Giang Ngự muốn trêu chọc Diệp Khuynh một chút, khóe miệng hơi câu lên thành nụ cười, sau đó nằm xuống ở bên kia giường, “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Diệp Khuynh còn chưa lấy lại tinh thần từ nụ cười vừa rồi của Giang Ngự, cô không dám tin, Giang Ngự vừa cười với mình. Từ khi kết hôn đến bây giờ, cô chưa bao giờ ngủ cùng giường với Giang Ngự.
Giang Ngự cảm giác được cô vẫn đang nhìn mình liền mở mắt ra, “Làm sao, không ngủ được?”
Thật vất vả lắm mới có cơ hội, Diệp Khuynh sẽ không ngu ngốc bỏ qua, cô lắc đầu một cái, “Ngủ, bây giờ liền ngủ.”
Nửa đêm, Giang Ngự loáng thoáng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ bên cạnh, hắn mở mắt, “Diệp Khuynh, Diệp Khuynh?”
“Ưʍ... Đau.” Diệp Khuynh không tỉnh lại, chỉ cau may kêu lên một tiếng.
Giang Ngự tưởng là đứa trẻ trong bụng Diệp Khuynh có vấn đề, hắn cẩn thận kiểm tra, không phát hiện có gì bất thường liền hỏi, “Đau ở đâu?”
Diệp Khuynh ở trên giường nghe được câu hỏi của Giang Ngự, nhỏ giọng trả lời, “Đau chân.”
Giang Ngự vén chăn lên, phát hiện đùi phải của Diệp Khuynh rất căng, đột nhiên nhớ đến lúc trước có một lần cùng cô đi khám thai, bác sĩ nói qua trong quá trình mang thai bắp chân có thể sẽ có hiện tượng chuột rút.
Hắn kiên nhẫn đấm bóp chân cho Diệp Khuynh, một lúc sau thấy mi tâm của Diệp Khuynh đã giãn ra, hắn mới dừng lại. Giang Ngự nhìn người phụ nữ đang ngủ say, lúc ngủ với lúc tỉnh, giống như hai người khác nhau.
Sáng hôm sau Diệp Khuynh tỉnh dậy, cô còn tưởng Giang Ngự đã rời đi, nhưng không ngờ người đàn ông này lại ngủ say hơn cô.
Cô từ từ đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Ngự, lông mi thật dài khép chặt, nhỏ giọng nói, “Dáng dấp thật đẹp.”
Phải nói vẻ ngoài của Giang Ngự không thua cả phụ nữ, khác biệt duy nhất có lẽ là ở lông mày của Giang Ngự luôn mang một tia sắc sảo.
“Nhìn đủ chưa?” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, Diệp Khuynh sợ đến mức ngồi sang một bên.
Từ lúc Diệp Khinh tỉnh dậy, Giang Ngự cũng đã tỉnh, nhưng khi thấy Diệp Khuynh đến gần mình hắn lại tiếp tục giả vờ, muốn xem người phụ nữ này sẽ làm cái gì.
Diệp Khuynh bị bắt quả tang, cô có chút ngượng ngùng, xấu hổ đỏ mặt, “Không, không còn sớm, tôi phải rời giường.”
“Mỗi buổi tối đều sẽ bị như vậy sao?” Giang Ngự đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Khuynh quay đầu lại, “Cái gì?”
Hắn nhìn bắp chân của cô một chút, mở miệng nói, “Mỗi đêm bắp chân đều sẽ bị chuột rút sao?”
Nghe Giang Ngự nhắc đến chuyện này, Diệp Khuynh nhớ tới tối hôm qua mình hình như cũng bị chuột rút, nhưng lại không hề có cảm giác khó chịu lâu giống như trước, ngược lại thì càng lúc càng thoải mái.
Cô gật đầu một cái, “Từ nửa tháng trước đã bắt đầu, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, đây là chuyện bình thường.”
Kết hôn lâu như vậy, Diệp Khuynh cũng đã quen, Giang Ngự không phải là loại người chỉ cần ở trước mặt nũng nịu, nói khổ một chút thì sẽ đổi ý.
Nếu như Giang Ngự đã không thích, cho dù cô có nói đáng thương đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ làm cho hắn càng thêm chán ghét mình.
Nhìn thấy dáng vẻ như không có gì của Diệp Khuynh, trong lòng Giang Ngự đột nhiên nổi lên một loại cảm giác, giống như khoảng cách giữa người phụ nữ này và hắn ngày càng xa.
“Sau này nếu cảm thấy không thoải mái thì gọi cho tôi.”
Giang Ngự cũng từng trải qua cảm giác chân bị chuột rút, hắn có lúc cũng đau đến không nhịn được, thật không biết Diệp Khuynh nhỏ bé như vậy, mỗi đêm làm thế nào để vượt qua.
Nghe được lời này của Giang Ngự, Diệp Khuynh cứng đờ tại chỗ, chờ đến lúc phản ứng lại thì Giang Ngự đã đi ra ngoài.
Người ta thường nói, phụ nữ chỉ cần trong hôn nhân có một chút ngọt ngào thì sẽ rất hạnh phúc, Diệp Khuynh cảm thấy mình chính là như thế.
“Chị Diệp, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?” Tiểu Phỉ nhìn khuôn mặt Diệp Khuynh mang theo nụ cười tiến vào, tò mò hỏi.
Diệp Khuynh không biết lúc này trên mặt cô đều là dáng vẻ ngọt ngào, “Không có, mấy người chăm chỉ làm việc đi.”
“Chị yêu, chào buổi sáng!” Giọng nói cợt nhả của Diệp Thạc truyền đến, khiến Diệp Khuynh cau mày một cái.
Nhìn thấy Diệp Thạc ăn mặc chỉnh tề, Diệp Khuynh dặn dò, “Nghe Tiểu Phỉ sắp xếp, nếu không biết cái gì thì hỏi, đừng gây phiền phức cho tôi.”
Dù gì cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, công việc của cô cũng tương đối nhẹ nhàng, Diệp Thạc cũng không đến nỗi không biết gì.
Diệp Thạc không trả lời, ngược lại hướng về Diệp Khuynh nói, “Chị gái, tôi khuyên chị lát nữa nên đi soi gương kỹ một chút.”
Lời này của Diệp Thạc tuy không rõ ràng, nhưng lúc đi vào phòng làm việc cô vẫn lấy gương ra, nhìn hồi lâu cũng không thấy mình có vấn đề gì liền nói, “Đồ thần kinh.”
Lúc Diệp Khuynh làm việc không thích bị người khác quấy rầy, nhưng Diệp Thạc dường như xem phòng làm việc của cô thành của mình, chốc chốc lại đi vào.
Cô tức giận ném văn kiện lên bàn, nhìn Diệp Thạc, “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, làm được thì làm, không làm được thì cút!”
“Chị đừng nóng giận, không phải chị nói nếu tôi không hiểu cái gì thì có thể hỏi.” Dùng chính lời nói của Diệp Khuynh đáp lại cô, thật đúng là lợi hại.
Diệp Khuynh tức đến nỗi tim đập dồn dập, “Tôi nói cậu có thể hỏi Tiểu Phỉ cùng những đồng nghiệp khác, cậu nghe không hiểu nhưng bọn họ hiểu, lần sau nếu vào phòng làm việc của tôi thì phải gõ cửa.”
Mới ngày đầu tiên đã bị Diệp Thạc chọc tức tới bộ dạng này, cô cảm thấy không tới một tháng cô có thể bị bệnh tim vì tức giận.
Hiển nhiên như vậy không thể thõa mãn được Diệp Thạc, hắn chống hai tay lên bàn làm việc của Diệp Khuynh, “Chị, nếu như tôi nhớ không nhầm, ba nói là để cho chị chăm sóc tôi, chứ không phải nói nhân viên của chị.”
Nếu như coi Diệp Thạc là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, vậy thì đã sai hoàn toàn, Diệp Khuynh cảm thấy hắn chẳng qua là đang che dấu bộ mặt khác của mình.
“Không cần đem ba ra để dọa tôi, nếu tôi không muốn, ông ta cũng không thể làm gì tôi!” Diệp Khuynh nói chuyện thẳng thắn, nhanh gọn, sau đó gọi người đem Diệp Thạc ra ngoài.
Cô biết rõ, bây giờ Diệp Vĩ Nam hoàn toàn không dám đắc tội với mình, một khi cô cắt đứt quan hệ với Diệp Gia, rời bỏ công ty, cuộc hôn nhân trước đây của Diệp Vĩ Nam sẽ trở nên vô ích.
Tập đoàn Giang thị bên kia, Giang Ngự xuất thần nhìn văn kiện, thư ký ở một bên khẽ gọi, “Giang Tổng, Giang Tổng?”
Thư ký cầm tài liệu của cuộc họp để lên bàn, “Cuộc họp sẽ bắt đầu sau năm phút nữa.”
Giang Ngự gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”
Nếu như không phải thư ký gọi mình, Giang Ngự có thể còn chưa hồi thần.
Từ sáng đến giờ, thỉnh thoảng trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng của Diệp Khuynh, tối hôm qua bị hắn dọa cho giật mình, buổi sáng còn có dáng vẻ xấu hổ.
“Đinh!” Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại di động vang lên.
Ánh mắt của Giang Ngự vốn dĩ đang mong đợi, khi nhìn thấy người gửi tới là Hứa Ngải Thanh lập tức trở nên bình tĩnh.
Nội dung tin nhắn viết, [ A Ngự, chiều hôm nay em phải đến bệnh viện kiểm tra lại, anh đừng quên nhé.]