Diệp Khuynh nhíu mày, lặp lại: “Tôi nói tôi muốn từ chức, làm sao vậy, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”
"Con…"
Ngón tay của Diệp Vĩ Nam run rẩy chỉ vào mặt Diệp Khuynh, lẳng lặng suy nghĩ một hồi lâu thái độ bỗng nhiên dịu dàng nói, "Khuynh Khuynh, chỉ một tháng thôi, con thấy thế nào? Sau một tháng ba sẽ chuyển tiểu Thạc đến bộ phận khác.”
Diệp Khuynh thật sự không hiểu vì sao Diệp Vĩ Nam nhất định phải chuyển Diệp Thạc đến bộ phận của mình, nhưng mà một tháng cũng không phải dài lắm, cô gật đầu đồng ý: “Như đã nói, chỉ một tháng. Nếu quá một ngày, tôi sẽ lập tức từ chức!”
Nói dứt lời, Diệp Khuynh không thèm nhìn một cái đã quay lưng rời đi, để lại Diệp Vĩ Nam với gương mặt như màu gan lợn.
“Ầm!” Diệp Vĩ Nam hất hết đồ đạc trên bàn rơi xuống đất, bóp lấy eo, sắc mặt đỏ bừng nhìn cửa ra vào mắng: “Con khốn!”
Lúc này nếu có người ngoài ở đó thì ai dám tin một người làm cha sẽ chửi con gái mình như vậy.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Khuynh suy nghĩ tỉ mỉ chuyện này, cuối cùng trong đầu cô xuất hiện một bóng người.
“Vương Quyên!” Cô tự lẩm bẩm, đoán chừng Vương Quyên lo lắng tương lai tập đoàn Diệp thị sẽ rơi vào tay cô nên đã sớm một bước để cho Diệp Thạc tới phòng bị.
Cô cười một tiếng, thật không biết đầu óc Vương Quyên này làm thế nào mà dụ dỗ được Diệp Vĩ Nam.
“Tiểu Phỉ, ngày mai sẽ có đồng nghiệp mới, em phụ trách thu xếp một chút.” Diệp Khuynh vừa xử lý văn kiện, vừa nói với phó giám đốc bộ phận.
Người được gọi là tiểu Phỉ đi tới với vẻ mặt tò mò: “Chị Diệp, người mà chị nhắc đến có phải là người mới tới sáng hôm nay không?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Thạc tới công ty, không ai nhận ra là điều bình thường, mà điều này cũng vừa vặn thỏa mãn tâm tình của Diệp Khuynh.
Cô ngẩng đầu: “Chính là hắn, sau này nhớ phải chung sống hòa thuận.”
Lúc nói câu này, Diệp Khuynh cảm thấy mình có khả năng sẽ không làm được.
Không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, cuộc sống mỗi ngày của Diệp Khuynh chính là ba điểm trên một đường thẳng, tới công ty rồi về nhà, nhiều khi cô thật sự chỉ muốn mình ở trong nhà.
Xử lý xong chuyện của Diệp Thạc, mới vừa bước vào cửa nhà cô đã nghe thấy tiếng của hai người Hứa Ngải Thanh và Giang Ngự ở trên lầu, cô quay đầu nhìn dì Lý đang đứng ở một bên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Dì Lý liếc nhìn lên lầu một cái, nói, “Tôi không rõ, sau khi thiếu phu nhân đi không lâu Hứa tiểu thư đã nói với thiếu gia rằng phải rời khỏi đây, về nhà của mình, thiếu gia vẫn đang dỗ dành cô ấy.”
Nghe vậy, Diệp Khuynh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã gần 3 giờ, Hứa Ngải Thanh này chắc lại muốn làm ầm ĩ.
“Tôi đi lên xem thử.” Diệp Khuynh gật đầu với dì Lý rồi đi lên lầu.
Trong phòng, Giang Ngự ngồi ở bên giường, hai tay hắn đè lấy Hứa Ngải Thanh không để cô ta đứng dậy: “Ngải Thanh, bác sĩ nói hiện tại eo của em không thể hoạt động, em nghe lời anh.”
Mặt mũi Hứa Ngải Thanh đầy nước mắt, cả người không ngừng giãy dụa: “Em không cần, em là người ngoài, em không xứng ở nơi này, A Ngự, anh để cho em trở về đi.”
Diệp Khuynh đứng ở cửa nghe xong mấy câu nói đó, cô cảm thấy toàn thân mình đều nổi hết da gà, cô đã sớm biết Hứa Ngải Thanh nhất định sẽ gây chuyện.
Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này thì sau lưng bỗng nhiên truyền tới bước chân: “Đứng lại!”
Nghe thấy tiếng của Giang Ngự, Diệp Khuynh xoay người lại, đồng thời vào lúc này cô không còn nghe thấy âm thanh khóc sướt mướt của Hứa Ngải Thanh, cô hỏi: “Hứa tiểu thư không sao chứ?”
Giang Ngự không trả lời Diệp Khuynh mà là trở tay kéo Diệp Khuynh vào trong phòng, đóng cửa lại, dứt khoát hỏi: “ Hôm nay cô đã nói cái gì với Ngải Thanh?”
Diệp Khuynh hơi sửng sốt, cô cho rằng Hứa Ngải Thanh đã thêm dầu thêm mỡ kể cho Giang Ngự nghe nhưng không nghĩ tới cô ta vậy mà không nói gì.
“Anh cảm thấy tôi có thể nói cái gì với cô ta?” Diệp Khuynh cúi đầu nhìn hai chân mình. Câu hỏi này cô không dám tùy tiện trả lời.
Giang Ngự mỗi ngày đều bị kẹp ở giữa hai người, hắn thật sự cảm thấy phiền, nói: “Hỏi thì cô trả lời, nói nhảm nhiều làm cái gì!”
Nghe giọng điệu của Giang Ngự thật sự tức giận, Diệp Khuynh ngẩng đầu dùng ánh mắt nghiêm túc mà nhìn Giang Ngự: “Có thể lời nói của tôi không quan trọng, nhưng anh chọn tin tưởng ai?”
“Anh để cô ta ngủ trong phòng của tôi, tôi có thể không phàn nàn mà đi ra ngoài, nhưng nếu anh nói chuyện với tôi mà không tôn trọng tôi thì tôi không cần thiết phải nhường nhịn anh.”
Trước đây Diệp Khuynh chưa từng có biểu hiện như thế này ở trước mặt Giang Ngự, những lời cô vừa mới nói kia quả thực làm cho Giang Ngự phải sửng sốt một chút.
“Không ngờ cô vậy mà còn một bộ mặt này, nhưng mà đối với tôi cũng không có quan hệ gì, cái tôi biết chính là không ai có thể ức hϊếp người tôi muốn bảo vệ, mặc dù tôi không biết cô và Ngải Thanh nói chuyện gì, nhưng cô ấy không phải là loại người nói láo.” Trong giọng nói Giang Ngự đối với Hứa Ngải Thanh tràn đầy sự bảo vệ.
Mãi cho đến khi Giang Ngự hoàn toàn biến mất, ánh mắt của Diệp Khuynh vẫn còn nhìn theo phương hướng hắn rời đi, cô tự nhủ: “Đến khi nào trong mắt anh mới có hình bóng của tôi và con của chúng ta đây?”
Lúc trước cô cho rằng Giang Ngự không thích mình cho nên trong mắt hắn không có mình, nhưng lúc cô biết mình mang thai, cô suy nghĩ dù thế nào cũng phải vì đứa con này mà đối xử với cô tốt hơn một chút, dù chri là để ý đến cô hơn một chút cũng được.
Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, Diệp Khuynh một mình nằm ở trên giường dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ, cô mơ thấy đứa con chưa chào đời của mình cùng với Giang Ngự, hình ảnh một nhà ba người ở chung với nhau.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân?” Vốn dĩ dì Lý định lên gọi Diệp Khuynh xuống ăn cơm nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Diệp Khuynh ngủ say, bà đành đóng cửa lại không quấy rầy cô.
Bà Giang thấy chỉ có một mình dì Lý xuống lầu thì lên tiếng hỏi: “Diệp Khuynh đâu?”
“Thiếu phu nhân đang ngủ, tôi thấy cô ấy ngủ rất say nên không quấy rầy.” Thời điểm dì Lý nói tới Diệp Khuynh, biểu hiện trên mặt vô cùng quan tâm.
Bà Giang gật đầu: “Vậy đợi con bé dậy thì chuẩn bị thêm một phần nữa là được.”
Đây cũng chính là nghi ngờ của Diệp Khuynh khi mang thai, nếu như trước kia chắc chắn Giang lão phu nhân sẽ hùng hùng hổ hổ xông lên mắng Diệp Khuynh đến khi cô tỉnh dậy.
Dì Lý gật đầu: “Phu nhân yên tâm.”
Một giấc ngủ này có lẽ là giấc ngủ lâu nhất kể từ khi Diệp Khuynh mang thai đến nay, khi cô mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình: “A!”
Giang Ngự còn nhướng lông mày, bịt lấy lỗ tai: “Cô la to thế làm cái gì, lỗ tai tôi nghe cô kêu đến sắp điếc rồi.”
Ngay từ đầu Diệp Khuynh không thấy rõ là ai, sau khi cô nhìn ra là Giang Ngự thì vỗ vỗ ngực mình, nói: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi không ở nơi này chẳng lẽ cô muốn tôi đến phòng ngủ chính ngủ à?” Giang Ngự không trả lời mà hỏi ngược lại, đây đúng thật là việc người đàn ông này có thể làm.
Diệp Khuynh ngồi dậy, cách Giang Ngự một khoảng cách, không nhìn hắn mà lầm bầm: “Nếu anh muốn cũng không phải là không thể.”
“Cô nói cái gì?” Giang Ngự nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh, ánh mắt kia giống như muốn đem Diệp Khuynh ăn vào trong bụng.
Diệp Khuynh nuốt nước bọt: “À, không có gì.”