- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
- Chương 12: Dây dưa với tổng giám đốc
Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 12: Dây dưa với tổng giám đốc
"Chín người đàn ông này đi theo bên cạnh tôi so với anh thì lâu hơn, về phương diện kia biểu hiện cũng hơn anh, đúng rồi, anh xem quyển tạp chí này một chút, người đàn ông này rất tuấn tú phải không, nhìn cơ bắp của anh ta thật đẹp nha. Không biết khi sờ vào cảm giác có tốt hay không đây?"
Tô Thiển Hạ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, từ dưới bàn thủy tinh trước mặt rút ra một quyển tạp chí, chỉ vào mặt nam minh tinh trên trang bìa nói.
"Cơ bắp của anh ta nhìn đẹp chỗ nào, con mắt của cô đúng là có vấn đề."
Anh nhanh tay cướp quyển tạp chí kia, ở trước mặt cô xé nát vụn.
"Thôi đi, Tần Trác Luân, tôi thấy là anh ghen tỵ với vóc dáng của anh ta thì có, được rồi, anh nói anh đến nhà tôi là có lời gì cần nói vậy?"
Cô duy trì tư thế bất nhã nằm trên ghế sofa, một chân gác lên trên bàn, một chân khác gác trên lưng sofa, tay còn cầm một chùm nho trong đĩa trái cây trên bàn, ăn rất vô tư.
"Ghen tỵ, thật đúng là chuyện cười, tôi sẽ cho cô biết cái gì mới đúng là người đàn ông có vóc dáng đẹp."
Giờ phút này trong lòng anh toàn bộ lý trí đã bay đi mất, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ăn nho của cô, dáng vẻ khi đóng khi mở khiến bụng dưới của anh lập tức căng thẳng, đáng chết, người phụ nữ này ăn nho cũng hấp dẫn như vậy.
Anh bước lên, tiến tới gần cô, cô trừng mắt nhìn, không hiểu sao anh ta lại ghen tỵ, anh ta không có hứng thú với mình không phải sao?
Chẳng lẽ bởi vì tối ngày hôm qua mình ăn anh ta, làm anh ta ghi hận trong lòng, động một chút là quát lên với cô.
"Anh định làm gì, nhìn tôi như vậy làm cái gì? Anh chột dạ vì bị tôi mê hoặc sao? Hì hì, tô biết ngay sức quyến rũ của tôi không có cách nào ngăn cản, anh lập tức thừa nhận đã yêu tôi đi, cười một cái cho tôi nhìn một chút nào."
Nhìn thân thể anh nhích tới càng gần, cô khoát đôi tay nhỏ bé sờ lên gương mặt tuấn tú của anh giống như chụp một món đồ chơi, sau đó vỗ vỗ mặt của anh.
"Thật sao? Có lẽ là cô yêu tôi, mà không phải là tôi yêu cô."
Anh nói xong, cầm hai chân cô khép lại trên ghế, ôm thân thể của cô vác lên vai, anh sải bước mở cửa đi ra ngoài.
"Này, Tần Trác Luân, ban ngày ban mặt mà anh muốn bắt cóc, định mưu sát sao, mau thả tôi xuống."
Giây phút này Tô Thiển Hạ mới thật sự cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình, không, là đã quấn lên người cô rồi.
Chẳng lẽ Tần Trác Luân thật sự bị mình chọc giận, không thể nào, tùy tiện nói mấy câu đã bị chọc tức, đây đúng là nóng nảy quá thiếu kiên nhẫn rồi.
"Đi biệt thự trên núi, tôi sẽ chiêu đãi thật tốt người phụ nữ háo sắc như cô, tối hôm qua cô dám quyến rũ tôi thì nên chịu đựng trừng phạt, tránh cho cô đi trêu hoa ghẹo nguyệt."
Anh nhìn cô không ngoan chút nào, bàn tay không chút khách khí vỗ cái mông của cô.
"A, đau quá..., cái người đàn ông này có phải có khuynh hướng bạo lực hay không, dầu gì tôi cũng là một thục nữ, anh có hiểu phải thương hoa tiếc ngọc không, khi dễ tôi như vậy, cẩn thận một ngày nào đó anh thua trong tay tôi, tôi sẽ đánh cho cái mông của anh nở hoa."
Tần Trác Luân thối tha, Tần Trác Luân chết tiệt, dù cô cố gắng thế nào cũng không cách nào thoát khỏi cánh tay cường tráng như sắt kia, xem ra cô thật sự bị anh mang tới cái biệt thự trên núi gì kia, không biết anh ta sẽ còn dùng tới biện pháp gì ngược đãi cô?
Điện thoại di động của Tô Thiển Hạ vứt ở trên ghế sofa đang vang lên không ngừng, không biết là người nào đang gọi điện thoại cho cô.
"Tần Trác Luân, anh dừng xe, nếu anh không dừng xe lại thì tôi sẽ nhảy ra khỏi xe đó."
Tô Thiển Hạ bị ném vào bên trong xe của anh, tốc độ anh lái xe rất nhanh, đầu Tô Thiển Hạ cũng có chút choáng váng, cô nắm cửa xe muốn nhảy ra ngoài để uy hϊếp anh dừng xe, nhưng đáng chết, mặt Tần Trác Luân lại không hề biến sắc mà chỉ là an nhàn tiếp tục lái xe, sau đó tốc độ lái xe còn nhanh hơn, làm cô không dám nói nữa gì. Người đàn ông này rõ ràng là cố ý chỉnh cô?
Hơn một giờ sau, gần đến lúc hoàng hôn, ngoài cửa xe lướt qua ánh nắng chiều rực rỡ làm cho người ta nhìn mà không muốn dời đi tầm mắt.
"Hoàng hôn thật là đẹp, ánh nắng chiều cũng thật đẹp mắt."
Tô Thiển Hạ nhìn cảnh trí hoàng hôn ngoài cửa sổ than thở.
"Cô thích nơi này sao?"
Mấy phút sau xe dừng trước một ngôi biệt thự trên đỉnh núi, xe vừa dừng lại, Tô Thiển Hạ không đợi người mở của mà lập tức tự mình mở cửa xe bước xuống.
Tần Trác Luân ở sau lưng cô cách một khoảng rất ngắn.
"Đây chính là biệt thự trên đỉnh núi mà anh nói, chỗ này không tệ, tôi rất thích, Tần Trác Luân, trong nhà còn có người nào không, chẳng lẽ anh thích mang thật nhiều phụ nữ xinh đẹp tới nơi này chơi?"
Tô Thiển Hạ dẫn đầu bước lên mở cửa, phát hiện cửa không khóa nên rất dễ dàng bị cô mở ra, cho nên cô mới hỏi như vậy.
"So với cô có rất nhiều, cô có mười người đàn ông thì tôi có hai mươi người phụ nữ, đúng lúc cô là người phụ nữ thứ hai mươi bị tôi đưa đến đây chơi, cũng là người phụ nữ không nghe lời nhất."
Thật ra đây là lần đầu tiên Tần Trác Luân đưa phụ nữ đến đây, nhưng mà anh cố ý muốn chọc giận Tô Thiển Hạ nên mới cố ý nói như vậy.
"Hai mươi, cũng không sao, tôi còn tưởng rằng anh phải nói tôi là người phụ nữ thứ một trăm rồi chứ, ha ha. Cửa không có khóa, người nào ở bên trong, đừng nói với tôi đấy là mười chín phụ nữ xinh đẹp kia nha?"
Sau khi cô bước vào không nhịn được đá rơi đôi giày trên chân xuống, sau đó đôi giày bay đến trước ngực Tần Trác Luân, rồi từ trước ngực anh rơi xuống mặt đất.
"Chẳng lẽ cô muốn biểu diễn múa thoát y?"
Anh lơ đễnh nhìn cô đá rơi giầy xuống rồi bắt đầu cởϊ áσ, vốn quần áo cô mặc chính là áo sơ mi trắng cộc tay và váy ngắn.
Như vậy cởi một cái, bên trong không phải chỉ còn dư lại áo ngực sao?
"Anh này, căn biệt thự này có hồ bơi không, múa thoát y đó, muốn tôi biểu diễn cũng không biểu diễn cho anh xem, tôi chỉ biểu diễn cho người đàn ông tôi thích nhất nhìn, anh còn chưa đủ tư cách."
Tô Thiển Hạ dí dỏm chỉ lỗ mũi thon dài khả ái của mình nói, sau đó đi tìm hồ bơi, cô mong đợi đến lúc hoàng hôn, được bơi lội trong hồ bơi của một biệt thự vừa xinh đẹp vừa sang trọng như vậy, đó là một chuyện thoải mái cỡ nào..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
- Chương 12: Dây dưa với tổng giám đốc