- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Kết Hôn Đi
- Chương 4
Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 4
Dù sao có bạn gái chính thức rồi, còn có thể đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ thần bí, hơn nữa có thể duy trì thuyền không lật, tôi chỉ có thể nói một câu, đây là cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ!
Nào nào nào, tổng kết một chút, đàn ông không một ai là người tốt! Tôi là người tốt, em gái, nhìn qua đây đi!
Nhìn tin tức càng ngày càng nghiêng đi, Cẩm Sương cười nhạo một tiếng.
Lúc này Trịnh Hoài Thanh gọi điện thoại tới.
“Cẩm Sương, em đi đâu thế, phóng viên đều đến đủ rồi, chỉ đợi em tới dự họp buổi họp báo, em xem trên mạng đều nói thành gì rồi!”
Nghe giọng điệu sốt ruột của Trịnh Hoài Thanh, Cẩm Sương hơi nhếch miệng cười châm chọc: “Đến dưới lầu công ty!” Cẩm Sương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại lên lầu.
Trịnh Hoài Thanh vừa nhìn thấy Cẩm Sương, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vội vàng vàng kéo cô, muốn đi tới hội trường họp báo.
“Lát nữa nên nói cái gì, hẳn là em biết rồi!”
Đôi mắt Cẩm Sương lóe sáng: “Ừm, biết, sáng nay ở trong điện thoại, không phải anh đã nói với em rồi sao?”
Trịnh Hoài Thanh hài lòng gật đầu. Hiện trường buổi họp báo.
Trịnh Hoài Thanh rất ra dáng ngồi bên cạnh Cẩm Sương: “Mọi người yên lặng một chút, bây giờ chúng ta nói về chuyện xấu buổi sáng, giải thích với mọi người một chút, lúc ấy tôi chỉ đưa bạn qua đó, đều không phải như mọi người nói, đi đăng ký kết hôn với người khác.” “Quan hệ giữa tôi và Cẩm Sương vẫn rất tốt, hi vọng mọi người đừng tự mình suy đoán, phá hoại tình cảm của chúng tôi, nếu không tôi sẽ dùng pháp luật, bảo vệ quyền lợi của mình! Phía dưới, mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi rồi!”
Lập tức có phóng viên cầm micro nói: “Xin hỏi cô Bạch, cô tin tưởng lý do thoái thác của tổng giám đốc Trịnh sao? Có phải là như trên mạng nói, tổng giám đốc Trịnh một chân đạp mấy thuyền, mà cô không phát hiện không?”
Cẩm Sương mỉm cười: “Quan hệ giữa tôi và Hoài Thanh vẫn luôn rất tốt, tôi tin tưởng lời anh ấy nói, anh ấy cũng đã giải thích với tôi rồi, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đưa bạn gái của bạn đại học qua đó đăng ký kết hôn, hi vọng mọi người cũng có thể tin tưởng anh ấy!”
Một lát sau phóng viên tuyên bố ra, Cẩm Sương và Trịnh Hoài Thanh rõ ràng là vô cùng tình cảm còn có thêm chuyện đưa bạn đến đăng ký, đăng lên cho công chúng xem.
Lúc buổi họp báo kết thúc, Cẩm Sương đứng dậy, đột nhiên thấy được trợ lý nhỏ trà trộn trong đống phóng viên.
Cô ngẩn ra, trái tim đập nhanh hơn, cô giả vờ tình cảm với Trịnh Hoài Thanh trước truyền thông, không phải là sẽ chọc lão đại gia không vui đấy chứ!
Buổi họp báo kết thúc, Cẩm Sương lập tức đi tới bộ phận thiết kế đưa bản thảo.
Trên đường đi, Trịnh Hoài Thanh gọi điện thoại muốn bản thiết kế, lúc cô đưa qua đó, chuẩn bị một cái camera siêu nhỏ trên cúc áo, mới đưa đồ qua. Bảy giờ tối, lúc trợ lý của Tu Nhân tới đón Cẩm Sương, cô còn đang vẽ bản thiết kế.
Nhận được điện thoại, cô vội vàng đi xuống lầu. Kết quả cửa xe mở ra, cô thấy được Tu Nhân ngồi ở ghế sau.
Loading... Cẩm Sương ngẩn người, vội vàng lên xe: “Anh Mặc, anh đến rồi!”
Tu Nhân nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt có thêm chút cân nhắc: “Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, em chắc chắn còn muốn gọi tôi là tổng giám đốc Mặc, anh Mặc sao?”
Gương mặt Cẩm Sương đỏ lên: “Vậy... Mặc... Tu Nhân!” Tu Nhân cau mày. Gương mặt Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Chồng... Chồng?” Đôi mắt Tu Nhân lóe sáng, nhìn cô với vẻ sâu xa: “Không tệ!”
Cẩm Sương cúi đầu, cổ đều đã đỏ lên, chỉ tiếc cô không thấy đôi mắt không hề dao động của Tu Nhân. Cô giống như con ốc sên cúi đầu không nói lời nào.
Tu Nhân có vẻ đăm chiêu mở miệng: “Nghe nói em và Trịnh Hoài Thanh vô cùng tình cảm?”
Thân thể Cẩm Sương cứng đờ, lập tức đỏ mặt sốt ruột giải thích: “Không phải như vậy, tôi đang diễn thôi!”
Vẻ mặt Tu Nhân lạnh nhạt: “Tôi nhớ rõ, em chụp ảnh Trịnh Hoài Thanh và người phụ nữ kia đi từ cục dân chính ra!”
Sắc mặt Cẩm Sương càng thay đổi, giọng nói có chút oán hận: “Còn chưa đủ, chỉ có thể khiến anh ta gánh danh xấu cặn bã phụ lòng, sao có thể giải mối hận trong lòng tôi!”
Lúc cô yêu sẽ yêu chân thành, lúc hận, cũng hận hết mức!
Tu Nhân nhíu mày, không nói chuyện, lại ở trong lòng cho Cẩm Sương một định nghĩa, vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược, còn đặc biệt yêu hận rõ ràng.
Xem ra cô muốn tự tay báo thù, anh tùy tiện nhúng tay vào cũng không tốt.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tu Nhân dẫn theo Cẩm Sương đi thẳng tới phòng tư nhân của anh ở tầng cao nhất.
Vừa mới mở cửa, Cẩm Sương lập tức thấy được trên giường đầy cánh hoa hồng, gương mặt cô lập tức đỏ bừng lên: “Đây là.”
Tu Nhân ngẩng đầu đi vào: “Nghi thức đêm tân hôn, trợ lý chuẩn bị!” Cẩm Sương đỏ mặt đi vào, vội vàng đóng cửa lại.
Tu Nhân tiện tay bắt đầu cởϊ qυầи áo: “Tôi đi tắm trước, em có ý kiến không?”
Cẩm Sương lập tức lắc đầu, dựa vào tường giống con rùa đen: “Không có ý kiến gì!”
Tu Nhân đi tới ngưỡng cửa phòng tắm, đột nhiên quay đầu, nhìn Cẩm Sương dựa vào tường: “Em đây là... Thẹn thùng rồi sao?”
Không biết Cẩm Sương lấy đâu ra dũng khí, cô trực tiếp rướn cổ đỏ mặt, quật cường nói: “Tôi không xấu hổ!”
Tu Nhân nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được đùa một câu: “Không thẹn thùng em đỏ mặt làm gì?”
Gương mặt Cẩm Sương đỏ bừng không biết phải làm sao? Lúc này di động của Tu Nhân đột nhiên vang lên.
Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, Tu Nhân cầm di động nhìn thoáng qua, lại là Tống Chí Nam gọi tới.
Anh hơi nhíu mày: “Tôi đi ra ngoài một chuyến!” Cẩm Sương giật mình, Tu Nhân... Đây là mất hứng sao?
Cũng đúng, là cô đề xuất yêu cầu đăng ký kết hôn với anh, tìm đường lui cho mình, bây giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp, Tu Nhân cũng từng nói muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Hiện giờ lại mắc cỡ ngại ngùng, trái lại khiến người ta sinh ghét!
Ngoài cửa, Tu Nhân nghiêm mặt nghe điện thoại: “Alo!”
“Tu Nhân, anh đừng kết hôn với người khác, đợi em một thời gian được không?” Tống Chỉ Nam mới mở miệng là nghe ra được đang khóc.
“Muộn rồi!” Tu Nhân lạnh lùng xa cách nói.
Tống Chí Nam giống như bị kí©h thí©ɧ, trực tiếp tức giận mang theo nức nở quát: “Tu Nhân, anh đừng có mà hối hận! Đời này em đều sẽ không trở về nữa!”
Tu Nhân nghiêm mặt, vẻ mặt hung ác nham hiểm tới cực hạn, trực tiếp cúp điện thoại.
Hối hận sao? Ồ, trong từ điển cuộc sống của Tu Nhân anh cho đến bây giờ đều không có hai chữ này.
Anh xoay người mở cửa phòng ra, bước nhanh tới trước mặt Cẩm Sương không biết đang nghĩ gì, trầm giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đương nhiên là Cẩm Sương biết anh đang nói cái gì, nên tới sẽ tới, cô gật đầu: “Ừm”
Tu Nhân vươn tay bế cô lên, đi tới chiếc giường rộng phủ đầy hoa hồng trong phòng.
Anh đặt Cẩm Sương lên trên giường, khiến cánh hoa hồng đầy giường bay tán ra.
Cẩm Sương căng thẳng chết đi được, cô sợ bị Tu Nhân nhìn ra được lại ghét bỏ mình, lập tức nhắm mắt lại, anh dũng ôm Tu Nhân không buông tay.
Tu Nhân vốn không muốn thật sự đi tới bước này với Cẩm Sương, những lời nói lúc trước cũng chỉ là thăm dò người phụ nữ này, nhưng lời nói của Tổng Chí Nam càng khiến anh thêm kiên định với quyết định này của mình.
Qua đêm nay, anh sẽ không cho mình lý do quay đầu!
Anh cúi đầu hôn lên vành tai của Cẩm Sương, kí©h thí©ɧ cô chui vào trong l*иg ngực mình...
Đợi hai người thẳng thắn thành khẩn đối mặt, thân thể anh chìm xuống, nhưng cảm nhận được rõ một tầng trở ngại...
Chỉ trong nháy mắt toàn thân Cẩm Sương ở trong ngực căng cứng, kêu đau một tiếng: “Á!”
Tu Nhân giật mình một cái, nhất thời cứng đờ, trong đáy mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy: “Lần đầu tiên của em à?”
Gương mặt Cẩm Sương đỏ bừng nghiêng đầu đi không nói lời nào, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ừm!”
Cô vẫn luôn kiên trì, trước khi kết hôn, hợp pháp hóa mới động phòng.
Cô căn bản không biết, ở trong suy nghĩ của Tu Nhân, có bạn trai thì tương đương không có lần đầu tiên!
Tu Nhân nhíu mày, hoàn toàn vứt chuyện Tổng Chí Nam gọi điện thoại tới ra sau đầu, giọng nói lộ ra chút vui sướиɠ: “Vậy vì sao em không nói cho tôi biết?”
Mặt Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Loại chuyện này, sao tôi có thể chủ động nói với anh được chứ?”
Hiếm khi Tu Nhân ngẩn người, anh lập tức nhếch miệng, Cẩm Sương nói đúng, loại chuyện này đúng là không có biện pháp mở miệng nói với người khác.
Dù sao trong tình huống như vậy, chỉ cần anh không phải là kẻ ngốc sẽ biết!
Anh ngồi dậy, tâm trạng rất tốt nói: “Đi tắm trước đi!”
Cẩm Sương hơi kinh ngạc, cô đỏ mặt, trong lòng còn có chút khẩn trương: “Không... Không tiếp tục à?”.
Tu Nhân xoay người, lẳng lặng nhìn cô: “Loại thời khắc tốt đẹp như vậy, dù sao cũng phải cho em thời gian chuẩn bị thật tốt, không thể coi thường!”
Lúc này, không hiểu sao anh lại sinh ra chút thương tiếc.
Trong lòng Cẩm Sương hơi dao động, không hiểu sao lại có chút cảm động.
Sáng ngày hôm sau, lúc Cẩm Sương thức dậy, Tu Nhân đã dậy rồi.
Cô rửa mặt đi ra cửa thì thấy Tu Nhân đang ngồi trong phòng khách đọc tin tức tài chính và kinh tế.
Cẩm Sương đi ra, anh nâng mắt nhìn thoáng qua: “Lại đây ăn cơm, ăn cơm xong tôi đưa em tới công ty!”
Cẩm Sương gật đầu, cùng ăn bữa sáng với anh. Cô phát hiện lúc Tu Nhân ăn cơm, sẽ không nói câu nào.
Cơm nước xong, Tu Nhân đưa Cẩm Sương tới công ty rồi rời đi.
Vì kế hoạch báo thù của mình, cô vừa tới bộ phận thiết kế, sẽ tăng thời gian làm việc vẽ bản thiết kế.
Giữa trưa, cô cũng chỉ ăn mấy miếng, lại tập trung vào bản thiết kế.
Ba rưỡi chiều, cuối cùng cô cũng hoàn thành bản thiết kế mới, cô nhanh chóng dùng máy tính dự bị một bản thiết kế.
Sau đó cô khóa bản thảo chính lại, đặt bản dự bị lên bàn rồi đi ra
ngoài.
Đợi lúc Cẩm Sương trở về, thì thấy Bạch Linh Lan nhìn bản thiết kế dự bị của cô, đôi mắt tỏa sáng.
Trong lòng Cẩm Sương cười mỉa một tiếng, cô biết dựa theo tính tình của Bạch Linh Lan, chỉ cần cô vẽ bản thiết kế xong thì cô ta sẽ muốn chiếm lấy. Bạch Linh Lan cười nhìn thoáng qua Cẩm Sương: “Chị à, đây là bản thiết kế mới chị vẽ ra sao?”
Cẩm Sương lạnh nhạt ừm một tiếng.
“Vẽ thật đẹp, thiết kế vô cùng tuyệt diệu, nếu làm ra chắc chắn sẽ có hiệu quả càng tốt hơn!” Vẻ mặt Bạch Linh Lan vui tươi hớn hở, giống như bản thiết kế này là do cô ta vẽ ra.
Thái độ của Cẩm Sương lạnh nhạt: “Em còn có việc gì không?”
Bạch Linh Lan lập tức lắc đầu cười: “Không ạ!”
Bạch Linh Lan vừa rời đi, Cẩm Sương lập tức nhận được điện thoại của Trịnh Hoài Thanh: “Cẩm Sương, tới văn phòng anh một chuyến!”
Vẻ mặt Cẩm Sương lạnh lùng, đồng thời mở chức năng ghi âm và quay phim trong di động ra.
Cẩm Sương tiến vào văn phòng của Trịnh Hoài Thanh, Trịnh Hoài Thanh cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Cẩm Sương, nghe nói em vẽ một bản thiết kế mới, còn xuất sắc hơn bản thiết kế vẽ cho Linh Lan tối qua!”
Cẩm Sương gật đầu: “Ừm, em nghĩ tới một thiết kế rất được, cho nên tiện tay vẽ ra!”
“Vậy em đưa bản thiết kế mới cho Linh Lan đi, dù sao em cũng không cần nó mà!” Trịnh Hoài Thanh gần như không thèm che giấu bộ mặt ghê tởm của anh ta, giọng điệu gần như ra lệnh.
Trong lòng Cẩm Sương vô cùng phẫn nộ và khó chịu, sao trước đây cô không nhìn ra, Trịnh Hoài Thanh là một tên cặn bã như vậy!
Cô không đồng ý giống như thường ngày, mà từ chối thẳng: “Em không đưa, bản thiết kế lần này, em muốn giữ lại cho mình dùng! Hơn nữa không phải ngày hôm qua em đã đưa cho em ấy một bản thiết kế rồi sao?”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh trở nên khó coi: “Bản đó không tốt như bản hôm nay, em nghĩ rằng anh không muốn tốt cho anh sao? Hơn nữa em dùng thì có tác dụng gì chứ, bản thiết kế này của em có thể quan trọng như khi Linh Lan dùng sao? Cô ấy chỉ cần đạt được ưu ái của giám khảo vào cuộc thi thiết kế trang sức ngày mai, thì có khả năng đi tham dự cuộc thi thiết kế trang sức thế giới, em có cái gì, hai năm qua em có cho ra tác phẩm sao? Có ai biết em là ai không?”
#2444 chữ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Kết Hôn Đi
- Chương 4