Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Lúc Tô Dục đến bệnh viện vẫn chưa phẫu thuật xong, cậu cố gắng bình ổn nội tâm hỗn loạn lẳng lặng ngồi trên ghế bên ngoài trước phòng phẫu thuật chờ đợi. Thỉnh thoảng có bác sĩ y tá từ trong phòng phẫu thuật đi ra bước qua bên cạnh cậu, dù cậu rất muốn hỏi một câu xem tình hình Lạc Bắc Minh có nghiêm trọng không, phẫu thuật thuận lợi không, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới bác sĩ, vì vậy cuối cùng một câu cũng không nói. LQĐ
Vệ sĩ đứng bên cạnh nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi. Anh ta lo lắng nhìn thoáng qua cậu chủ nhà mình, do dự mãi cuối cùng vẫn đi lên trước nói khẽ, “Cậu chủ, cậu ăn chút gì đó đi. Ngay cả cơm tối cậu còn chưa ăn….” Vừa nói vừa tế nhị lấy cặp l*иg đựng cơm đã chuẩn bị từ lúc nãy.
Tô Dục vừa tính lên tiếng nói mình không đói, nhưng nhìn ánh mắt có vẻ lo lắng của vệ sĩ, do dự một lúc rồi đưa tay nhận lấy cặp l*иg ăn mấy miếng.
Bây giờ cậu không làm được gì, thay vì cứ ngồi ngây ngốc chờ đợi như vậy không bằng ăn nhiều chút để tăng tinh lực, đỡ phải khiến người bên cạnh lại lo lắng cho cậu.
Cứ như vậy qua chừng nửa tiếng, đèn trên tấm biển có ba chữ chướng mắt “Phòng phẫu thuật” cuối cùng đã tắt, cửa phòng phẫu thuật “Ting” một tiếng mở ra, y tá đẩy giường bệnh che kín mít ra ngoài. Tô Dục vội vàng nghênh đón, nhìn thoáng qua Lạc Bắc Minh mắt nhắm chặt còn đang ngủ yên rồi kéo một bác sĩ lại hỏi, “Bác sĩ, anh ấy thế nào?”
Bác sĩ khoa ngoại bị Tô Dục giữ chặt tháo khẩu trang chống độc xuống, “May là viên đạn bị bắn trật, không sát gần tim, nếu không thì rất nguy hiểm!”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Bác sĩ an ủi vỗ vai Tô Dục, nói: “Người bệnh mạng lớn, viên đạn không tổn thương nội tạng, chỉ là mất máu quá nhiều, chờ vết thương lành thì không việc gì nữa! Cậu yên tâm, người bệnh không bị nguy hiểm tới tính mạng đâu!”
“Cảm ơn bác sĩ.” Rốt cuộc Tô Dục cười như trút được gánh nặng, may là không nguy hiểm tới tính mạng, nếu như tên dưa ngốc kia thật sự hi sinh tính mạng vì cậu, vậy chỉ sợ cả đời này cậu không thể đáp lại phần ân tình này rồi. May quá, may quá……
Sau khi Lạc Bắc Minh được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, lập tức được đưa vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, vì sợ miệng vết của anh bị lây nhiễm, để đảm bảo an toàn nên vào phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một ngày, chờ anh tỉnh lại không có chuyện gì là có thể ra nằm phòng bệnh thường.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt không cho phép người nhà vào thăm hỏi, chỉ có thể nhìn từ xa qua kính thủy tinh. Mặc dù không phải thế nhưng Tô Dục vẫn kiên trì đứng trước kính thủy tinh nhìn Lạc Bắc Minh. Một hồi lâu có vệ sĩ khuyên cậu về nghỉ ngơi trước, nói chờ Lạc Bắc Minh tỉnh lại sẽ thông báo cho cậu, nhưng từ đầu tới cuối Tô Dục vẫn kiên trì muốn mình tận mắt trông thấy Lạc Bắc Minh tỉnh lại, cố chấp như thế mọi người cũng đành chịu, chỉ có thể mặc kệ cậu làm gì thì làm.
Qua khoảng bảy tám tiếng gì đó, mí mắt Lạc Bắc Minh giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Mặc dù cách khá xa nhưng Tô Dục luôn quan sát Lạc Bắc Minh nên thấy rất rõ ràng, vội vã gọi bác sĩ, “Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!”
Mấy bác sĩ y tá nghe vậy nhanh chóng mặc đồ vô khuẩn đi vào kiểm tra, sau khi không có vấn đề gì mới đẩy Lạc Bắc Minh vào phòng bệnh thường.
Trong phòng bệnh đơn VIP xa hoa, Tô Dục cầm ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, “Bắc Minh, anh thấy sao rồi?”
Có lẽ vì vừa tỉnh lại không lâu, Lạc Bắc Minh vẫn còn chút mê man, ánh mắt trong veo khó nhận ra. Khi anh nghe tiếng Tô Dục thì đột nhiên tỉnh táo nhìn Tô Dục, khóe miệng khó khăn nói, “Dục, em không sao chứ?”
Tô Dục ngẩn người, lập tức mím môi cười chua xót, “Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu ngốc hơn anh, người đã bị thương như vậy rồi còn có tâm tư nghĩ tới tôi sao?”
Một khi Dục đã nói như vậy hẳn là không sao rồi, Lạc Bắc Minh yên lòng cong môi cười gần như không thấy rõ, khiến vẻ mặt đóng băng quanh năm được thả lỏng. Nhưng anh lại thấy rõ Dục đang cười đột nhiên cứng đờ, anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Dục, đôi mắt tràn đầy dịu dàng trong ngày thường bây giờ hiện đầy tơ máu, tóc tai màu vàng kim bình thường được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ cũng có chút mất trật tự, còn đâu dáng vẻ quý công tử gọn gàng? Lạc Bắc Minh khẽ vươn tay muốn chạm vào Tô Dục nhưng có chút vô lực, khi anh rũ bàn tay mới vươn được một nửa xuống thì bị tay khác vững vàng đỡ lấy. Đó là một đôi tay nhìn rất đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật không tỳ vết, quan trọng hơn là, nó rất ấm áp… Là sự ấm áp mình chưa bao giờ chạm tới.
Dục đang lo lắng cho anh ư? Lạc Bắc Minh có chút vui vẻ, rồi lại có chút đau lòng. Anh khẽ mở miệng dùng giọng khàn khàn nói, “Dục, đừng lo lắng, tôi không sao.”
Tô Dục nhét bàn tay Lạc Bắc Minh vào trong chăn, rồi ém góc chăn cho anh, “Bị thương trên ngực còn nói mình không sao, thật không biết nên làm gì với anh nữa.”
Lạc Bắc Minh từ chối cho ý kiến nói, “Em nói gì tôi cũng thích nghe.”
“Đừng ba hoa!” Tô Dục dùng giọng điệu dạy dỗ trẻ nhỏ đùa giỡn nói, “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, có nghe không?”
“Tuân lệnh!” Lạc Bắc Minh ra vẻ nghiêm túc phối hợp nói.
Bây giờ đã là sáng sớm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần lên cao, chút bóng đêm cuối cùng trong thành phố bị xua tan. Những quán hàng trên phố bắt đầu buôn bán, người vội vội vàng vàng trên đường càng lúc càng nhiều hơn, sáng sớm ngày mới tràn đầy tinh thần phấn chấn và hi vọng ở thế giới này lại sắp bắt đầu.
Sau đó vài ngày, Tô Dục xin đoàn làm phim nghỉ phép mấy hôm, ngày nào cũng tới bệnh viện chăm sóc Lạc Bắc Minh, nói chuyện phiếm cùng anh. Cuộc sống chung đυ.ng ở bệnh viện khiến Tô Dục hiểu rõ lòng mình, có lẽ mình thật sự thích Bắc Minh! Chỉ là từ xưa tới giờ cậu dựng một lớp bảo vệ nên khiến cậu phản xạ có điều kiện kháng cự phần tình cảm này, sợ sự ấm áp đó sẽ tổn thương mình, càng sợ hơn là bị đối phương phản bội. Cho dù trong lòng mình có nguyện ý tin tưởng đối phương đến đâu, nhưng vẫn luôn có một phần lý trí cản lại, làm mình vẫn còn nghi ngờ về anh.
Mà khi Lạc Bắc Minh hành động dùng tính mạng bảo vệ cậu thì hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, chưa bao giờ có ai nguyện ý làm như thế vì cậu, cậu tin từ nay về sau cũng chẳng còn người như vậy nữa! Dùng máu tươi khắc một lời thế như thế, sao cậu còn có thể không tin, sao còn có thể nghi ngờ tình cảm của Bắc Minh nữa?
Tô Dục thở dài thở dài một hơi, trong lòng lập tức sáng tỏ, đồng thời quyết định tương lai sau này.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Dục nhìn Lạc Bắc Minh không kiềm chế dịu đi vài phần, “Bắc Minh, anh thích em hả?”
“Không phải là thích, là yêu.” Lạc Bắc Minh nói như chém đinh chặt sắt, “Anh yêu em, rất yêu em.”
“Như vậy…” Tô Dục chậm rãi kề sát vào Lạc Bắc Minh, cuối cùng thì cậu khẽ lướt qua đôi môi có vẻ hơi khô khốc của anh, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, “Bắc Minh, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
Khoảnh khắc này, đầu óc Lạc Bắc Minh đơ rồi, hồi lâu sau anh mới kịp phản ứng, đưa tay sờ chỗ Tô Dục vừa hôn qua, có chút không thể tin, “Em nói….. Cái gì?”
Tô Dục cười nhìn anh, “Em nói, chúng ta ở cùng một chỗ đi!”
“Em nói thật? Là ý anh hiểu đúng không?” Hai mắt Lạc Bắc Minh mở to, tất cả những thứ này với anh mà nói quá ảo rồi, tựa như người anh vẫn còn ở trong mơ, chỉ cần vừa tỉnh lại tất cả sẽ biến thành hư ảo. Anh vội kéo Tô Dục qua hôn lên môi cậu, hệt như muốn chứng minh gì đó, mãi đến lúc anh cảm nhận được xúc cảm, cảm nhận được nhiệt độ mới có cảm giác chân thật.
Lạc Bắc Minh như thể mới tỉnh mộng ngây ngốc nở nụ cười, “Đây là thật, không phải anh nằm mơ, Dục, em thật sự nguyện ý ở cùng anh rồi!”
“Đương nhiên là thật.” Tô Dục buồn cười nâng người Lạc Bắc Minh dậy tựa lên gối đầu giường, lẳng lặng nghe anh nói chuyện này chuyện nọ không ngừng nghỉ, mãi đến khi thấy sắp tới giờ mới đứng dậy cẩn thận dặn dò anh, “Anh chú ý dưỡng bệnh, em hết ngày phép rồi, lát nữa còn phải tới đoàn làm phim, ngày mai sẽ bớt chút thời gian tới thăm anh.”
“Nghe được từ “Dưỡng bệnh,” đầu Lạc Bắc Minh như bị dội một gáo nước lạnh, toàn bộ kích động vui mừng vừa rồi biến mất không sót lại chút gì.
Dường như để ý thấy ánh mắt khác của anh, Tô Dục lo lắng hỏi, “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Lạc Bắc Minh cố gắng cười lắc đầu, “Anh không sao, chỉ là cảm thấy có chút buồn ngủ, em đi trước đi.” Dứt lời liền nằm xuống, nhắm mắt lại, làm ra vẻ như buồn ngủ.
Tô Dục không nghi ngờ gì, cẩn thận ghém chăn giúp anh, “Em đi đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Sau đó đóng cửa rời đi.
Đợi đến lúc căn phòng không còn một bóng người, Lạc Bắc Minh lại lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt không còn vui sướиɠ như trước mà đầy sự mất mát. Anh không ngừng suy nghĩ, chẳng lẽ Dục vì mình cứu em ấy, vì báo đáp mới nguyện ý ở cùng mình sao? Nếu như vậy, nếu như vậy……... Lạc Bắc Minh cười khổ, nếu như vậy thì anh nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ từ chối Dục ư? Anh tốn nhiều tâm tư như vậy, suy nghĩ nhiều phương pháp như vậy, chẳng qua là muốn ở cùng Dục mà thôi. Bây giờ thật vất vả Dục mới nguyện ý tiếp nhận anh, anh lại cảm thấy khổ sở, quả nhiên là mình quá tham lam nhỉ?
Nhớ ngày trước, nếu như mình coi trọng ai thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào giữ trong tay, hoàn toàn không chú ý nguyện vọng của đối phương. Nhưng Dục thì khác, anh yêu Dục, rất yêu rất yêu, cho nên không chấp nhận có chút tỳ vết nào. Hơn nữa, vừa nghĩ tới Dục miễn cưỡng ở cùng mình thì anh càng khó chịu, anh không muốn để Dục có chút không vui nào, cho dù là mình cũng không thể.
Cho nên, rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ………
Hết chương 23