Sức lực của Giang Ngự cũng không phải là giả, Diệp Khuynh nhìn cánh cửa phòng bị đá đến rung chuyển.
Cô ở trong nhà, cứ cho là mình không để ý đến Giang Ngự là sẽ ổn, hắn đá mệt rồi sẽ tự động rời đi, thế nhưng lại không nghĩ tới, Giang Ngự lại không giống với người bình thường.
“Loảng xoảng” Tiếng đập cửa làm phiền đến hàng xóm xung quanh, bất mãn phải đi ra ngoài xem.
“Ôi, chàng trai, cậu đang làm gì vậy, đây là đang làm phiền người khác đấy.” Một bác gái từ nhà mình đi ra, một tay chống hông nhìn Giang Ngự.
Ánh mắt Giang Ngự lạnh lùng nhìn một chút, không để ý chút nào, tiếp tục đạp vào cánh cửa: “Diệp Khuynh, cô mở cửa ra cho tôi.”
Thấy sự tình gây náo loạn đến người khác, Diệp Khuynh chỉ có thể nhanh chóng mở cửa, kéo Giang Ngự đi vào bên trong: “Giang Ngự, anh đến cùng là muốn làm gì, nửa đêm, nửa hôm, làm loạn đến như vậy.”
Cô thật vất vả mới tìm được chỗ ở mình yêu thích, cũng không muốn vì Giang Ngự gây sự, khiến cho những căn hộ bên cạnh không có cái nhìn tốt về mình.
Giang Ngự thành công đi vào bên trong, trên mặt lộ ra biểu cảm đắc ý, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc: “Lời tôi nói còn chưa xong thì không thể đi.”
Diệp Khuynh liếc nhìn Giang Ngự, ngồi xuống một bên: “Được, anh muốn nói gì, nói đi, nói xong rồi lập tức đi, đừng tới quấy rầy tôi.”
Giang Ngộ có chút buồn bực, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ở trong mắt của Diệp Khuynh, dường như không còn tìm thấy được tình cảm trước kia của cô dành cho hắn.
“Cùng tôi về nhà!” Giang Ngự nói rất thẳng thắng, sau đó liền nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, xem phản ứng của cô.
Diệp Khuynh dường như đã nghe thấy một câu chuyện khôi hài, cười đáp: “Tôi đã nói qua, tôi ở đây cũng rất tốt, nếu như anh lo lắng cho đứa bé ở trong bụng, anh có thể thường xuyên đến thăm, dù sao đây cũng là con của tôi, cho dù không có anh bên cạnh, tôi cũng sẽ đối tốt với nó.”
Giang Ngự thấy Diệp Khuynh không nghe những lời hắn nói, liền có chút tức giận: “Tôi không phải là đang cho cô một cơ hội để lựa chọn, mà là thông báo cho cô biết, xắp xếp hành lý của cô, đêm mai tôi sẽ đến đón trở về.”
Hắn rốt cuộc đã thành thói quen, cho dù mỗi tối không ngủ cùng phòng với Diệp Khuynh thì ít nhất khi về đến nhà cũng sẽ có cô ở đó.
Nếu là trước kia, Diệp Khuynh thật sự sẽ biết sợ dáng vẻ như vậy của Giang Ngự, cô vì để cho Giang Ngự rời đi, gật gật đầu ứng phó: “Được, nói xong rồi, có thể rời đi chưa?”
Giang Ngự vừa định nói thêm, điện thoại liền vang lên, sau đó ánh mắt có chút chần chờ nhìn, Diệp Khuynh liền cười lạnh một tiếng nói: “Là Hứa tiểu thư sao, anh mau trở về đi thôi, bằng không thì cô ta sẽ lo lắng lắm đấy.”
Đích thật là điện thoại của Hứa Ngải Thanh, Giang Ngự sau đó không nói mấy câu, liền vội vã rời khỏi căn hộ của Diệp Khuynh.
Cuối cùng cũng đuổi được Giang Ngự đi, Diệp Khuynh vừa đứng dậy, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cô còn cho là Giang Ngự vẫn còn đứng bên ngoài, kéo cửa ra liền hô: “Anh có thôi đi không......”
Bảo vệ ở ngoài cửa có chút ngơ ngẩn nhìn Diệp Khuynh, chậm rãi hỏi: “Xin chào, chúng tôi là bảo vệ của tiểu khu, vừa nãy mới tiếp nhận đơn khiếu nại từ khách hàng, xin hỏi cô có cần giúp cái gì không?”
Nói xong, cô nhớ tới vừa rồi Giang Ngự đá mạnh vào cửa, gây ra động tĩnh lớn như vậy, có thể vì thái độ và giọng nói của cô bị hàng xóm coi hắn là người xấu.
Cô lúng túng nở nụ cười: “Không có không có, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Bảo vệ bán tín bán nghi, xác nhận nói: “Thật sự sao?”
“Thật sự, muộn như vậy, lại gây thêm phiền toái cho mọi người rồi, thật có lỗi.” Diệp Khuynh cũng nhìn nhân viên bảo vệ với ánh mắt xin lỗi.
Sau khi Giang Ngự rời khỏi căn hộ của Diệp Khuynh, hắn chưa lập tức về nhà, ngược lại đi đến bệnh viện: “Mẹ anh thế nào rồi?”
Hứa Ngải Thanh đứng ở cửa ra vào phòng cấp cứu, vẫn còn đang khóc, nhìn thấy Giang Ngự, trực tiếp chạy đến nhào vào l*иg ngực của hắn: “A Ngự, dì vẫn còn chưa đi ra, anh không biết, vừa rồi làm em sợ muốn chết.”
So sánh với tình huống của Hứa Ngải Thanh, Giang Ngự còn tính là tương đối tỉnh táo, hắn nhìn về phía dì Lý, mở miệng nói: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Dì Lý sắc mặt tái nhợt, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy ánh mắt của Hứa Ngải Thanh được Giang Ngự ôm vào trong lòng, nói: “Tôi lúc đó ở dưới lầu, nên không biết rõ tình hình, đến lúc nghe được âm thanh vang lên, phu nhân đã nằm dưới lầu .”
Lời dì Lý nói cũng xem như là thật, bất quá còn có một điều chưa nói ra, lúc đó Hứa Ngải Thanh đang đứng ở đầu cầu thang.
Hứa Ngải Thanh khóc xong, từ trong l*иg ngực Giang Ngự đi ra, nói: “A Ngự, chuyện này đều phải trách em, dì cũng là vì muốn cứu em, em và dì cùng nhau đi xuống lầu, không cẩn thận đạp hụt cầu thang, dì vì sợ em bị thương lần nữa, muốn kéo em lại, kết quả bà ấy liền......”
Giang Ngự nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hứa Ngải Thanh, ngay từ đầu muốn chỉ trích, nhưng lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể sờ sờ tóc cô, an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, không cần lo lắng.”
Sau đó, trước khi bà Giang được đưa ra, đôi mắt của Giang Ngự thỉnh thoảng lại nhìn vào phòng cấp cứu, trong khi đó Hứa Ngải Thanh đứng cạnh dì Lý thì thầm nói: “Chuyện này, nếu như bà dám nói ra ngoài dù chỉ một chút, tôi sẽ để bà biến mất khỏi căn nhà này.”
Giọng điệu của Hứa Ngải Thanh hoàn toàn khác với giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng thường ngày của cô, dì Lý bị cô dọa, chỉ có thể vội vội vàng vàng gật đầu.
Nửa giờ sau, bà Giang từ phòng cấp cứu bên trong đi ra, không có vấn đề lớn, chỉ cần khâu vết thương trên đầu, sau đó ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Hứa Ngải Thanh nghe xong, cố ý bày ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, may mắn dì không có việc gì nghiêm trọng.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng trong lòng Hứa Ngải Thanh mong muốn bà Giang nhân cơ hội này mà chết đi hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, kẻ nào ngăn cản cô ở bên cạnh Giang Ngự đều là kẻ thù.
Ngay từ đầu cô cho là bà Giang không thích Diệp Khuynh, sẽ giúp đỡ mình , không nghĩ tới bà Giang hôm nay nói với cô cho dù Giang Ngự cùng Diệp Khuynh ly hôn, bà ta cũng sẽ không đồng ý cho Hứa Ngải Thanh cùng Giang Ngự ở bên nhau.
Trên đầu bà Giang vẫn còn đang bị thương, muốn tỉnh lại còn phải đợi đến ngày mai, Hứa Ngải Thanh nhìn thấy Giang Ngự dự định ở lại, liền nói: “A Ngự, vậy em cùng dì Lý về nhà trước, sáng sớm ngày mai em mạng đồ ăn đến cho anh.”
Giang Ngự một lòng tập trung chăm sóc bà Giang, qua loa gật đầu một cái.
Hứa Ngải Thanh và dì Lý ngồi trên cùng một chiếc xe, giữa ghế sau và ghế lái có tấm cách âm đặc biệt tốt, Hứa Ngải Thanh hỏi: “Dì Lý, bà ở ngôi nhà này làm việc bao lâu rồi.”
“Bảy năm, Hứa tiểu thư.” Dì Lý chán ghét Hứa Ngải Thanh, nhưng cũng sợ cô ta.
Hứa Ngải Thanh gật đầu một cái: “Bảy năm , vậy nói ra bà cũng không muốn mất đi công việc này.”
Câu nói này đã đánh thẳng vào nội tâm của dì Lý, bà không có con cái, chỉ có thể trông cậy vào công việc này của Giang gia, nếu không có việc làm, bà thật không biết sống ra sao.
“Hứa tiểu thư có yêu cầu gì, cứ nói thẳng.” Nếu không phải hiện tại trời tối đen như mực, cô ta sẽ có thể nhận ra gương mặt dì Lý vô cùng tái nhợt.
Hứa Ngải Thanh rất thích loại người hiểu chuyện như thế này, nói: “Rất đơn giản, từ nay về sau bà ở nhà, chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì không cần nói.”
Dì Lý dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, ý tứ trong lời nói của Hứa Ngải Thanh bà đều hiểu rõ, mặc dù trong lòng rất chán ghét, bất quá cũng chỉ có thể làm theo.
“Hứa tiểu thư, cô yên tâm đi.” Vừa vặn đã về đến biệt thự, dì Lý nói xong, liền lập tức xuống xe.