Chương 2: Thật không muốn

Diệp Khuynh thanh toán xong, vệ sĩ ân cần thay cô cầm bọc thức ăn, "Giang phu nhân, tôi đưa cô về?"

Diệp Khuynh lấy từ bên trong túi ra một lọ kẹo cao su, lấy một viên cho miệng, "Vứt hết đi."

Vệ sĩ giật mình, "A?"

Diệp Khuynh không nói gì thêm, đi về phía cửa chính.

Giang Ngự dắt Hứa Ngải Thanh đi ra, vừa vặn trông thấy vệ sĩ đang xử lý đống đồ Diệp Khuynh vừa mua. Hứa Ngải Thanh nhìn về phía Giang Ngự không thể hiện bất kì cảm xúc gì, lần nữa nói xin lỗi, "Thật có lỗi, A Ngự, em lại làm sai chuyện." "Không sao."

Giang Ngự khó có được kiên nhẫn như vậy. Mang theo đồ đã mua, cùng Hứa Ngải Thanh lên xe. Trong lòng Giang Ngự cảm thấy bực bội từ trước đến nay chưa từng có, hắn kéo cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc. Hứa Ngải Thanh che miệng, ho khan vài tiếng.

Giang Ngự dừng một chút, dụi điếu thuốc trong tay, ngón tay tinh tế của Hứa Ngải Thanh xoa lên đùi của hắn, cả người áp vào trong ngực Giang Ngự. Cô rướn muốn hôn, lại bị Giang Ngự tránh đi, "Trong miệng có mùi khói."

Hứa Ngải Thanh thấy hắn như thế, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác thường, ôm chặt eo của hắn.

"A Ngự, em nghe Tống Diên nói anh giữ lại đứa bé trong bụng của cô ấy, là vì em sao?"

"Ừ!"

Giang Ngự ôn nhu vuốt ve tóc của Hứa Hải Thanh. Vành mắt Hứa Ngải Thanh đỏ lên, "A Ngự, anh đừng như vậy, bệnh của em còn có thể nghĩ những biện pháp khác, không cần lấy mạng người khác ra đùa."

Giang Ngự nghe giọng nói nhu nhu nhược nhược của Hứa Ngải Thanh, không biết vì cái gì trong lòng vô cùng bực bội. Diệp Khuynh trước đây dùng mọi thủ đoạn hủy đi danh dự của hắn, cái giá phải trả chỉ là một đứa con, còn không đáng nhắc tới. Hắn hít thở sâu một hơi, nói với Hứa Ngải Thanh, "Việc này em đừng quan tâm, anh tự có chừng mực."

Biệt thự Giang Ngự ở trong khu nhà giàu Hoàng Kim, diện tích vô cùng lớn. Diệp Khuynh tắm rửa xong đi ra, trông thấy bên ngoài trời mưa to, cô mở cửa sổ, giơ tay đυ.ng vào những giọt mưa đang rơi xuống. Váy ngủ tơ tằm trên người rất nhanh đã bị ướt nhẹp, nhưng cô vẫn không có ý định lùi lại. Cửa phòng ngủ không đóng, dì Lý nhìn thấy vội vàng đi vào nói, "Phu nhân, gió to mưa lớn cô nhanh vào đi, nếu không sẽ cảm mất."

Diệp Khuynh không quay đầu:

"Không sao đâu dì Lý, bà đi nghỉ trước đi."

Dì Lý vừa định nói thêm gì đó, lại bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó không gian lại trở nên yên tĩnh.

Không bao lâu, sau lưng lại truyền tới tiếng bước chân. Diệp Khuynh chậm rãi chớp mắt:

"Dì Lý, tôi thật sự không sao."

Vừa nói xong, phía sau lưng liền bị l*иg ngực nóng rực dán lên. Diệp Khuynh giật mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Giang Ngự đẩy về phía trước, toàn bộ thân thể đặt ở trên bệ cửa sổ. Bụng của cô trực tiếp đυ.ng vào mặt bàn lạnh buốt, không đau, nhưng lại làm cho Diệp Khuynh trong lòng run rẩy. Trong bụng của cô còn có đứa trẻ chưa thành hình, sao có thể bị đυ.ng như thế? Cô muốn mắng người, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.

Giang Ngự tựa hồ hoàn toàn không có ý thức, dùng sức lôi cánh tay của cô, đem thân thể cô quay lại. Diệp Khuynh toàn thân ướt đẫm, trên mặt đều là nước mưa, mái tóc dài nhu thuận dán trên gương mặt xinh đẹp, tăng thêm mấy phần hấp dẫn. Cô vốn dĩ rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đang nhìn Giang Ngự kia, vừa quyến rũ lại vô cùng động lòng người.

Giang Ngự hít thở sâu một hơi, hướng phía cô vẫy vẫy tay. Diệp Khuynh hiểu hắn muốn làm gì, nhưng trên thân rất lạnh, cô sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, thế là bắt lấy tay Giang Ngự, "Đừng, tôi bây giờ không có tâm trạng."

Đáy mắt Giang Ngự tối om một mảnh, tất cả đều là sự lạnh lẽo, so với mưa lớn sau lưng còn khiến cho người ta sợ hơn. Hắn rất tức giận, không thương tiếc Diệp Khuynh. Diệp Khuynh hít thở không thông rất lâu, hắn mới miễn cưỡng xuất ra. Sau đó đem người đẩy qua một bên, xoay người đi vào phòng tắm. Diệp Khuynh còn quỳ trên nệm, lỗ tai ù đi. Giang Ngự không thích cô, nhưng sẽ không tự dưng thô lỗ như vậy, hẳn là hôm nay trong siêu thị, sự xuất hiện của cô đã dọa sợ bảo bối của hắn.

Diệp Khuynh ở trong lòng cười lạnh, trong cổ họng có mùi máu tươi, miệng đã nứt ra. Cô đi vào phòng tắm trong phòng khách tắm rửa, một lần nữa thay quần áo khác. Trong phòng ngủ đã tắt đèn, Diệp Khuynh im lặng sờ soạng lên giường. Dù sao cùng giường 2 năm, Diệp Khuynh biết Giang Ngự không ngủ. Cô nằm xuống bên cạnh, ra vẻ giễu cợt hướng về phía Giang Ngự nói, "Nguời yêu anh tâm tâm niệm niệm đã trở về , với tính cách của Giang thiếu hẳn là nên cùng người ta kịch chiến đến hừng đông, sao còn trở về?"

Bốn phía tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, Diệp Khuynh vẫn cảm giác được Giang Ngự đang mở mắt. Ánh mắt kia giống như rắn độc quanh quẩn.

"Cô điều tra chuyện của tôi?"

Giọng của Giang Ngự lạnh thấu xương.

Diệp Khuynh cười khẽ, "Tôi nào dám, đoán mò thôi."

Trong hai năm này, Diệp Khuynh luôn sống trong sự thóa mạ của người khác, nghe đến cái tên Hứa Ngải Thanh còn nhiều hơn so với tên mình. Diệp Khuynh cô ác độc cỡ nào, đem con gái nhà người ta ép đến đổ bệnh, không thể không xuất ngoại trị liệu, nghe nói hiện tại cũng còn bệnh thoi thóp. Khó trách Giang Ngự lúc nào cũng muốn hành hạ cô đến chết.

Giang Ngự nói, "Đây là chuyện riêng của tôi, cô tốt nhất nên biết điều."

"Anh yên tâm, tôi bảo đảm không gây phiền toái cho anh."

Diệp Khuynh nói khẽ, "Dù sao thì cô ấy trở về rồi, đứa bé này của tôi vẫn là nên bỏ đi, bằng không thì ảnh hưởng đến anh cùng cô em gái kia nối lại tình xưa."

Giang Ngự cười nhạo một tiếng, "Diệp Khuynh, nếu thật sự cô không muốn đứa bé này, cô tùy thời cũng có thể bỏ nó, đừng ở trước mặt tôi chơi cái trò châm chọc ấy, buồn nôn."

Diệp Khuynh trầm mặc hồi lâu, mới khổ tâm nuốt nước miếng một cái, "Giang thiếu, miệng anh cũng quá độc rồi, không thèm cho tôi một chút mặt mũi."

Giang Ngự hùng hổ dọa người, "Cô là cái thá gì, đáng giá tôi nể mặt?"

Diệp Khuynh giả bộ vô vị thở dài, đứng lên nói, "Nếu đã như thế, Giang thiếu, tôi vẫn ra ngoài ngủ, bằng không thì anh tối nay ngủ không ngon."

Cô dứt khoát rời đi, Giang Ngự cũng không giữ lại.

Bây giờ là đầu hạ, trời mưa còn mang theo khí lạnh của mùa xuân, Diệp Khuynh mới ra khỏi phòng ngủ, đã bị ngọn gió nhỏ trong lối đi thổi đến toàn thân phát run. Phòng dành chô khách dì Lý đã dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Khuynh không biết đã ngủ ở chỗ này biết bao nhiêu đêm. Giang Ngự đêm nào cũng sẽ về ngủ, nhưng trừ giải quyết nhu cầu sinh lý, sẽ không ngủ chung với cô. Diệp Khuynh cũng thức thời, không làm chướng mắt của hắn.

Sau khi nằm xuống, Diệp Khuynh nhìn chằm chằm đèn treo tường, cứ như thế nhìn mấy phút, không hề chớp mắt. Cho đến khi đôi mắt đỏ bừng mới hơi chớp. Tay của cô sờ dưới gối, lấy ra một tờ giấy đăng ký kết hôn cũ kỹ. Tờ giấy này không biết bị cô xé nát bao nhiêu lần, mỗi lần xé nát, lại thận trọng dính vào, cho nên bây giờ tờ giấy trong tay cô đã xấu xí đến không ra hình thù.

Diệp Khuynh nhẹ nhàng sờ tờ giấy trong tay, rõ ràng lòng như đao cắt, lại khó mà kiềm chế nở nụ cười. Phải, Giang Ngự nói không sai, cô nói không cần đứa bé này, đúng là cố ý thăm dò. Nhưng đó là lúc trước. Bây giờ cô thật sự không muốn.

Diệp Khuynh ngủ mê man.

9h sáng , dì Lý tới gõ cửa, "Thiếu phu nhân, nên rời giường ăn điểm tâm rồi."

Diệp Khuynh trở mình, não giống như bị người khác gõ một cái, đau tới mức khiến cô không thở nổi.