Giọng nói của Lương Thần nói rất nhẹ, rất nhanh liền bao phủ ở trong gió đêm và âm nhạc.
Cảnh Hảo Hảo nghe được không quá rõ ràng, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ rất rõ ràng, tay cô run rẩy một chút, mới ngẩng đầu, đáy mắt thoáng hiện lên một tầng rung động, nhìn Lương Thần, hỏi một câu: "Cái gì?"
"Anh nói, chúng ta kết hôn đi." Lương Thần không có do dự gì, rất rõ ràng trực tiếp lặp lại lần nữa, thậm chí còn tăng thêm âm lượng, anh hơi cúi đầu, tầm mắt gắt gao quấn quanh cùng một chỗ với Cảnh Hảo Hảo: "Hảo Hảo, chọn một ngày tốt cảnh đẹp, gả cho anh đi."
Âm lượng của anh vẫn không lớn như trước, nhưng bởi vì ngữ khí tăng thêm, rơi ở trong tai Cảnh Hảo Hảo, có vẻ nặng trĩu.
Ánh mắt anh, sâu thẳm đen bóng trước sau như một, bên trong lộ ra nghiêm túc, làm cho Cảnh Hảo Hảo chợt liền đứng ở tại chỗ, dừng bước nhảy.
Lương Thần cũng dừng bước chân theo cô, ngọn đèn bảy màu chung quanh, lóng lánh dừng ở trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, khiến vẻ mặt của anh, có chút mơ hồ không rõ.
"Hảo Hảo, anh biết lời cầu hôn của anh có chút đột ngột, không có hoa tươi, không có nhẫn, thậm chí không có chuẩn bị tỉ mỉ, thậm chí, còn là ở trên hôn lễ của người khác, có vẻ có chút vội vàng mà hỏng bét."
"Nhưng, chúng ta kết hôn đi, anh không chỉ muốn để cho tất cả mọi người biết, em là bạn gái của Lương Thần anh, anh còn muốn làm cho tất cả mọi người biết, em là Lương phu nhân mà anh cưới hỏi đàng hoàng qua cửa."
Nếu một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, Lương Thần nghĩ, vậy nhất định là phải danh chính ngôn thuận điền tên của cô lên trên hộ khẩu của mình.
Sau đó hết thảy đồ anh sở hữu, từ nay về sau, cũng đều sẽ có một nửa, là thuộc về cô.
"Hảo Hảo, anh không nói được lời cầu hôn thâm tình mà lại hoa lệ, nhưng hiện tại anh lại có thể cho em bốn chữ."
Lương Thần nói tới đây, dừng một chút, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt trở nên mềm nhẹ mà lại thâm tình: "Toàn tâm toàn ý."
Toàn tâm toàn ý, là tỏ tình ôn nhu nhất trên thế giới này.
"Lương Thần......"
Đây là lần thứ hai Cảnh Hảo Hảo được người cầu hôn.
Lần đầu tiên cầu hôn, có hoa tươi lớn kiều diễm ướŧ áŧ, nhẫn kim cương chói mắt, còn có Thẩm Lương Niên nho nhã tuấn tú quỳ một chân xuống.
Lần này cầu hôn, cái gì cũng không có, chỉ có bốn chữ "Toàn tâm toàn ý".
Nhưng lại làm cho Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, ngoại trừ gọi tên của anh, liền rốt cuộc không nói được một câu nên lời.
Cô mơ hồ cảm giác được l*иg ngực mình chảy ra, có thứ gì đó đang chậm rãi hòa tan, nhiễm cảm giác ê ẩm tê dại, truyền khắp toàn thân của mình.
Cô không nghĩ tới, bốn chữ đơn giản như vậy, lại có thể càng làm cho cô cảm động hơn hoa tươi, nhẫn kim cương, quỳ gối một chân, cảm động đến cô không kềm chế được.
Trong nháy mắt này, trong đầu Cảnh Hảo Hảo không có suy nghĩ gì, cô nhìn Lương Thần, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Được."
Cổ tay ôm thắt lưng cô của Lương Thần hơi dùng sức một cái, hung hăng ấn cô vào trong lòng, ôm gắt gao.
Trong sân nhảy còn có âm nhạc thương nhớ nghe nhẹ nhàng cảm động, chung quanh không ít người, nhảy vũ điệu ưu nhã, ngôi sao nơi chân trời sáng lóng lánh.
Lương Thần đặt đầu ở trên vai Cảnh Hảo Hảo, ôm cô nhẹ nhàng lắc lư, thật lâu sau, mới mở miệng nói: "Hảo Hảo, anh yêu em."
Những lời này, lặp lại trong miệng anh rất nhiều lần.
Ở trong đêm khuya, cô ngủ ở trong lòng anh, mở miệng nói với cô đang ngủ mê rất nhiều lần.