuyện gì mình thím chịu.”
“Đã biết!” Thím Hắc cười nhạo.
Mai Linh si ngốc mà nhìn về phía cầu thang lầu, bóng lưng của tiên sinh dài rộng, dáng người rắn chắc khêu gợi mặc dù đang ở bộ dạng chật vật, nhưng vẫn không giảm được phong thái của ngài, giơ tay hay nhấc chân, đều hiện ra sức hấp dẫn mãnh liệt!
Cô ta chỉ có tư cách đứng nhìn từ xa xa, tâm hồn mỏng manh không chịu được đả kích này, Hắc tiên sinh thà rằng chọn đồ thấp hèn Hắc Tường Vi cũng không chọn cô ta! Con mắt đen cực lớn hiện ra một tia căm hận, từ giờ phút này bắt đầu nảy sinh, cô ta hận Hắc Tường Vi!