Chương 3: Bị đá
Bóng đêm tối tăm, khi Mộ Thiên Thanh sửa sang xong hồ sơ báo cáo nhiệm vụ tối hôm nay đã qua mười một giờ đêm, cô mệt mỏi duỗi lưng một cái, sau khi lên tiếng chào hỏi người trực ban liền rời khỏi cục cảnh sát Khu Nam, chờ đến lúc trở lại phòng thuê kim đồng hồ chỉ qua mười hai giờ, vừa đúng nửa đêm.
Mộ Thiên Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, mới vừa mở cửa ra, liền bị khăn giấy bay đầy đất và tiếng khóc bén nhọn làm sợ hết hồn, cô đóng cửa lại, nhìn cô gái ngồi dưới đất, không ngừng khóc, không ngừng lau ném giấy, nhíu mày, "Tiểu Nhiên, cô đang. . . . . . hát tuồng sao?"
Cả người Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên co ro lại, nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, khóc rống lên, sau đó thút thít lên án, "Thiên Thanh, tên khốn Vương Chí Huy kia, anh ta đá tôi!"
Mộ Thiên Thanh sửng sốt một chút, sau đó, vốn tối hôm nay hành động thất bại bắt đầu "phừng phừng" chồng chất lửa giận, "Cô chắc chắn chứ?"
Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta ôm một cô gái cười cười nói nói đi vào MG. . . . . ."
Mộ Thiên Thanh vừa nghe, ngay lập tức ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đời này của cô không quan tâm ai, chỉ quan tâm có một người, chính là Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên, cuộc đời của cô có thể nói vì Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên mới có thể bắt đầu sống lại lần nữa, ai cũng không thể khi dễ cô ấy, nhất là tên Vương Chí Huy từng ở trước mặt cô thề son sắt nói muốn yêu Tiểu Nhiên cả đời.
"Có lẽ, anh ta thật sự đang làm việc?" Mộ Thiên Thanh giữ một tia lý trí cuối cùng, dù sao xã hội bây giờ, nhất là trong giới kinh doanh, gặp dịp thì chơi không thể tránh khỏi.
Gương mặt Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên thê lương, cả buổi mới khóc nói: "Tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta . . . . . . Chê tôi phiền, sau đó. . . . . . Nói muốn chia tay. . . . . ."
Tay của Mộ Thiên Thanh đột nhiên nắm lại, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, xoay người đi tới cửa. . . . . .
"Thiên Thanh, cô đi làm gì?"
Mộ Thiên Thanh không trả lời, đi thẳng ra cửa, sau đó đón xe đi về phía MG.
Câu lạc bộ MG là nơi đốt tiền nổi tiếng Thành phố A, ra vào nơi này, không phải thương nhân nổi tiếng thì là chính khách, mà phụ nữ tới nơi này phát triển tình một đêm hoặc là câu cá vàng, cũng đã thành chuyện bình thường.
Một cô gái đứng ở cửa MG, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, áo chiffon, mini skirt bao lấy cái mông chặt chẽ, nơi mắt cá chân mang giày cao gót bảy phân, vóc người lộ ra vô cùng hoàn mỹ không có chút thịt dư.
Mộ Thiên Thanh kéo váy ngắn trên người, quần áo trên người là mới vừa mua trên đường tới nơi này, muốn vào chỗ này, không bỏ ra một chút vốn là không vào được, người dựa vào trang phục tuyệt đối là chân lý.
Đây là lần đầu tiên Mộ Thiên Thanh vào MG, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, mỗi một chỗ cũng thiết kế rất cầu kỳ, làm một chỗ ăn chơi lại lộ ra không khí thanh nhã, giống như ở chỗ này cô có thể cảm nhận sự kết hợp mâu thuẫn Thiên đường và địa ngục.
Theo lời đồn, ông chủ của nơi này hết sức thần bí, không có người thấy nhưng lại có người chống đỡ mạnh mẽ, về phần có thật như vậy hay không, từ cục cảnh sát chưa từng nhận thông báo kiểm tra nơi này là có thể nhìn ra được.
"Hừ!" Xì khẽ một tiếng, Mộ Thiên Thanh có chút khinh thường đối với nơi ăn chơi sa đọa này, cô di chuyển tầm mắt, phát hiện ở trong MG lớn như vậy muốn tìm người cũng không dễ dàng, nếu như gõ cửa từng gian, khẳng định chưa có tìm được người liền bị người ta đuổi ra ngoài. . . . . .
Nhưng . . . . . . Trên thế giới lại có loại chuyện gọi là "Trùng hợp ngẫu nhiên", cái này còn chưa tính, Mộ Thiên Thanh mới vừa di chuyển tới lầu hai, đã nhìn thấy Vương Chí Huy từ toilet trong ra ngoài đi vào một gian phòng.
Mộ Thiên Thanh đi tới nhìn vào gian phòng kia, sắc mặt tối tăm đáng sợ, ánh mắt cô hơi rét lạnh, đột nhiên mở cửa phòng, nhất thời, ánh mắt của mọi người bên trong cũng bắn tới cô. . . . . .
Ánh mắt của Hình Thiên ẩn dưới khung kính mát nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Thiên Thanh một vòng, nhìn cô mặc trang phục chọc giận, âm thầm nhếch miệng oán thầm: sẽ không bị cô nhìn chằm chằm chứ? Nhưng. . . . . . Mặc đồ này. . . . . . Rất đẹp mắt!
Nghĩ tới, không khỏi nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi một bên, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh tùy ý nắm ly cao cổ, hơi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ theo động tác tay anh ở trong ly xoay tròn, ánh mắt của anh chỉ nhẹ nhàng nâng lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà nịnh như có như không, con ngươi giống như hang động đen ngòm dần dần trở nên tĩnh mịch.
"Thiên Thanh?" Vương Chí Huy phản ứng trước tiên, kêu một tiếng, vốn một bên tay đang ôm cô gái giống như bị chạm điện rụt trở về.
Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, đi tới trước mặt Vương Chí Huy, đè nén kích động trong lòng nghĩ muốn vung một cái tát nhưng mặt không tỏ vẻ gì, liếc nhìn cô gái xinh đẹp ở một bên, lạnh lùng nói: "Vương Chí Huy, cho anh hai lựa chọn, một là đi theo tôi; hai. . . . . ." Dừng một chút, tay đột nhiên nắm lại, "Bị tôi đánh ngã!"
Tất cả mọi người bên trong phòng đều kinh ngạc, duy chỉ có gương mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt, chỉ là chỗ sâu đáy mắt có nụ cười không dễ dàng phát giác . . . . . .