Chương 9: Nghị luận

Mỗi một bữa tiệc như thế này, những người tham dự kỳ thực cũng không khác là bao, trong số bọn họ không ít người đều biết Diệp Khuynh.

“Giang phu nhân, hôm nay sao lại đến một mình, Giang tổng không đến cùng cô sao?” Một ông chủ của công ty đi tới chào hỏi.

Diệp Khuynh trong lòng hiểu rõ, bọn hắn tới nói chuyện với mình, nhưng người quan tâm không phải mình, mà là Giang Ngự có tới hay không.

Cô nhìn người trước mặt mang theo mục đích tới, gật gật đầu: “Sẽ đến, chỉ là trễ một chút .”

Vì để tránh cho bị người khác nghị luận, Giang Ngự cùng Hứa Ngải Thanh chắc chắn sẽ đến hội trường trễ một chút, bất quá lúc này Diệp Khuynh cũng có thể đoán được, lát nữa mình sẽ trở thành đối tượng bàn luận của những người có mặt ở đây.

“Vậy thì tốt, lát nữa gặp lại phu nhân ở bên trong!” Người kia nói xong, liền mang theo vợ của mình đi vào bên trong hội trường.

Nhìn cũng biết bọn họ không phải là một đôi thật sự, nhưng hai người bọn họ từ đầu đến cuối luôn cặp kè bên nhau, Diệp Khuynh thở dài một hơi: “Thôi, giả vờ không quan tâm là được.”

“Tiểu Khuynh, sao em lại đến một mình?” Diệp Khuynh vừa chuẩn bị đi vào, một người đàn ông chậm rãi đi tới chào hỏi.

Diệp Khuynh thấy rõ người tới, đáp: “Chào anh Văn Thư, anh hôm nay không mang bạn gái theo sao?”

Lạc Văn Thư bất đắc dĩ mở ra hai tay: “Không có cách nào, nhân duyên không tốt, vừa vặn em cũng đi một mình, không bằng cùng đi với nhau đi.”

Không thể không nói, lời này của Lạc Văn Thư vừa vặn hợp ý với Diệp Khuynh: “Được.”

Lạc Văn Thư cùng Diệp Khuynh vốn quen biết nhau từ nhỏ, xem như thanh mai trúc mã. Từ nhỏ đến lớn, Lạc Văn Thư giống như anh trai của cô, luôn ở bên cạnh chiếu cố cho Diệp Khuynh.

Hai người đi vào, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong hội trường, có mấy người còn tụ tập cùng một chỗ, thấp giọng nói: “Đây không phải là phu nhân của Giang tổng sao, sao lại đi cùng Lạc tổng đến đây?”

“Không biết, lúc nãy ta mới ở bên ngoài, hình như có thấy xe của Giang tổng.”

Một màn này hôm nay, không cần nghĩ cũng biết sẽ là chủ đề lời ra tiếng vào trên bàn trà của những phu nhân nhà có tiền này.

“Em qua bên kia trước, anh Văn Thư, anh cứ làm việc của mình đi!” Diệp Khuynh chỉ chỉ khu nghỉ ngơi bên cạnh nói.

Mục đích tổ chức những bữa tiệc thế này, chính là nơi lôi kéo hợp tác của tất cả quản lý công ty lớn nhỏ.

“Đây không phải Giang tổng sao, người bên cạnh anh là ai vậy?” Thanh âm của một người phụ nữ đột nhiên từ giữa hội trường truyền tới, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào.

Diệp Khuynh cũng nhìn sang, Hứa Ngải Thanh nắm lấy cánh tay Giang Ngự, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, Giang Ngự phản ứng cũng rất thong dong, mà cô ngồi một mình ở bên này lại giống như kẻ thừa.

“A Ngự, sao lại có nhiều người nhìn chúng ta như vậy?” Hứa Ngải Thanh càng nắm tay Giang Ngự chặt hơn một chút, bộ dáng sợ hãi.

Giang Ngự đã sớm quen với những ánh mắt như vậy, mở miệng nói: “Không có việc gì, lát nữa em qua bên kia nghỉ ngơi, phía sau quầy rượu còn có hoa viên.”

Hứa Ngải Thanh gật đầu, nhìn đến Diệp Khuynh đang ngồi một bên uống rượu, nói với Giang Ngự: “Em đi tìm chị Diệp nói chuyện. Ở đây em cũng chỉ quen mỗi chị ấy”

Diệp Khuynh hoàn toàn không ngờ tới Hứa Ngải Thanh đi về phía mình, còn tưởng cô ta sẽ ở cạnh Giang Ngự cùng những người kia nói chuyện.

Hứa Ngải Thanh ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuynh: “Chị Diệp, em lần đầu tiên tới đây, A Ngự sợ em không hiểu, cho nên mới mang em đi cùng, chị thật sự đừng để ý nhé?”

Nhìn bộ dạng này của Hứa Ngải Thanh, trong lòng Diệp Khuynh nghĩ, hà tất vẽ vời thêm chuyện để nói câu này, có ích lợi gì.

Diệp Khuynh nhìn cũng không muốn nhìn Hứa Ngải Thanh, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Để ý? Tôi để ý thì có ích gì.”

Hứa Ngải Thanh miệng nhỏ mấp máy, mắt đỏ lên: “Chị Diệp, chị đừng nói như vậy, em lần sau sẽ không đi cùng hai người tới đây nữa, em chắc chắn sẽ không quấy rầy hai người.”

“Cô ở trước mặt tôi thật sự không cần phải bày ra bộ dạng này, tôi sẽ không để mình bị dắt đi vòng vòng đâu.” Diệp Khuynh nói xong, đứng dậy hướng phía hoa viên sau khách sạn mà đi.

Quán rượu này cũng là của Giang Ngự, ngoại trừ tổ chức tiệc tối sảnh trước, phía sau còn có một hoa viên cùng bể bơi lớn.

“Nha, là ai đây, không phải con gái của Diệp gia, Diệp Khuynh đây sao!” Diệp Khuynh mới vừa ra tới, liền thấy một người phụ nữ váy đỏ đi đến, sau lưng còn có mấy người đi theo.

Diệp Khuynh nở nụ cười: “Văn tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ váy đỏ này, là em gái thân thiết của Giang Ngự, nghe nói là rất thích Giang Ngự, cũng xem Giang Ngự như đối tượng kết hôn tương lai. Không nghĩ đến cuối cùng vậy mà hắn lại cùng Diệp Khuynh kết hôn, từ đó Văn Văn này mỗi lần nhìn thấy cô, chính là bộ dáng chua chát trước mắt.

Văn Văn đi đến bên người Diệp Khuynh, từ trên xuống dưới dò xét, cười lạnh nói: “Tôi nghe nói hôm nay anh Giang cùng Hứa Ngải Thanh đến đây, còn người vợ chính thức như cô lại một mình lẻ loi, thực sự là đáng thương nha!”

“Đáng thương? Tôi đáng thương nhưng dù sao cũng là vợ của Giang Ngự, là Giang phu nhân, còn cô có tư cách gì ở đây nói tôi?” Diệp Khuynh không chút khách khí phản bác.

Đối với người mình quan tâm, Diệp Khuynh có thể nhịn, thậm chí lùi bước, Nhưng nếu như không phải người cô quan tâm, bất kể trường hợp nào, cũng không cần giữ lại mặt mũi cho bọn họ.

Văn Văn rõ ràng không nghĩ tới Diệp Khuynh sẽ nói như vậy với mình, sắc mặt tối sầm: “Hừ, một cái danh phận không được anh Giang mang ra cửa , có pháp luật tán thành thì có nghĩa lý gì, huống hồ nhà các người còn dùng thủ đoạn hèn hạ, khiến cho anh ấy không thể kết hôn với cô.”

Chuyện này truyền đi khắp nơi, là Diệp Khuynh bò lên giường Giang Ngự nên hắn mới không thể không cưới .

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Diệp Khuynh đều cảm thấy đau lòng, nhưng trước mặt Văn Văn, cô lại không thể biểu hiện ra ngoài.

“Dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là thân phận còn đó, tôi từ đầu đến cuối có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Giang Ngự, mà cô, không thể!”

Bối cảnh gia thế của Diệp Khuynh đích thực không sánh được so với Văn Văn, nhưng cô biết, chỉ bằng danh nghĩa vợ Giang Ngự của mình, liền đủ để khiến cho Văn Văn nói không ra lời.

Quả nhiên giống như những gì Diệp Khuynh nghĩ, lúc này Văn Văn đã tức một mặt màu gan heo: “Diệp Khuynh, cô chờ tôi, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đem cô từ bên người anh Giang đuổi đi.”

Diệp Khuynh hai tay mở ra: “Vậy tôi sẽ kiên nhẫn chờ Văn tiểu thư”

Hai người cũng không biết, bọn họ vừa nói chuyện, không để ý đều đã đi theo Diệp Khuynh tới hoa viên, chỉ có Hứa Ngải Thanh vẫn luôn đi theo phía sau nghe được.

Thật vất vả mới đuổi được Văn Văn đi, Diệp Khuynh còn tưởng rằng mình có thể buông lỏng một chút hóng gió, liền thấy Hứa Ngải Thanh một bên âm hồn bất tán.

Cô không để lại dấu vết nhíu nhíu mày, sao Hứa Ngải Thanh này, đi tới chỗ nào cũng đều có mặt.

Vốn Diệp Khuynh muốn giả vờ không nhìn thấy, Hứa Ngải Thanh lại tự mình chạy tới : “Chị Diệp, chị ở đây sao, em tìm chị rất lâu.”

“Tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Khuynh lườm Hứa Ngải Thanh một mắt, kéo dài khoảng cách với cô ta.

Diệp Khuynh lùi về sau, Hứa Ngải Thanh lại hướng phía trước tới gần: “Chị Diệp, em muốn nói cho chị một chuyện, chuyện đó chính là...”