Chương 6: Không ngờ gặp lại
“Thượng Quan!” Mộ Thiên Thanh kinh ngạc trợn to mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt: “Anh trở về lúc nào? Làm sao anh biết ở chỗ này?”
Thượng Quan Mộc ngồi xổm xuống một gối, ngẩng đầu lên, con ngươi hẹp dài hếch lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp, khuôn mặt đẹp trai có chút dịu dàng, “Mới vừa trở về nước hôm nay, bị bạn bè kéo tới tẩy trần!”
Thượng Quan Mộc đưa tay nắm bàn chân của Mộ Thiên Thanh, êm ái bỏ vào trong giày, sau đó thuận thế nhìn mắt cá chân của cô một chút, giống như hết sức bất đắc dĩ: “Chỉ bị trẹo, may mắn không nghiêm trọng…”
Nói xong, người cũng đứng lên. Thượng Quan Mộc mặc trang phục đơn giản tùy ý, trời sanh vóc người có sức hấp dẫn, anh nhìn cách ăn mặc của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt dò xét chứa đựng nụ cười hài hước. “Tại sao anh ra khỏi nước có một năm… phong cách ăn mặc của em cũng thay đổi?”
Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh hơi ửng đỏ, sau đó cười “Hắc hắc” hai tiếng để che giấu lúng túng.
“Thế nào? Đang phá án?” Đây là khả năng duy nhất là Thượng Quan Mộc nghĩ tới dụng ý cô ăn mặc như vậy. Mộ Thiên Thanh xử lý vụ án, hoàn toàn không có hạn chót, khí thế liều lĩnh, quả thật khiến cho mấy người đàn ông trong cục cảnh sát cũng xấu hổ.
Mộ Thiên Thanh quệt quệt khóe môi, cũng xem như là chấp nhận, cũng không thể nói với người lãnh đạo trực tiếp cũng là học trưởng của mình, nói cô tới bắt đàn ông bắc cá hai tay chứ?!
“Xe anh ở bên kia, anh đưa em về!” Thượng Quan Mộc chỉ chỉ chiếc Land Rover đậu phía trước mặt, không phải hỏi ý kiến mà là trực tiếp quyết định.
Mộ Thiên Thanh cũng không làm ra vẻ, để mặc cho Thượng Quan Mộc đỡ đi về phía chiếc xe trước…
Bóng lưng của bọn họ dần dần đi xa rơi vào trong chiếc xe Mercedes Benz màu đen ở sau lưng. Hình Thiên ngồi ở bên người Lãnh Tĩnh Hàn, khóe miệng của anh ta giật giật, đẩy gọng kính trên sóng mũi, len lén liếc người đàn ông ở bên cạnh không để lộ vui buồn.
Nếu như…Mới vừa rồi không có nhìn lầm, tay của lão đại khoác lên tay cầm cánh cửa, chuẩn bị ra ngoài xe làm “Anh hùng cứu mỹ nhân”?
Hình Thiên cả gan giương khóe miệng, bộ dáng kia giống như mình phát hiện ra bí mật gì.
Chỉ là vui vẻ thì vui vẻ, suy nghĩ lại, Hình Thiên có chút mờ mịt, dường như lão đại có chút để ý đối với nữ cảnh sát này!
“Thượng Quan Mộc trở về lúc nào?” Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn truyền đến nghe không ra suy nghĩ của anh.
“Chắc là hai ngày chứ?” Hình Thiên có chút không xác định, Thượng Quan Mộc cũng coi là nhân vật cảnh giới Truyền Kỳ, ở trường cảnh sát lấy thành tích tốt nghiệp hạng nhất, sau khi vào cục cảnh sát liền phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện quốc tế vô cùng khó giải quyết, sau khi thăng chức mấy năm qua càng thêm xuôi chèo mát mái, lần này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sợ rằng sẽ bay lên một cấp bậc. “Lão đại, chúng ta đoán thử, lần này Thượng Quan Mộc lên chức gì?”
“Phó thanh tra cảnh sát!” Lãnh Tĩnh Hàn nói không chút lo lắng, gốc gác của Thượng Quan Mộc anh biết rõ, bản thân có phần năng lực, sau lưng núi dựa cũng không thể khinh thường.
Hình Thiên bĩu môi, đối với Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng cảm thấy thật không thú vị, nhìn chiếc xe phía trước mặt đi khỏi, người cả gan hỏi: “Lão đại, anh nói… Anh và Thượng Quan Mộc hai người ai hơn ai một bậc?”
Lãnh Tĩnh Hàn di dời tầm mắt, khẽ liếc mắt nhìn Hình Thiên, lạnh nhạt mở miệng: “So mới biết được.”
Đáy mắt Hình Thiên thoáng qua nụ cười, đi theo lão đại, đối với cuộc sống vĩnh viễn tràn đầy kí©h thí©ɧ mới mẻ, một người là lão đại của Dạ Ưng chưa từng bị thua, một người là cảnh sát trẻ tuổi có triển vọng, vụ án qua tay chưa từng không làm được, nếu như đυ.ng vào nhau, rốt cuộc ai thắng ai thua?
“Trở về biệt thự!” Lãnh Tĩnh Hàn mở miệng căn dặn.
Tài xế đáp một tiếng, khởi động xe chạy khỏi con phố đốt tiền hoa lệ thối nát.
Lãnh Tĩnh Hàn sâu kín rơi vào áng mây hồng ngoài cửa xe, môi mỏng khẽ vẽ lên một đường cong lạnh lùng tà mị như có như không, giống như đại dương sâu thẳm, chứa đựng thâm ý.
Trò chơi, anh không thích vui đùa theo quy tắc thông thường!
“Triển lãm châu báu tối mai, liên lạc với Trương cục trưởng phái mấy cảnh sát tới bảo vệ hiện trường!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng.
Hình Thiên ngẩn người, sau đó lên tiếng trả lời, tuy trong lòng không hiểu suy nghĩ của lão đại nhưng cũng không hỏi, dù sao cách làm của lão đại tự nhiên có dụng ý của anh…